Nhảy đến nội dung

Thầy Là Đường, Là Sự Thật Và Là Sự Sống

Thầy Là Đường, Là Sự Thật Và Là Sự Sống

Chúng ta trên cuộc lữ hành về nhà Cha, và trong niềm tin vui, tín thác vào mầu nhiệm Phục Sinh của Chúa Giê-su Ki-tô, chúng ta cùng nhau mở lòng đón nhận Lời Hằng Sống, yêu mến Lời ấy và hy vọng sống Lời Chúa qua từng hoàn cảnh trong mỗi mảnh đời của ta và bạn.

Có thể nói rằng: tất cả những bậc sáng lập tôn giáo, các đấng hiền triết, những bậc khôn ngoan xuất chúng trong trần gian này, không một ai dám thốt lên và khẳng định như lời Chúa Giê-su đã xác quyết trong bài Phúc Âm hôm nay, “Thầy là Đường, là Sự Thật và là Sự Sống” (Ga 14, 6). Quả thật, Thiên Chúa chúng ta vừa quá cao vời khôn thấu, vừa quá ư gần gũi với ta; Ngài vừa quyền năng, mà vừa khiêm hạ, mặc lấy thân phận yếu hèn của con người để thấu hiểu, chia san với chúng ta. Người chẳng ‘bố thí’ hay ‘thả rơi’ ơn cứu độ từ trời cao xuống gian trần cho ta, mà Ngài ‘tự huỷ giác thông’ xuống thế và nhập thể nơi cung lòng Trinh nữ Ma-ri-a, hầu dẫn lối, chỉ đường cho con người tiến đến Chân lý và Sự sống đời đời. Trong tâm tình tạ ơn Thiên Chúa, chúng ta cùng suy gẫm Lời Chúa hôm nay.

Thầy là con đường” (x. Ga 14, 6). Trong chúng ta, những ai đã có kinh nghiệm lạc đường, hay lạc lối khi vận chuyển từ nơi khởi hành cho đến nơi dừng chân, chúng ta sẽ nghiệm ra ít nhiều về việc học biết đường đi, và nhất là đối với các bạn trẻ đang đứng trước ngã ba đường đời, không biết nên chọn con đường nào là chính lộ dẫn đến thành công trong cuộc sống! Cuộc sống ngày nay thiên hình, vạn trạng, đủ mọi con đường mở ra trước mắt chúng ta, nào là đường xa lộ điện toán, điện tử, internet; nào là đường ngắn và tắt; đường rộng thênh thang, đường gồ ghề; nào là con đường dẫn đến thư thái, bình an, mà cũng không ít con đường dẫn đến thú vui, trần thế và sau cùng dẫn tới diệt vong, v.v... Như vậy, đối với chúng ta – là những người tin vào Chúa, bước chân theo Chúa – hơn thế nữa, chúng ta là “giống nòi được tuyển chọn, là hàng tư tế, vương giả, là dân thánh, dân riêng của Thiên Chúa, để loan truyền những kỳ công của Người, Đấng đã gọi anh em ra khỏi miền u tối, vào nơi đầy ánh sáng diệu huyền” (x. 1Pr 2, 9) thì chúng ta nên chọn và dấn bước trên con đường nào đây? Hy vọng, chúng ta đều nhủ lòng mình chọn lựa và bước theo con đường Giê-su – con đường hẹp, con đường thập giá, con đường của sự từ bỏ cái tôi, con đường tử nạn dẫn đến phục sinh quang vinh. Con đường về nhà Cha chẳng có con đường nào vắn tắt, dễ dàng cả, ngoài con đường thập tự Giê-su. Vì vậy, con rất tâm đắc một câu nói vô danh mà rất có ý nghĩa đối với người Ki-tô hữu chúng ta, đó là ‘việc trở thành người Công giáo chẳng mang lại cho bạn và tôi cuộc sống an nhàn, dễ giải, mà là giúp chúng ta sống tốt đẹp và trở nên như Chúa Ki-tô hơn’.

