Tình yêu và bình an trong hiệp thông Phục sinh
- T6, 23/05/2025 - 21:09
- Lm Anmai, CSsR
TÌNH YÊU VÀ BÌNH AN TRONG HIỆP THÔNG PHỤC SINH
Trong Thánh Vịnh của Giáo Hội hôm nay, chúng ta nghe lại lời trao đổi khẩn thiết giữa các cộng đoàn đầu tiên: “Nếu anh em không chịu phép cắt bì theo tục lệ Mô-sê, thì anh em không thể được cứu độ” (Cv 15,1). Đây không phải là chuyện về nghi thức thuần túy, nhưng là dấu chỉ của vấn đề cốt lõi: chúng ta có được cứu độ không phải nhờ việc hoàn thành luật lệ tỏ bày “công trạng” của con người, mà nhờ ân sủng của Thiên Chúa, được tạc khắc nơi thịt huyết của Đức Kitô. Các nhóm đến từ Giu-đê tin rằng tuân giữ tất cả các luật Mô-sê là điều kiện tiên quyết cho ơn cứu độ; nhưng Phaolô, Ba-na-ba và các vị kỳ mục tại Giê-ru-sa-lem đã nhận ra rằng có một mối tương quan sâu xa hơn liên kết tín hữu dân ngoại và tín hữu Do thái, một hiệp thông được xây dựng trên nền tảng Thánh Thần, chứ không phải các điều khoản tập tục (Cv 15,28–29).
Khi suy gẫm biến cố Hội Đồng Giê-ru-sa-lem, chúng ta thấy mọi ý kiến đối chọi không phải để triệt tiêu nhau, nhưng để dẫn đến sự thống nhất trong Chúa Thánh Thần. “Thánh Thần và chúng tôi đã quyết định không đặt lên vai anh em một gánh nặng nào khác ngoài những điều cần thiết” (Cv 15,28). Thánh Thần ở giữa và hướng dẫn, Ngài tự mình là chứng nhân cho sự hiệp thông mới, vượt thắng mọi rào cản dân tộc và tôn giáo. Đó là một kinh nghiệm mang tính cách mạng: Phép rửa trong Thánh Thần trước tiên đưa chúng ta vào mối tương quan thân mật với Thiên Chúa, rồi mới mở ra với anh em đồng đạo; bởi vậy, trong bức thư gửi tín hữu An-ti-ô-khi-a, chúng ta được mời gọi giữ “kiêng ăn đồ đã cúng cho ngẫu tượng, tránh gian dâm” – những dấu chỉ bề ngoài cho lòng trung tín, mà vẫn đón nhận nhau như anh em trong Chúa Kitô.
Chuyển sang khải tượng Gio-an, chúng ta thấy tầm nhìn về thành mới Giêrusalem “từ trời, từ nơi Thiên Chúa mà xuống” (Kh 21,10). Thành phố rực sáng, như ngọc pha lê, không chỉ là một hình ảnh xa vời, nhưng là biểu tượng cho sứ mạng của Hội Thánh: được mời gọi biến thế gian thành dấu chỉ vinh quang của Thiên Chúa. Thành không cần mặt trời, mặt trăng chiếu sáng, vì “đã có vinh quang Thiên Chúa tỏa rạng, và Con Chiên là ngọn đèn chiếu soi” (Kh 21,23). Hội Thánh, được xây dựng trên nền móng mười hai Tông Đồ, với mười hai cửa cho tên mười hai chi tộc Israel, nay mở ra cho mọi dân tộc, hiệp nhất trong ánh sáng của Đấng Phục Sinh. Sứ mạng của chúng ta không chỉ là chờ đợi thành thiên quốc, mà là đem ánh sáng của Con Chiên vào giữa thế gian hôm nay, để mọi người nhận biết tình yêu phục sinh.
Và trong Tin Mừng Gioan, Chúa Giêsu nói: “Ai yêu mến Thầy, thì sẽ giữ lời Thầy. Cha Thầy sẽ yêu mến người ấy. Cha Thầy và Thầy sẽ đến và ở lại với người ấy” (Ga 14,23). Chữ “ở lại” (meno) không phải chỉ là ở bên, nhưng là chia sẻ sự sống, chia sẻ tình yêu. Trong ngày Chúa Nhật VI Phục Sinh, Lời Chúa mời gọi chúng ta sống kinh nghiệm nhập thể này: tình yêu không đơn thuần là cảm xúc, nhưng là biến đổi cách ta sống, cách ta giữ lời Ngài. Người yêu mến không chỉ lắng nghe, mà còn trọn đời thi hành; chính qua việc thi hành Lời, Ta mới thực sự có Chúa Thánh Thần – Đấng dạy và nhắc lại tất cả những điều Thầy đã nói (Ga 14,26).
Hội Thánh đoàn kết không nhờ một hệ thống luật lệ khắc khe, nhưng nhờ lời hứa về Thánh Linh và sự hiệp thông trong Con Chiên phục sinh. “Ta để lại bình an cho anh em, Ta ban cho anh em bình an của Ta. Ta ban cho anh em không theo kiểu thế gian” (Ga 14,27). Bình an của Đức Kitô là kết quả của tình yêu tự hiến trên Thập Giá và sự phục sinh vinh hiển; không phải là ngăn cách khỏi khó khăn, nhưng là ơn bình an in dấu trong lòng giữa giông tố cuộc đời.
Vậy, làm sao để chúng ta thực sự sống Lời Chúa và đón nhận bình an này? Trước hết, chúng ta cần tự hỏi: trong đời sống cá nhân, tập thể, tôi có cho nhau thấy dấu chỉ hiệp thông vượt lên trên mọi khác biệt hay không? Cộng đoàn tiên khởi chia sẻ bánh, chia sẻ của cải (Cv 2,44–45); chúng ta hôm nay có sẵn sàng chia sẻ đức tin qua việc cầu nguyện chung, qua việc thăm viếng người bệnh, hay đơn giản là lắng nghe nhau trong lòng quảng đại? Thứ hai, chúng ta giữ Lời Chúa không chỉ trong sách lê, nhưng qua việc chăm lo người nghèo, người đau khổ, qua văn hóa gặp gỡ và tôn trọng, qua việc kiên nhẫn đón nhận anh chị em yếu đuối, như một thành phố có mười hai cửa không đóng kín cho lối vào của dân ngoại.
Thứ ba, luôn trông cậy vào Con Chiên – Đấng ban ánh sáng và bình an. Khi gặp nghịch cảnh, chúng ta có thể lắng nghe lời Ngài: “Đừng xao xuyến, đừng sợ hãi” (Ga 14,27). Đó không phải là lời hứa biến mất khổ đau, nhưng là bảo đảm Chúa luôn đồng hành, ban Thánh Thần nâng đỡ. Chính Thánh Thần sẽ làm cho chúng ta nhớ lại mọi điều Thầy đã nói, để trong hoàn cảnh nào, ta cũng tìm được sức mạnh từ Lời hứa: “Cha Thầy sẽ yêu mến người ấy” (Ga 14,23).
Hôm nay, giữa bao dấn thân bận rộn, chúng ta được mời gọi dừng lại, thinh lặng mở lòng cho Thánh Thần. Chúa không chỉ đến trong kinh lễ, nhưng còn đến trong từng khuôn mặt anh em; Ngài hiện diện nơi bàn tay sẻ chia, ở trong ánh mắt tha thứ. Dẫu tường thành Hội Thánh có vững chãi, nền móng có bền vững đến đâu, nếu thiếu Thánh Thần, mọi khối đá kiên cố cũng chỉ là đống gạch vô hồn.
Lạy Chúa, xin ban cho chúng con đức khiêm nhường để chấp nhận lẽ thật là cứu độ chúng con không phải do công trạng, nhưng do tình yêu vô biên Ngài dành cho dân ngoại và dân Do thái. Xin cho chúng con biết hiệp nhất trong Thánh Thần, để cộng đoàn chúng con trở nên dấu chỉ thành Giêrusalem mới, ánh lên vinh quang phục sinh của Con Chiên. Xin cho lời Ngài luôn hiện diện trong tim, để bình an vượt thoát mọi lo sợ, và Ngài “đến và ở lại với chúng con” mỗi ngày. Amen.
Lm. Anmai, CSsR