Tin Mừng Bình An, Tin Mừng Hạnh Phúc
- CN, 26/01/2025 - 08:13
- Lm Dương Trung Tín
Chúa Nhật 16 QN
Tin Mừng Bình An, Tin Mừng Hạnh Phúc
“Người đã đến loan Tin Mừng Bình An: bình an cho anh em là những kẻ ở xa và bình an cho những kẻ ở gần” (Ep 2,17).
Đức Giê-su Ki-tô đến loan Tin Mừng Bình an, vì “chính Người là sự bình an của chúng ta”(x.Ep 2,14). Bình an cho những người ở xa và bình an cho những người ở gần. Người ở xa là ai và người ở gần là ai ? Người ở xa là dân ngoại và người ở gần là dân Do Thái.
Người ở xa cũng là chính chúng ta, những người Tín Hữu Ki-tô. Vì xưa chúng ta là dân ngoại, chúng ta không phải là người Do Thái, nhưng nay “Trong Đức Ki-tô, nhờ Máu Đức Ki-tô đổ ra, chúng ta đã trở nên người ở gần” (x.Ep 2,13). Còn người Do Thái, xưa họ là người ở gần, nay họ lại là người ở xa, vì họ không tin vào Đức Giê-su Ki-tô.
Bây giờ, đối với Giáo Hội Công Giáo, thì những người Do Thái, lại trở thành “dân ngoại” và đối với Do Thái Giáo, thì chúng ta, những người Tín Hữu Ki-tô cũng vẫn là dân ngoại. Theo thánh Phao-lô, người ở gần chính là những người Do Thái đã tin vào Chúa Giê-su và những người ở xa chính là những người không là Do Thái, là dân ngoại nhưng đã chịu phép rửa tội.
Xưa kia, dân Do Thái cho mình là dân Thiên Chúa và coi những người không là dân Do Thái là dân ngoại, là dân của ma quỉ, nên có sự thù ghét nhau. Thế nhưng, Đức Giê-su đã đến và trên thập giá, Người đã tiêu diệt sự thù ghét. Người làm cho đôi bên được hòa giải với Thiên Chúa trong một Thân Thể duy nhất (x.Ep 2,16).
Thân thể duy nhất này chính là Giáo Hội. Đức Giê-su đã xây dựng Giáo Hội. Giáo Hội này chính là Thân Mình mầu nhiệm của Đức Ki-tô. Trong Giáo Hội này không có sự thù ghét, chỉ có sự yêu thương mà thôi. Điều răn trọng nhất và duy nhất là MẾN CHÚA và YÊU NGƯỜI. “Yêu mến Chúa hết lòng, hết linh hồn, hết trí khôn, hết sức lực và yêu người thân cận như chính mình” (x.Mt 22, 37-39).
Trên bình diện quốc tế, Giáo Hội Công Giáo chúng ta cũng là một trong những tôn giáo lớn trên thế giới, nên bình an cho những người ở xa tức là bình an cho những người ở tôn giáo khác và bình an cho những người ở gần, chính là bình an cho chúng ta, những người thuộc về Giáo Hội Công Giáo.
Hơn nữa, không những bình an cho những người đến nhà thờ đọc kinh, dâng lễ mà còn bình an cho những người không còn giữ đạo, bỏ đọc kinh, bỏ dâng lễ nữa. Nghĩa là sự bình an của Đức Ki-tô; bình an của Thiên Chúa đến cho hết mọi người. Nhưng, người ta có được hưởng sự bình an đó không lại còn phải tùy thuộc vào mỗi người nữa. Đức Giê-su đã đến để loan báo Tin Mừng Bình An, mà ta có đón nhận sự Bình Anđó và thực hành Tin Mừng đó không ?
Quả thật, bất cứ ai đón nhận và thực hành Tin Mừng Bình an đó thì mới có sự bình an trong tâm hồn. Người ở xa cũng như người ở gần; người có đạo cũng như người không có đạo. Đương nhiên người ở gần, người có đạo sẽ có cơ may đón nhận Tin Mừng Bình An đó hơn.
Trên Thập Giá, Đức Giê-su đã tiêu diệt sự thù ghét, thì chúng ta cũng vậy, chúng ta cũng hãy tiêu diệt sự thù ghét với Đức Giê-su Ki-tô trong chúng ta. Đó chính là cách thức ta đón nhận và thực hành Tin Mừng Bình An của Đức Ki-tô Giê-su. Nghĩa là trong tâm hồn ta, trong đầu óc của ta không có sự thù ghét ai; ai cũng là anh chị em của ta, không ai là kẻ thù của ta cả. Bây giờ cũng vậy và ta sẽ cố gắng giữ như vậy cho đến hết đời.
Quả thực khi không có thù ghét ai; khi không có ai là kẻ thù thì tâm hồn ta sẽ tràn đầy sự bình an. Đó chính là Tin Mừng Bình An; đó chính là sự Bình An của Tin Mừng. Nếu ai cũng làm như vậy thì chắc chắc thế giới này sẽ không có chiến tranh; thế giới sẽ có hòa bình. Đây là mấu chốt của vấn đề. Muốn có hòa bình, không chỉ cầu nguyện cho hòa bình; không chỉ đi bộ vì hòa bình mà làm sao loại bỏ sự ghen ghét, loại bỏ sự thù ghét; tức là làm sao cho người ta yêu thương lẫn nhau.
Tin Mừng Bình An là Tin Mừng Yêu Thương. Nhiều khi người ta nhiệt thành cầu nguyện cho hòa bình lắm; hăng say, chịu khó đi bộ vì hòa bình lắm, nhưng trong lòng lại đầy những cao ngạo, đầy những hận thù, đầy những ghen ghét thì cũng như không thôi, đâu có mang lại lợi ích gì. Nó mang tính phong trào thì có.
Thực tế cho thấy, những người đầy lòng phẫn nộ, đầy lòng ghen ghét thì thường tích cực tham gia các phong trào đó. Nó như cái bình phong che đậy cái bên trong. Những người thực sự thiện chí, thiện tâm e rằng không có bao nhiêu. Có cái ngọn mà không có cái gốc. Cái gốc là sự yêu thương, phải có cái gốc này thì mới sinh Hòa Bình; mới phát sinh Bình An.
Yêu thương thậtthì yêu thương người ở gần cũng như người ở xa; yêu người cùng dân tộc cũng như yêu thương người ngoại quốc; yêu thương lúc ở xa cũng như lúc ở gần; yêu thương lúc nghèo cũng như lúc có của. Nghĩa là xa cũng thương mà gần cũng thương, người như thế thì lúc nào cũng bình an và hạnh phúc.
Còn yêu thương giả thì gần thì thương, xa thì thôi. Thấy “người ngoại”, có quyền, có thế, có của thì xum xoe, khúm na khúm núm; thấy “người nội” thì làm ngơ, phớt tỉnh ăng-lê; lúc nghèo thì chia sẻ, lúc có của thì ăn một mình. Nghĩa là ích kỷ, cơ hội và giả hình. Người như thế thì lúc nào cũng bất an và bất hạnh.
Bình an cho Em, bình an cho Anh. Bình an cho Em khi gần Anh cũng như khi xa Anh. Bình an cho Anh, khi xa Em cũng như gần Em.“Thật vậy, Nhờ Đức Ki-tô, cả đôi bên được liên kết trong một Thần Khí duy nhất mà đến cùng Chúa Cha” (x.Ep 2,18). Sự yêu thương bắt đầu từ hai con người đó; sự bình an cũng bắt đầu từ hai con người đó, để rồi lan tỏa khắp mọi nơi và khắp mọi người.
Để từ nay không còn là Em, không còn là Anh nữa mà chúng ta là một. Từ nay không còn phe phái, không còn tranh giành, không còn hơn thua, không còn ghen ghét nữa mà chúng ta là một; là anh em một nhà; là con cùng một Cha, để cùng nhau làm, cùng nhau giúp đỡ, cùng nhau tiến, cùng nhau xây dựng hòa bình; cùng nhau xây dựng hạnh phúc.
Quả thật, về con người xác thịt thì có sự xa cách, có ở nơi này thì không có ở nơi kia; nhưng về tinh thần thì không có khoảng cách. Yêu thương rồi thì có xa cũng như gần thôi; xa về địa lý nhưng gần về tâm lý; nó ở trong tâm hồn, trong trái tim và trong khối óc của ta. Để khi nhớ đến là có đó, dào dạt bao ân tình, bao yêu thương; nó ở trong tâm, trong trí ta rồi, thì có gì có thể ngăn cách; có gì có thể làm ta mất bình an, mất hạnh phúc chăng !!!! Còn không yêu hay ghen ghét thì có gần cũng như xa mà thôi.
Yêu thương thì có bình an và hạnh phúc. Ghen tương thì chỉ có bất an và bất hạnh mà thôi. Yêu thương chính là Tin Mừng mà Đức Giê-su mang đến và loan báo. Đó chính là Tin Mừng Bình An.
Vậy ta hãy đón nhận và thực hành Tin Mừng đó trong cuộc sống của ta, ta sẽ luôn luôn có bình an trong tâm hồn và yêu thương mọi người. Trong yêu thương mọi người chắc chắn sẽ có người yêu thương đặc biệt, mà người ta gọi là “người yêu” hay “người tình”, lòng ta sẽ tràn ngập hạnh phúc.
Tin Mừng của Đức Giê-su Ki-tô là Tin Mừng Bình An; là Tin Mừng Hạnh Phúc. Ai mà thực hành Tin Mừng đó sẽ có bình an và hạnh phúc.
Lm. Bosco Dương Trung Tín