“Thầy là Sự thật” (x. Ga 14, 6). Chúa Giê-su khẳng định một điều mà chẳng một ai dám thốt ra, đó là: “...Thầy là Sự thật...” (x. Ga 14, 6). Người là Chính lộ dẫn đến Chân lý, và Chân lý này chính là cùng đích tối hậu của đời chúng ta – diện đối diện với Thiên Chúa, Người là Chân, Thiện, Mỹ. Như ông bà ta có câu rất chí lý ‘sự thật mất lòng’. Quả là đúng thật! Khi ta đối diện với chân lý, với sự thật trong đời thường, chúng ta cảm thấy xốn xang, áy náy và thậm chí đau lòng nữa. Huống chi, khi đối diện với Đấng là Chân lý, là Cùng đích của sự thật, chúng ta sẽ nhận biết mình, nhận biết ta và rồi biến đổi tâm hồn ta như trong bài đọc trích Sách Tông Vụ Công Đồ. Sự thật đáng buồn trong cộng đoàn Giê-ru-sa-lem là việc bỏ mặc các bà goá, những người cô yếu cô thân. Nhưng khi các Tông đồ đối mặt, nhìn nhận vấn đề ấy trong thái độ khiêm tốn và cầu nguyện, các Ngài đã đối diện sự thật, cho dù sự thật ấy có phủ phàng đến thế nào đi chăng nữa, và vấn nạn ấy được giải quyết, được biến đổi dưới sự tác động của Thánh linh, thông qua việc chọn 7 người thừa tác viên đầy Thần khí và khôn ngoan để phục vụ các nhu cầu ích lợi cho cộng đoàn.

“Thầy là Sự sống” (x. Ga 14, 6). Chúa Ki-tô là Đường dẫn chúng ta đến Chân lý cùng đích và lãnh lấy triều thiên vĩnh cửu, sự sống vĩnh hằng trong Vương quốc của Người. Con đường Giê-su tuy chông gai đủ điều, chịu tử nạn, chết treo nhục nhã trên thánh giá, nhưng con đường ấy dẫn chúng ta đến phúc trường sinh. Đứng trên phương diện con người mà phản kháng, thì con đường thập giá của Chúa Ki-tô là một con đường thất bại ê chề, thảm hại và nhục nhã. Tuy nhiên, nếu nhìn với con mắt đức tin, chúng ta sẽ nhận ra được con đường của Chúa Ki-tô là con đường của tình yêu ‘thí mạng sống mình vì người mình yêu’, là con đường vượt trên sự khổ đau và cái chết, là con đường của sự vâng phục tột đỉnh, là con đường chiến thắng sự giả dối, bạo loạn, độc ác, cay nghiệt của bạo lực. Và sau cùng, đường Giê-su dẫn ta đến Chân lý dường như khó hiểu, đó là ‘sức mạnh của tình yêu Thiên Chúa vượt thắng mọi hận thù, ghen ghét và thần chết’. Hơn nữa, Chân lý này chính là cuộc diện kiến giữa ta và Đấng Hằng Sống, giữa một loài thụ tạo yếu hèn với Đấng Tác tạo vô song, giữa con người tội lỗi biết hối cải trở về với một Thiên Chúa tinh tuyền, hằng yêu thương, mong chờ đứa con quay về....

Lm. Xuân Hy Vọng

************

ĐƯỜNG TÌNH YÊU TRONG QUỸ ĐẠO PHỤC SINH

Thú thật, để biết rõ chính mình, chúng ta phải dành cả quãng đời; vậy muốn thấu hiểu ai khác, có khi chúng ta dành hai cuộc đời ấy chứ. Nhưng không thể, vì mỗi chúng ta chỉ có một đời để sống, để tìm hiểu, và để tường tận thôi!

