Nhảy đến nội dung

Tinh thần Giáng Sinh, một câu chuyện thật

TINH THẦN GIÁNG SINH, MỘT CÂU CHUYỆN THẬT
 

Giáng sinh có thể là mùa để thể hiện sự rộng lượng và tử tế, nhưng tôi nghĩ bạn có thể có cuộc sống phong phú và trọn vẹn hơn nếu bạn có thể sống “Tinh thần Giáng sinh” mọi lúc mọi nơi với tất cả con người của bạn.

Bà Ngoại tôi đã làm như vậy. Bà thực sự là người phụ nữ tốt bụng và hào phóng nhất mà tôi từng biết, luôn dịu dàng và thông hiểu, và gần như không hề nổi giận. Tôi chắc chắn về điều này, bởi vì bốn anh chị em tôi thực sự là những đứa cháu nghịch ngợm, vì mỗi khi gia đình chúng tôi lái xe xuống thăm và ở lại với Bà trong hai tuần vào mùa hè, chúng tôi đều quậy phá khiến ai cũng nổi giận. Nhưng, tôi chưa bao giờ nghe Bà than phiền một lời nào.

Bà rất đạo hạnh. Vào thời đó, tất nhiên, mọi người ở trong khu vực đều đạo hạnh cả, nhưng chúng tôi đều biết Bà mới là người đạo hạnh thực sự. Bà có lòng rộng lượng, Bà dành nhiều thời gian đi thăm những người cần giúp đỡ, thông hiểu và nhanh chóng tha thứ. Thời niên thiếu, Bà có học nhạc, chơi đàn, như một nghệ sĩ và tham gia hòa tấu trong nhà thờ lớn nhất trong vùng. Bây giờ Bà vẫn đánh đàn organ cho nhà thờ trong khu vực.

Thế rồi, vào năm 1966, Bà được chẩn đoán mắc bệnh ung thư ngực. Vào lúc đó, chẩn đoán như vậy gần như là bản án tử hình. Các bác sĩ chẩn đoán thời gian còn lại của Bà là một năm hoặc lâu hơn một chút. Mẹ tôi khóc mãi.

Vào những ngày cuối cùng của mùa hè năm sau, Bà dành nhiều thời gian nghỉ ngơi ở ngoài hàng hiên. Trước khi máy điều hòa xuất hiện ở trong khu vực, bất cứ ai có tiền đều làm cái hàng hiên có mái che để nghỉ ngơi. Và mặc dù Ông Bà tôi mới chuyển đến một ngôi nhà mới có gắn máy điều hòa, nhưng phía sau ngôi nhà mới của Ông Bà vẫn có hàng hiên có mái che để nghỉ ngơi, và suốt mùa hè cuối cùng này, Bà đã dành nhiều thời gian ở đó. Một mình.

Ông tôi nhận thấy điều này, và cẩn thận tôn trọng sự riêng tư của Bà, vì mọi người đều biết rằng Bà đang làm hòa với Chúa, đọc Thánh Kinh và chuẩn bị cho chính mình. Tuy nhiên, chẳng lâu sau, ngày Bà đi bệnh viện lần cuối đã đến, rồi Bà… qua đời. Đó là tháng 8 năm 1967.

Vài tuần sau đám tang, Ông tôi ra hàng hiên để dọn dẹp đồ đạc, nhưng Ông thấy cánh cửa tủ lớn bị khóa, và không thấy chìa khóa ở đâu cả. Bà hẳn đã để chìa khóa ở đâu đó, Ông không biết. Nhưng tại sao Bà lại muốn khóa tủ cơ chứ?

Cuối cùng, Ông phải tháo bản lề ra để mở tủ. Và bên trong? Bên trong tủ, thứ Ông thấy là… Quà Giáng sinh. Những chồng quà Giáng sinh, tất cả đều được sắp xếp thành chồng và như đang chờ được mở ra. Được gói gọn gàng và buộc bằng các dải ruy băng màu sắc lấp lánh. Bà đã viết tên của mỗi người, để chúng tôi mở ra vào dịp Giáng Sinh khi Bà không còn hiện diện để chứng kiến nữa.

Tôi vẫn còn giữ món quà Bà tặng. Đó là một quyển Tân Ước. Bà đã ghi trên đó “Gửi Donnie, với tình yêu thương vô bờ bến của Bà. Bà hy vọng quyển Kinh Thánh này sẽ có ý nghĩa với Cháu nhiều như nó có ý nghĩa với Bà. Bà của Cháu. Tháng 7 năm 1967.”

Mùa Giáng Sinh này, khi tất cả chúng ta đều cố gắng tìm những món quà tốt nhất cho con cái, cho những người thân của mình, khi các bữa tiệc và các buổi lễ diễn ra khắp nơi chung quanh chúng ta, thỉnh thoảng mỗi người hãy dừng lại để tỏ lòng biết ơn về sự quảng đại và lời chúc tốt đẹp của người khác. Tại sao không thử duy trì Tinh thần Giáng Sinh ngay cả sau mùa lễ? Thử nghĩ xem mình có thể kéo dài cuộc đời được bao lâu!

Có một thực tế đáng buồn. Tôi không dám chắc liệu Kinh Thánh có ý nghĩa với cuộc đời tôi cũng nhiều như đối với cuộc đời của Bà không. Là Kitô hữu nhưng tôi không bằng một nửa của Bà, dù đôi lúc tôi có cố gắng hoàn thiện bản thân theo hướng đó.

Nhưng có một điều tôi dám chắc: Bà Ngoại tôi – một người phụ nữ đã thực sự sống “Tinh thần Giáng sinh”.

Bạn hãy giúp tôi truyền câu chuyện này đi nhé! Xin cám ơn lòng quảng đại của Bạn. Chúc Bạn và những người thân yêu Mùa Giáng Sinh Vui Tươi và An Lành.

Phêrô Phạm Văn Trung.

dựa theo https://www.linkedin.com

Danh mục:
Tác giả: