Thung lũng tình yêu
- CN, 26/01/2025 - 08:13
- Lm Dương Trung Tín
Chúa Nhật II MV (C)
Thung lũng tình yêu
“Hết mọi người phàm sẽ thấy ơn cứu độ của Thiên Chúa” (Lc 3,6)
“Hết mọi người phàm”, nghĩa là bất cứ người nào sống trên trần gian này, không chỉ những tín hữu Ki-tô mà thôi. Ơn cứu độ của Thiên Chúa là cho hết thảy mọi người. Nhưng làm thế nào để ta có thể nhận thấy ơn cứu độ của Chúa; có thể lãnh nhận ơn cứu độ của Thiên Chúa mới là quan trọng. Điều đó cho thấy tầm quan trọng của các TÔN GIÁO. Nơi các Tôn Giáo, sẽ chỉ cho con người biết, phải làm thế nào để người ta có thể lãnh nhận được ơn cứu độ.
Trên thế giới ngày nay, có rất nhiều TÔN GIÁO. Có Tôn Giáo do Thiên Chúa; có Tôn Giáo do con người. Tôn Giáo do con người, tức là do con người lập ra, theo “Linh Hứng” họ nhận được. Điều này rất dễ nhận ra, khi mọi điều họ nói, họ dạy, cho dù họ nói là do THẦN LINH nói đi nữa, thực tế là do ý của họ và mang màu sắc người phàm nhiều hơn. Tức là theo kiểu của con người; rồi họ “thần thiêng hóa” nó đi.
Có Tôn Giáo do Thiên Chúa thiết lập, không do ý của người phàm mà do ý của Thiên Chúa. Vì do ý của Thiên Chúa nên sẽ không giống như kiểu của con người và thường những gì được dạy là khó chứ không dễ. Dù khó, nhưng chắc chắn, khi thực hành ta sẽ lãnh nhận được ơn cứu độ. Còn hơn, dễ dãi theo kiểu con người mà cuối cùng “Sôi hỏng, bỏng không”, “Mất cả chì lần chài”, không lãnh nhận được ơn cứu độ đích thực.
Như thế, con người phải sáng suốt để tìm cho mình một Tôn Giáo, khả dĩ hướng dẫn cho mình làm thế nào để nhận biết và lãnh nhận được ơn cứu độ của Thiên Chúa. Quả thật, các Tôn Giáo, chỉ là phương tiện giúp cho con người nhận thấy và lãnh nhận ơn của độ của Thiên Chúa. Đương nhiên không phải Tôn Giáo nào cũng như Tôn Giáo nào; mỗi Tôn Giáo điều có những giáo lý và cách dạy riêng.
Trong Đạo Công Giáo, chúng ta thấy, những điều Đức Giê-su giảng dạy; cũng như những điều Giáo Hội hướng dẫn, không theo kiểu của người phàm, nhưng hoàn toàn theo ý, theo kiểu của Thiên Chúa, nên ta vâng theo, dù có hơi khó nhưng chắc chắn cho ta nhận biết và lãnh nhận ơn cứu độ của Thiên Chúa. Lời Chúa trong Chúa Nhật II Mùa Vọng, sẽ chỉ cho ta cách làm thế nào, ta có thể nhận biết và lãnh nhận được ơn cứu độ của Thiên Chúa.
Đó là: “Mọi thung lũng, hãy lấp cho đầy; mọi núi đồi, phải bạt cho thấp; khúc quanh co, phải uốn thật ngay; Đường lồi lõm, phải san cho phẳng” (x. Lc 3,5). Như thế, có 4 việc phải làm.
- Mọi thung lũng, hãy lấp cho đầy.
Thung lũng đây là hình ảnh của sự tự ti, mặc cảm. Cảm thấy mình là phàm nhân yếu nhược, thấp hèn, tội lỗi; không nhận biết cũng không lãnh nhận được ơn cứu độ của Thiên Chúa. Từ đó đâm ra thất vọng, nản lòng, nản chí. Ngay cả của cải, danh vọng, tiền tài ở đời này cũng không bù lấp được. Đó là thái độ bi quan, thất vọng về bản thân cũng như không tin tưởng vào tình thương của Thiên Chúa.
Quả thật, “thung lũng” này không có gì có thể lấp đầy, nếu ta không học hỏi cho biết sự giới hạn của con người, cũng như chấp nhận sự yếu đuối và tội lỗi của mình. Đồng thời phải trông cậy vào tình thương và ân sủng của Thiên Chúa. Chỉ riêng sức của ta, ta không làm được, nhưng có ơn Chúa, có Thiên Chúa cùng làm với, ta sẽ cố gắng, sẽ hy vọng; dù có thất bại, dù có theo Chúa bao năm, mà ta vẫn chưa nên tốt lành, chưa nên thánh thiện đi nữa. Ta hãy cố gắng và tiếp tục phấn đấu. Đó coi như một lý do Chúa còn để ta sống trên cõi đời này.
Vậy ta hãy lấp cho đầy cái “thung lũng tự ti, mặc cảm” này, bằng cách chấp nhận sự yếu đuối và giới hạn của mình; đồng thời tin tưởng vào tình thương và ân sủng của Thiên Chúa. Hãy biến “Thung lũng” này thành “thung lũng tình yêu”. Hãy yêu mình; yêu con người của mình; yêu giới tính của mình; yêu những gì mình đang có, đang là; yêu ơn gọi được làm người của mình; yêu người mình yêu; yêu người yêu mình; yêu Chúa; yêu đời. Thế có phải là vui sướng và hạnh phúc không !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Đó chẳng phải là ƠN CỨU ĐỘ của Thiên Chúa sao. Ta đã thấy tận mắt; đã nhận bằng tay; đã cảm bằng trái tim còn gì.
- Mọi núi đồi, phải bạt cho thấp.
Đối lập với thung lũng là núi đồi. Núi đồi đây là thái độ kiêu căng, ngạo mạn của ta. Ta tự cao, tự đại; ta tưởng mình tài giỏi; ta làm được mọi sự mà không cần đến Chúa; không cần cầu nguyện. Phải bạt cho thấp, nghĩa là ta phải tự khiêm, tự hạ trước Thiên Chúa và người khác; dù ta có làm được gì đi nữa.
Ta hãy tự nghĩ mà xem: bây giờ ta còn trẻ, còn khỏe mạnh, ấy thế mà chỉ một cơn gió thoảng qua; một sự thay đổi thời tiết bình thường thôi cũng làm cho ta nói không ra tiếng; tay chân rã rời, không muốn làm gì; cũng không muốn ăn gì. Con người của ta là thế đấy, nay thế này, mai thế khác, không biết đâu mà lường. Rồi có hay hơn ai; có giỏi bằng người nào đâu; có làm được được một chút; có biết được một chút chứ có siêu quần, bạt chúng đâu.
Lại nữa ta có làm được gì, có biết được chi cũng nhờ ơn Chúa; cũng nhờ người khác giúp cho mới có, chứ đâu tự ta, ta được như vậy đâu. Nghĩ đến đó, ta mới có thể tự hạ mình trước mặt Chúa để thờ lạy và tạ ơn; ta mới có thể tự khiêm trước mặt người khác để được yêu thương và quí trọng.
- Khúc quanh co, phải uốn thật ngay.
Khúc quanh co đây là ý nghĩ quanh co, lươn lẹo; lối sống dối trá, giả hình của ta. Lúc nào cũng “rào trước, đón sau”; “nói một đàng làm một nẻo”; “Ngoài miệng thì nam mô, trong bụng thì một bồ dao găm”; mập mờ, không ngay thẳng. Có nói không; không lại nói có; làm cho người khác không biết đâu mà lần. Cố ý để lừa gạt người khác. Lừa gạt được người khác thì hí hửng lắm, nhưng tâm hồn đâu có bình an.
Không chỉ quanh co mà còn khúc khuỷu nữa. Khúc khuỷu là gập ghềnh khó đi, khó qua. Nơi con người là sự bí hiểm, thâm độc; “ngậm máu phun người”; “ném đá giấu tay”; làm chứng dối, thề gian; phán đoán hồ đồ; nói hành, nói xấu, vu khống.
“Công khai nói nghịch với sự thật là một lỗi nặng. Trước tòa án, (trước người khác) lời nói như thế là làm chứng dối. Khi nói dối như thế mà còn thề nữa thì gọi là thề gian” (x. GLCG, số 2467).
“Phán đoán hồ đồ, nghĩa là không có cơ sở mà minh nhiên hay mặc nhiên cho rằng người đó có lỗi”, (người đó làm điều sai quấy).
“Nói xấu nghĩa là không có lý do khác quan chính đáng mà lại tiết lộ những tật xấu và những lỗi lầm của kẻ khác cho những người chưa biết”.
“Vu khống tức là dùng những lời ngược với sự thật mà làm hại thanh danh kẻ khác và tạo cớ cho người ta phán đoán sai lầm về người đó”.
Do đó, để tôn trọng thanh danh của người khác, ta không được vu khống, nói xấu và phán đoán hồ đồ (x. GLCG, số 2477). Để tránh phán đoán hồ đồ, ta phải cố gắng cắt nghĩa tốt ý nghĩ, lời nói và việc làm của tha nhân (x. GLCG, số 2478) và nói xấu và vu không người khác là phạm đến công bình và bác ái đó (x. GLCG, số 2479).
Làm như thế là ta uốn thật ngay lương tâm lươn lẹo của mình; uốn ngay những thái độ xấu xa của mình; cũng như uốn ngay những ý nghĩ thâm độc của mình. Khi lương tâm ngay thẳng; khi ý nghĩ của ta tốt lành; khi thái độ của ta thánh thiện, thì ta sẽ cảm thấy một niềm hạnh phúc trào dâng; tâm hồn ta thanh thản. Đó chẳng phải là ơn cứu độ của Thiên Chúa hay sao !!!!!
- Đường lồi lõm, phải san cho phẳng.
Lồi lõm là chỗ cao chỗ thấp; ổ gà, ổ voi. Đó là hình ảnh của người “lúc nóng, lúc lạnh”; “lúc nắng, lúc mưa”; lúc thế này, lúc thế khác, không nhất quán. Người đó bị cuốn theo chiều gió; bị cuốn theo thời đại, theo mốt, dễ bị lung lạc; thiếu sự kiên định; thiếu lòng tin; thích nịnh bợ; thích tâng bốc; hối lộ, luồn cúi.
Phải san cho bằng phẳng bằng cách phải học hỏi, phải biết rút kinh nghiệm trong cuộc sống. Thấy cái gì hay, cái gì tốt thì học lấy và thực hành trong cuộc sống mình. Chắc ăn nhất là nghe và thực hành Lời Chúa, chứ đừng ham nghe lời của người đời.
Nếu ta thực hiện 4 việc trên đây, thì “Thiên Chúa sẽ dẫn ta đi trong hoan lạc; dưới ánh sáng vinh quang của Chúa cùng với lòng từ bi và sự công chính của Người”(x. Br 5,9); “lòng mến của ta ngày thêm dồi dào, khiến ta được ơn hiểu biết và tài trực giác siêu nhiên; để nhận ra cái gì tốt hơn và ta sẽ được nên tinh tuyền và không làm gì đáng trách” (x. Pl 1, 8-10). Nói tóm là ta “sẽ được thấy ơn cứu độ của Thiên Chúa” đấy.
Có là thung lũng thì hãy là “Thung lũng tình yêu”; có là núi đồi thì hãy là “đồi thông hai mộ”; có uốn khúc quanh co thì hãy là “bức tranh thủy mặc”; có lồi lõm thì hãy như “người nam và người nữ” ấy, chấp nhận giới tính của mình, tất cả tạo nên một cuộc sống bình an và hạnh phúc. Ta sẽ nhận thấy và lãnh nhận được ơn cứu độ của Thiên Chúa.
Lm. Bosco Dương Trung Tín