Do đó, khi hai Tông đồ Tô-ma và Phi-lip-phê hỏi Đức Giê-su về “conđường/đàng” (x. Ga 14, 5) và “Chúa Cha” (x. Ga 14, 8) thì cũng dễ hiểu, vì các ông chỉ được ở với Ngài vỏn vẹn ba năm không hơn không kém. Về phần Đức Giê-su, nhiều lần Ngài tỏ lộ về Chúa Cha, khiến các môn đệ hiếu kỳ muốn biết, và Phi-lip-phê mới đề nghị: “Lạy Thầy, xin tỏ cho chúng con xem thấy Cha, và như thế là đủ cho chúng con” (Ga 14, 8). Nếu dùng ngôn ngữ con người vốn rất hạn hẹp để diễn tả mầu nhiệm cao vời về Chúa Cha thì chẳng khác nào lấy gang tay mà đo bầu trời mênh mông. Do đó, thay vì dùng lời diễn giải, Đức Giê-su dùng ngay phương pháp trực quan (nghe-nhìn) rằng Ngài chỉ cho Phi-líp-phê cũng như các môn đệ khác thấy chân dung, xem hình ảnh đích thực của Thiên Chúa Cha. Chân dung và hình ảnh đó chính là Ngài: “Ai thấy Thầy là xem thấy Cha” (Ga 14, 9).

Về chân lý này, Thánh A-tha-na-si-ô đã diễn tả rất hay như sau: “Chúa Cha được tỏ lộ qua Chúa Con và Chúa Con được tỏ lộ qua Giáo Hội”. Nói cách khác, Chúa Con là hiện thân của Chúa Cha, còn Giáo Hội là hiện thân của Chúa Con. Đơn giản hơn, chúng ta có thể xác quyết: Chúa Con là hình ảnh trung thực sống động của Chúa Cha, còn Giáo Hội là hình ảnh trung thực sắc nét của Chúa Con; và là con cái của Giáo Hội, nên chúng ta cũng phải trở nên hình ảnh trung thực của Chúa Giê-su qua đời sống đức tin, đời sống bác ái yêu thương, phục vụ và trong đời sống thường nhật. Hơn nữa, chúng ta nhất quyết trở nên ‘một Ki-tô khác’ (alter Christus) chứ không phải ‘khác Ki-tô’ (alter a Christo), vì chưng chúng ta là “dòng giống được tuyển chọn, là hàng tư tế vương giả, là dân tộc thánh thiện, dân riêng của Chúa, để rao giảng quyền năng của Ðấng đã gọi anh em (chúng ta) ra khỏi tối tăm mà vào ánh sáng kỳ diệu của Ngài” (x. 1Pr 2, 9). Cụ thể hơn, chúng ta sống hiệp nhất với nhau, cùng chung tay xây dựng cộng đoàn, ra sức phục vụ, nỗ lực thực hành đức ái, cộng tác chan hoà với cha xứ, với mọi người như lời căn dặn và chọn ra bảy phó tế/trợ tế “đầy Thánh Thần và khôn ngoan” (x. Cv 6, 3) vào thời Giáo Hội sơ khai, trong lúc nhu cầu phục vụ cộng đoàn ngày càng gia tăng: “Chúng tôi bỏ việc rao giảng lời Chúa mà lo đi giúp bàn, thì không phải lẽ. Vậy thưa anh (chị) em, anh (chị) em hãy chọn lấy bảy người trong anh em có tiếng tốt, đầy Thánh Thần và khôn ngoan, để chúng tôi đặt họ làm việc đó. Còn chúng tôi, thì sẽ chuyên lo cầu nguyện và phục vụ lời Chúa” (Cv 6, 2-4).

Tuy nhiên, để được vậy, chúng ta không thể không nghe lời quả quyết của Đức Ki-tô: “Thầy là con đường, là sự thật và là sự sống. Không ai đến được với Cha mà không qua Thầy” (Ga 14, 6). Nghĩa là chỉ có một nẻo đường dẫn chúng ta đến cùng Chúa Cha, giúp chúng ta trở nên giống Thầy Chí Thánh, nâng đỡ chúng ta nhiệt tâm nhiệt thành trong sứ vụ phục vụ-rao truyền, đó là ‘nẻo đường Giê-su’ hoặc ‘con đường tình yêu’ không ai khác ngoài Đức Giê-su.Quả thật, Ngài là đường dẫn tới nhà Cha, là đường sự thật dạy dỗ-hướng dẫn chúng ta đến cùng Chân lý, là đường Phục sinh dìu dắt chúng ta đến sự sống viên mãn. Hơn thế, Đức Giê-su chính là con đường, là người mở đường và đích đến của con đường. Chẳng phải ai đó đã nói rằng: cuộc đời là những chuyến đi sao? Đúng vậy, cuộc đời bao gồm vô số hành trình lữ thứ, nào là chuyến đi thể lý, chuyến đi nhân ái, chuyến đi tâm linh. Nhưng trên tất cả, chuyến đi có Thầy Giê-su đồng hành, có Thầy Giê-su mở đường dẫn lối và dẫn dắt chúng ta đến cùng đích là nhà Cha, nơi đó bình an vô hạn, sự sống viên mãn, chẳng bao giờ cùng.

Truyện kể rằng: Đức Khổng Tử trong giờ phút lâm chung cho gọi thầy Tăng Tử (môn đệ được đặt nhiều tin tưởng) đến bên giường bệnh và nói lời sau cùng:

– Này con, Tăng Tử! Trước giờ thầy lìa đời, con còn điều gì thắc mắc về nhữnglời ta đã thảo luận cùng con không?

Tăng Tử liền quỳ gối bên cạnh giường và đáp:

– Thưa Thầy, Thầy quả là bậc chí nhân quân tử. Tất cả lời Thầy chỉ dạy chí lý biết bao, nhưng chúng khó thực hiện cho trọn vẹn ạ!

Khổng Tử nghe vậy mới thổn thức:

– Này Tăng tử, trong các điều ta đã giáo huấn có điều đúng, điều sai. Nhưng duy chỉ một cái mà ta chắc chắn không bao giờ sai, đó là điều ta không biết!

Đúng như lời Khổng Tử khẳng định: trong những điều ta giáo huấn có điều đúng, điều sai; vì lẽ Không Tử cũng chỉ là phàm nhân xác thịt. Tuy nhiên, tất cả ngôn hành của Đức Giê-su - Con người thật và Thiên Chúa thật - thì chẳng hề sai, vì Ngài chính là “con đường, sự thật, và là sự sống. Không ai đến được với Cha mà không qua Thầy” (Ga 14, 6); và “Thầy với Cha là một” (x. Ga 10, 30). Để đi trọn nẻo đường tình yêu Giê-su trong quỹ đạo hân hoan Phục sinh, với đôi dòng kết, xin mượn lời thơ cầu nguyện của thi sỹ Charles Singer trong bài ‘La Cathédrale de ma vie’ (Ngôi Thánh Đường của đời tôi) khi ông ví von đời mình như một ngôi Thánh đường, mà ông cần phải đẽo gọt suốt bao năm tháng đoạn trường:

Lạy Chúa,

Ngôi Thánh Đường của đời con,

Không thể hoàn tất một sớm một chiều,

Cần phải vun đắp ít nhiều,

Muôn vàn biến dạng, bao nhiêu thời gian….

Dẫu còn vạn nẻo gian nan

Nhưng con tin tưởng, vững vàng cậy trông

Nơi Ngài hy vọng trong mong

Thánh Đường con sẽ trinh trong vẹn tuyền,

Trụ vững nhân thế đảo điên

Hiên ngang sừng sững, ngã nghiêng chẳng dời.

Con là thợ cả Chúa ơi!

Chính Ngài - Thiên Chúa - muôn đời, cánh chung

Ngài hằng kiến tạo kỳ công

Vô vàn tuyệt phẩm ngoài trong vũ hoàn.

(tác giả bài viết này chuyển ngữ sang thể thơ lục bát)

Lm. Xuân Hy Vọng

Tác giả: