Thánh Ý Thiên Chúa Vẫn Dẫn Dắt Giữa Nghịch Cảnh
- T6, 11/07/2025 - 22:11
- Phạm Hùng Sơn
Thánh Ý Thiên Chúa Vẫn Dẫn Dắt Giữa Nghịch Cảnh
Giữa bao sóng gió cuộc đời,
Tình Cha vẫn mãi không rời chúng ta.
Dẫu cho mịt mù phong ba,
Ngài luôn hiện diện thiết tha đỡ nâng.
Gia-cóp thuở ấy bâng khuâng,
Rời miền hứa hẹn, băng rừng xuống xa.
Ai Cập – đất khách xót xa,
Tưởng chừng lạc lối, rời xa ân tình.
Nhưng đêm vắng lặng lung linh,
Tiếng Cha vang vọng: “Con đừng sợ chi!
Chính Ta xuống đó cùng đi,
Rồi Ta sẽ dẫn con về chính quê.”
Niềm tin vững bước chẳng chê,
Lên đường Gia-cóp mang về phúc ân.
Gặp con, nước mắt trào dâng,
Tưởng như đã mất, lại gần trong tay.
Giu-se – chứng tích sáng ngời,
Từng là nạn nhân bởi người thân yêu.
Nô lệ, tù tội bao điều,
Chẳng hề oán trách, vẫn nhiều thứ tha.
Giữa nơi quyền lực Ai Cập xa,
Anh nên khí cụ của Cha nhiệm mầu.
Cứu dân khỏi cảnh khổ đau,
Góp phần hiệp nhất, nhịp cầu tình thân.
Cha con gặp gỡ muôn phần,
Trên đất Gô-sen rộn ràng khóc vui.
Nỗi đau nào cũng rạng ngời,
Khi ta sống trọn một đời tin yêu.
Lời Chúa Giê-su vẫn kêu:
“Chiên con giữa sói, đừng điều sợ chi.
Thế gian sẽ ghét, khinh khi,
Nhưng ai trung tín Ta gìn giữ luôn.”
Khôn như rắn giữa muôn đường,
Mà đơn sơ vẫn giữ hương tình người.
Không gian trá, chẳng chơi vơi,
Vững lòng nhân ái, sống đời thứ tha.
Tông đồ thuở ấy đi xa,
Đối đầu thử thách, phong ba dập vùi.
Nhưng trong đau khổ ngậm ngùi,
Lại nên lời chứng cho đời rạng soi.
Thần Khí ngự đến không ngơi,
Nâng lời chứng tá giữa nơi gian tà.
Không sợ chết chóc trôi qua,
Chỉ mong Danh Chúa rạng ra trong đời.
Cuộc sống ta cũng chơi vơi,
Nhiều phen “xuống Ai Cập” đời không ngờ.
Gia đình, xã hội bơ vơ,
Lắm khi chính bản thân mờ lối đi.
Nhưng nếu phó thác đường đi,
Thiên Chúa sẽ vẫn nhu mì hướng đưa.
Biến đau khổ, hóa nhân từ,
Biến tăm tối, sáng như trưa huy hoàng.
Lời Cha vẫn mãi ngân vang:
“Ta đây vẫn đó, chẳng màng bỏ con.
Dù đường thập giá mỏi mòn,
Ta luôn đồng hành, luôn còn yêu thương.”
Nước mắt chẳng đổ hoài uổng,
Hạt gieo trong lệ – nở muôn ơn lành.
Thập giá chẳng kết tử sinh,
Mà là cửa ngõ phục sinh rạng ngời.
Xin cho con sống trọn đời,
Khôn ngoan trung tín chẳng rời lòng tin.
Đơn sơ nhưng chẳng nín thinh,
Mang tình yêu Chúa lan khắp nhân sinh.
Và khi kết thúc hành trình,
Cho con được thấy dung nhan Cha hiền.
Như Gia-cóp đã đoàn viên,
Con cũng mãn nguyện giữa miền phúc ân.
Phạm Hùng Sơn
(John Pham)
===
Người Chồng Tốt Không Để Vợ Mình Bị Coi Thường
Làm chồng không phải oai phong,
Mà là biết giữ cho lòng vợ yên.
Không cần danh tiếng vang tên,
Chỉ cần che chở vợ bên cuộc đời.
Ai khinh vợ, cũng coi vơi
Chính anh – người giữ một thời yêu thương.
Một lời xúc phạm coi thường,
Là đang phủ nhận má hường tim anh.
Vợ không cần áo lụa lành,
Chỉ mong ánh mắt chân thành của nhau.
Không mong của cải sang giàu,
Chỉ mong chồng biết đau đau cùng mình.
Người chồng chẳng thể làm thinh,
Khi ai xúc phạm đến hình bóng xưa.
Im lặng chẳng phải là vừa,
Đó là nhát gió xé lùa niềm tin.
Là chồng, dẫu chẳng tài tin,
Cũng nên làm chốn an bình cho em.
Đứng bên vợ dẫu lỗi quen,
Dẫu là mẹ, bạn, cũng nên phân lời.
Một người đàn ông tả tơi,
Là khi để vợ đơn côi chịu hờn.
Là khi không giữ lòng son,
Để cho thế giới làm mòn yêu thương.
Vợ cần gì phải phi thường,
Chỉ mong một chữ dễ thương của chồng.
Một nhà chẳng cần đỏ hồng,
Chỉ cần đủ ấm, đủ lòng sát vai.
Hãy yêu vợ giữa ngày mai,
Cũng như ngày cưới trao tay đầu đời.
Bởi khi nàng thấy rạng ngời,
Chính là lúc thấy anh cười bên nhau.
Người chồng tử tế trước sau,
Là người đứng giữa nỗi đau bảo bọc.
Khi vợ thấy được chồng học
Cách thương, cách hiểu – tim mọc niềm tin.
Thật ra hạnh phúc rất gần,
Là khi hai đứa chẳng cần dối nhau.
Vợ anh – là cả trời cao,
Xin đừng để vợ phải đau vì người…
Phạm Hùng Sơn
(John Pham)