Nhảy đến nội dung

Tình yêu không biết đến sợ hãi - Sống theo thần khí

TÌNH YÊU KHÔNG BIẾT ĐẾN SỢ HÃI

“Cứ yên tâm, chính Thầy đây, đừng sợ!”.

Các nhà nghiên cứu của Đại Học Johns Hopkins cho biết, 30 năm trước, nỗi sợ hãi lớn nhất của học sinh tiểu học là: động vật, ở trong phòng tối, độ cao, người lạ, và tiếng ồn lớn; ngày nay, trẻ em sợ nhất là: ly hôn, chiến tranh, ô nhiễm và bị trấn lột!

Kính thưa Anh Chị em,

Tựu trung, các nhà nghiên cứu của Johns Hopkins cho thấy, ngày nay, các em sợ một điều gì đó vốn vắng bóng tình yêu ! Trong thư thứ nhất hôm nay, Gioan nói, “Tình yêu không biết đến sợ hãi; trái lại, tình yêu hoàn hảo loại trừ sợ hãi!”. Với bài Tin Mừng, cùng một chủ đề, Chúa Giêsu hiện ra ở biển hồ khi các môn đệ đang gặp sóng gió; Ngài nói, “Cứ yên tâm, chính Thầy đây, đừng sợ!”.

Sự vắng mặt của tình yêu luôn khơi dậy nỗi sợ hãi! Với những người yêu thương bằng một tình yêu thuần khiết, đích thực, sẽ không có sợ hãi. Vậy nếu “Thiên Chúa là tình yêu”, thì ở đây, không thể có chỗ cho sợ hãi. Thánh Kinh nói đến việc ‘kính sợ Chúa’, là nói đến cảm giác uý kính và ngạc nhiên trước những khác biệt của Ngài, hơn là ‘sợ hãi’ theo nghĩa phải trốn chạy Ngài. Ai biết “Thiên Chúa là tình yêu”; ai tin Chúa Giêsu là hiện thân tình yêu Thiên Chúa, người ấy sẽ xác tín ‘tình yêu không biết đến sợ hãi’. Vì thế, bàng bạc trong Tin Mừng, Chúa Giêsu nói, “Đừng sợ!”.

Một chi tiết Marcô tinh tế ghi lại là, đang khi các môn đệ chống chọi với bão tố giữa biển hồ, chính lúc ấy, Chúa Giêsu đang đi cầu nguyện. Việc cầu nguyện không làm Ngài quên họ, trái lại, khiến cho tình yêu Ngài thôi thúc Ngài gần họ hơn! Tin Mừng nói, “Ngài thấy họ khó nhọc chèo chống vì ngược gió”. Bất cứ khi nào các môn đệ bị đẩy ra trên mặt nước, đó là thời gian họ học hỏi. Nước tượng trưng cho sự sống, sóng tượng trưng cho thử thách! Và mọi sự gần như muốn dẫn đến một kết cục tồi tệ; thế nhưng, Chúa Giêsu luôn canh chừng họ. Ngài muốn đào tạo một niềm tin sâu sắc hơn nơi những người Ngài yêu thương. Rối loạn không bao giờ vắng mặt, đã có Ngài ở đó! Đúng hơn, đôi khi rối loạn có thể tăng lên, vì chúng là nơi đào tạo một vị thánh và một tông đồ. Chúa Giêsu thấy trước các khó khăn, Ngài không để họ đơn độc; ánh mắt Ngài không rời họ !

Chiêm niệm trình thuật này, thánh Augustinô viết, “Ngài đã giẫm lên những con sóng; vì vậy, Ngài đặt tất cả những xáo trộn phù nề của cuộc sống dưới chân mình. Kitô hữu, tại sao phải sợ?”. “Con thuyền Giáo Hội đang rung chuyển giữa bão tố của cám dỗ khi cuồng phong bất lợi đang hoành hành. Giữa những thăng trầm, Ngài đến, tiếp thêm sức mạnh để chúng ta không bị xô đẩy trong thuyền và lật úp. Nó vẫn là một con thuyền! Một con thuyền chỉ chở các môn đệ và đón Chúa Giêsu. Nó đang nguy biến trên nước, và chắc chắn, cái chết sẽ đến nếu không có nó. Vậy, hãy ở yên trong thuyền và kêu cầu Thiên Chúa. Khi mọi lời khuyên đều thất bại, bánh lái là vô dụng và sự trải rộng của những cánh buồm mang đến nhiều hiểm nguy hơn là lợi thế; khi tất cả trợ giúp nhân loại đã rơi rụng, cách duy nhất còn lại cho các thủy thủ là kêu cầu Chúa. Ngài sẽ đưa con thuyền vào cảng an toàn; không lẽ Ngài bỏ rơi Giáo Hội và ngăn không cho nó cập bến bình an?

Anh Chị em,

“Cứ yên tâm, chính Thầy đây, đừng sợ!”. Chúa Giêsu không những là Đấng bước trên sóng, mà còn là Chúa của mọi bước sóng yêu thương; ở đâu có yêu thương, dù chỉ một chút, đều có bóng dáng Ngài. Ngài là nguồn mạch tình yêu, là Đấng đã chết vì yêu và hiện đang sống cho tình yêu. Như đã luôn nhìn đến các môn đệ; ngày nay, ánh mắt Ngài cũng không bao giờ rời xa chúng ta. Ngài chăm bẵm chúng ta, và vì thế, Ngài không bao giờ bỏ rơi chúng ta. Vấn đề là chúng ta phải có đức tin để nhận ra tình yêu của Ngài, dẫu đôi khi, rất khó để chúng ta nhìn thấy điều đó. Ngài luôn có mặt bên chúng ta từng ngày, thì còn lý do gì để chúng ta sợ hãi. Một năm mới mở ra, hứa hẹn nhiều điều, nhưng không ai dám chắc thế giới sẽ ổn định hơn hoặc chinh phục được sự tác oai tác quái của chết chóc, dịch bệnh. Thế nhưng, với chúng ta, Chúa Giêsu vẫn đang vỗ về, “Cứ yên tâm, chính Thầy đây, đừng sợ!”. Tình yêu toàn thắng của Ngài nhắc nhở chúng ta rằng, ‘tình yêu không biết đến sợ hãi’; với Ngài, chúng ta tìm thấy nền tảng vững chắc giữa cát lún!

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, xin cho con luôn sống trong tình yêu Chúa, luôn sống đẹp lòng Chúa, để không một nỗi sợ nào có thể trấn áp được con, vì ‘tình yêu không biết đến sợ hãi!’”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

**********

SỐNG THEO THẦN KHÍ

“Thần Khí Chúa ngự trên tôi”.

Hãy tưởng tượng một que bấc được đặt trong một đĩa dầu; sau đó, được thắp sáng. Hết dầu, bấc cháy; miễn là có dầu, bấc không cháy ! Cũng thế,nếu ‘sống theo Thần Khí’, trong sự lệ thuộc vào quyền năng của Thánh Thần, chúng ta không kiệt sức! Câu hỏi cần đặt ra: cái gì đang cháy?

Kính thưa Anh Chị em,

Cái gì đang cháy?Thánh Gioan hôm nay cho biết, cái đang cháy, là tình yêu ! Ai sống trong tình yêu, người ấy ‘sống theo Thần Khí’; các mối liên hệ của họ không bao giờ tách rời giữa việc yêu Chúa và yêu người. Cũng thế, Tin Mừng Luca kể về Chúa Giêsu, một người ‘sống theo Thần Khí’; Ngài về quê, vào hội đường, đọc sách Isaia, “Thần Khí Chúa ngự trên tôi…”. Và Ngài kết luận, “Hôm nay, ứng nghiệm mọi điều tai quý vị vừa nghe!”.

Yêu Chúa trọn con người, yêu người như Chúa yêu là ‘sống theo Thần Khí’. Thật dễ dàng để yêu một Thiên Chúa vô hình, nhưng rất khó để yêu một người anh chị em hữu hình! Thật dễ dàng để tỏ ra ngoan đạo, thậm chí là ‘thánh thiện’, nhưng chúng ta lại có thể sống rất kém trong quan hệ với một số người nhất định! Đức Thánh Cha Phanxicô gọi đó là những người không ‘sống theo Thần Khí’; họ sống theo tinh thần thế gian vốn gian dối và thiếu nhất quán, “Ai không yêu thương người anh em mà họ trông thấy, thì không thể yêu mến Thiên Chúa, Đấng họ không trông thấy!”. Đức Thánh Cha nói, “Tinh thần thế gian là một tinh thần phù phiếm của những thứ không có sức mạnh, không có nền tảng; vận mệnh của nó là sự huỷ diệt. Nó có thể gây ra những hố sâu ngăn cách. Khi những chia rẽ này được nhân lên, chúng mang đến chiến tranh và thù hận”.

Với bài Tin Mừng, trong quyền năng của Thánh Thần, Chúa Giêsu trở lại quê nhà; toàn bộ sứ mệnh của Ngài không gì khác hơn là hoàn thành đoạn sách Ngài vừa đọc, “Thần Khí Chúa ngự trên tôi, vì Chúa đã xức dầu cho tôi, sai tôi đi rao giảng…”. Đó chính là lý do và là công việc của Giáng Sinh. Cuộc sống của Chúa Giêsu không phải là một màn trình diễn; là người và là Chúa, Ngài được sai đến, hành động yêu thương trong sự hiệp thông với Cha và Thánh Thần. Với Ngài, công trình cứu độ xót thương của Thiên Chúa được thành toàn: người nghèo được loan Tin Mừng, kẻ sầu khổ được chữa lành, người bị giam cầm được loan tin giải thoát, người mù được xem thấy, kẻ bị áp chế được tự do. Nhiều người có thể đọc đoạn sách này, nhưng chỉ một người xứng đáng để mở ra sức mạnh cứu độ của nó; nhiều người có thể thuộc lòng nó, nhưng chỉ một người có thể khiến nó bùng cháy trong lòng; và nhiều người có thể thuyết giảng nó cách say mê, nhưng chỉ một người có thể thoả mãn cơn đói trong trái timnhững người đón nhận !

Thế nhưng, kỳ diệu thay! Công cuộc cứu độ yêu thương dứt khoát đã hoàn tất của Chúa Giêsu có tiếp tục cứu rỗi thế giới này hay không, lại tuỳ thuộc vào sự hợp tác của mỗi người chúng ta. Không thể tin được! Vì thế, công bố của Ngài không chỉ được nghe với tư cách chúng ta là thính giả, mà còn với tư cách người môn đệ được thách đố trước sứ mệnh lớn lao và lâu dài của Ngài. Ngài đang hỏi chúng ta, “Con có ‘sống theo Thần Khí’ như Ta đã sống không? Con tham gia vào sứ mệnh rao truyền, giải phóng, mở mắt người mù… cho xã hội, và thế giới ngày nay ở mức độ nào?”.

Anh Chị em,

“Thần Khí Chúa ngự trên tôi”. Suốt cuộc đời, Chúa Giêsu đã để cho Thần Khí dẫn dắt. Thần Khí đẩy Ngài vào hoang địa cho đến khi Ngài trút Thần Khí; rồi Ngài lại ban Thần Khí. Như Chúa Giêsu, mỗi người chúng ta cũng được Thần Khí Chúa ngự, được Thần Khí sai đi. Dù ở đấng bậc nào, ơn gọi của chúng ta không gì khác hơn là hoàn thành sứ mệnh của Bí tích Rửa Tội. Vì thế, để có thể tiếp tục công việc của Ngài, mỗi người chúng ta phải thực sự gắn kết với Chúa Kitô Phục Sinh. Lời nói của chúng ta chỉ là những hơi thở trống rỗng nếu không là tiếng nói của Chúa Kitô; việc làm của chúng ta sẽ không có hồi kết và luống công, nếu không phải là việc làm của Chúa Kitô. Như vậy, chỉ với Ngài, nhờ Ngài và trong Ngài, Đấng đầy quyền năng Thánh Thần mới có khả năng thay đổi trái tim con người; và chúng ta, những người ‘sống theo Thần Khí’, môn đệ của Ngài, cũng chỉ có thể làm điều tương tự khi chính Ngài ra tay!

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa Giêsu, để quyền năng và ân sủng Chúa có thể hoạt động mạnh mẽ trong con, xin dạy con biết luôn ‘sống theo Thần Khí’, cho con ngoan nguỳ dễ bảo với Ngài mỗi ngày!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

Tác giả: