Trạm dừng chân
- T5, 17/04/2025 - 10:25
- Thùy Linh
TRẠM DỪNG CHÂN
ThùyLinh' 25
Viết tặng bạn
Hôm nay Lễ Tình Yêu, Lễ Chúa lập phép Thánh thể. Mọi ngôn ngữ yêu thương lãng mạn trên cuộc đời này thường làm cho con người vui vẻ phấn khởi, những hành động của yêu thương thường lắng đọng, nhẹ nhàng, bình an. Ai cũng cần cả hai. Khi còn trẻ, chúng ta muốn nghe thật nhiều lời yêu thương sáo rỗng, đến một lúc nào đó những hành động chân tình mới chế ngự được tâm hồn chai sạn đã qua nhiều vấp ngã. Càng già đi, tìm nơi bình yên dừng chân nghỉ ngơi là điều hạnh phúc. Lúc bệnh hoạn cô đơn những lời lãng mạn không còn giá trị, mà thay vào đó là giá trị tinh thần. Niềm an ủi của người buồn bịnh, hay tuổi già không phải đơn giản hơn người trẻ, cũng không hẳn họ không còn tương lai, nhưng sâu sắc hơn vì họ hiểu giá trị cuộc sống hơn. Họ nhận ra ý nghĩa của sự tồn tại, họ cấn nhắn và sống cuộc sống trước khi chết hơn là sống như chết khi đang phải sống !
Người già Công Giáo có thói quen xem Bí Tích Thánh Thể và rước nhận Mình Thánh Chúa chân quý như lãnh nhận một động lực phi thường Chúa ban. Mẹ tôi là một ví dụ. Bà ao ước rước Mình Thánh Chúa những năm cuối đời như lãnh nhận nguồn sống. Đi Lễ sẽ giúp cơ thể khỏe hơn đi bác sĩ. Mỗi lần uống thuốc bà làm dấu đọc kinh như xin Chúa chứng giám và cùng đồng hành sống trong cơ thể của bà và thấy mọi sự việc xảy ra đời bà. Dù bà là người bác sĩ tâm lý đã sát định bị dementia (lú lẫn người già).
Điều đó đã chứng minh được rằng, tâm lý con người khi không còn kiềm chế bởi háu thắng nông nỗi, mất khả năng kiểm soát tâm lý. Con người sẽ hướng về đấng tối cao, nơi mình sẽ thuộc về. Bởi vì trong sâu thẳm của trái tim, ở đó có trái tim yêu thương của Chúa. Trái tim ấy đã ẩn náu dưới một hình thức hiện thực qua Bánh Thánh trong nhà tạm. Đó là TRẠM DỪNG CHÂN ban phát yêu thương và nơi chữa lành mọi thương tích của yêu thương.
Sách "Con đường chẳng mấy ai đi" do nhà bác sĩ tâm thần - tâm lý M.Scot Peck viết, đựoc Linh Mục Giuse Lê Công Định dịch có những ý tưởng rất hay. Trong đó, lối suy nghĩ về hôn nhân và gia đình được đề cập nhiều nhất. Ông nhận định rằng, hôn nhân và tình yêu là phương pháp trị liệu tinh thần cho con người một cách hoàn hảo nhất, mà tín ngưỡng là khuôn thước kỷ luật giúp đào tạo thêm kinh nghiệm và dễ dàng nhận hiểu về chỗ đứng của mình trước, đang và sau trận đấu.
Trận đấu của mỗi con người là sống vui, sống khỏe, sống ý nghĩa và sống bình an.
Cũng không bỏ qua bao hôn nhân và con người đã từng trở thành nạn nhân của bạo hành gia đình. Những con người như bao con người khác ước mong được bình yên mà khi trở về chốn gọi là bình yên điều trở nên sóng gió. Họ biến căn nhà trở nên "trại tập trung Holocaust". Nơi kẻ ác nắm quyền đã biến con người thành địa ngục, giết, hà hiếp, bỏ đói, chửi bới, đánh đập, lao động kiệt sức hay bất cứ hành động tàn ác khác họ cũng có thể. Điều này sẽ làm con người quyệt quệ tinh thần và sẽ chết ngạt. Một cuộc sống bình an ai cũng kiếm tìm là nơi trở về dưỡng sức sau cuộc hành trình mất năng lượng từ bôn ba cuộc sống. Người chiến sĩ, lực sĩ cần có thời gian tỉnh dưỡng trước và sau cuộc chiến thế nào thì mỗi người chúng ta cũng cần thời gian tĩnh dưỡng hồi sức cho cuộc chiến thế gian y như vậy. Mà gia đình là trạm dừng chân đúng nghĩa.
Các vận động viên coi trọng chỗ nghỉ ngơi hơn sàn thi đấu. Họ có thể ngủ thật nhiều và nhảy múa vui vẻ. Thú vị hơn, họ có thể biến chỗ ở hết sức diệu kỳ có thể để giải tỏa những căn thẳng gút mắc áp lực sắp xảy ra từ trận đấu.
Cuộc đua nào cũng xây dựng và thành lập trạm dừng chân để bảo đảm cho cuộc đua và cho người tham gia. Không phải chỉ trên đất liền mà ngay cả biển khơi và không gian. Những trạm căn cứ được xây dựng và thành lập vốn dĩ để bảo vệ, cung cấp thiết bị, bổ sung năng lượng cần thiết cho những con người làm việc trong môi trường thích hợp và tích cực.
Cuộc sống hôm nay có biết bao thiết bị hư là giục bỏ không cần sửa chữa. Mọi thứ trở nên tiện nghi đến mức thừa thãi. Thay thế vật mới rẻ và dễ dàng hơn sửa vật đã hư. Trạm dừng chân của hôn nhân là mái nhà mà ngày ngày để nghỉ ngơi, chữa lành cuộc hôn nhân nhiều thương tích xem ra không còn công hiệu.
Người lực sĩ công phu xây dựng chỗ nghỉ ngơi cho mình trước ngày thi đấu. Giờ ăn nghỉ và tập luyện rất quy mô, không hề sai sót, nhằm đạt mục đích tối đa cho trận đấu thành công. Nhưng người lực sĩ trở về mái nhà gia đình hời hợt, nhàm chán và thừa thãi. Thức ăn bổ dưỡng cho tình yêu không mấy quan trọng, không tha thiết luyện tập và luôn mặc kệ sai sót. Lực sĩ gia đình thi đấu mỗi ngày không có cấp-bật và bằng khen. Đúng sai không ai quan tâm và chẳng ai tuyên dương ban thưởng.
Một câu chuyện thiếu nhi luôn ấp ủ trong lòng tôi mỗi khi nghĩ về:
Hai con ngựa cùng kéo một cổ xe gỗ nặng nề và mệt mỏi mà người chủ cần di chuyển từ chỗ mua về nhà. Chuyện sẽ không là gì khi một trong 2 con vốn dĩ đã kề lưng sát cổ khuôn vát cùng nhau bao năm, bỗng dưng hôm nay trở chứng, khi một con không muốn đi mặc cho con kia cố hết sức kéo. Chẳng ai hiểu ngôn ngữ ngựa để vỗ về, thông cảm và cổ võ. Ông chủ ra sức đánh con này, thoi con kia những chiếc xe gỗ vẫn ỳ một chỗ. Tức giận và chán nản, đêm đó ông ngủ lại trong rừng bên 2 con ngựa và chiếc xe gỗ canh chừng. Nửa đêm ông quan sát nhận ra có một con ngựa lúc chiều ăn uống thật nhiều, ăn no lăn ra ngủ, cũng chính là con ngựa không muốn bước đi mặc cho con kia cố hết sức. Ông thắp đèn kiểm tra 4 chân và thân thể, không thấy chỗ nào thương tích cần quan tâm. Ngược lại, một con ngựa kia chiều ăn rất ít và đêm nay vẫn chưa ngủ, cũng thao thức nhìn ông như ông đang nhìn nó. Ông đến vuốt ve nói chuyện với nó nhưng bao lần trước đây. Đôi mắt nó ướt đẫm như đang khóc. Ông biết nó rất mệt. Ông cũng kiểm tra toàn thân và 4 chân của nó để chắc chắn nó không bị gì.
Sáng sớm thức dậy, sau khi chuẩn bị hành lý và nghỉ ngơi đầy đủ, ông tra trụt kéo vào cổ ngựa như mọi khi, con ngựa không ngủ ít ăn vẫn như bao lần nghe theo lời ông, thì con ngựa ăn no ngủ khỏe phản kháng, vùng vằn làm cho ông thêm mệt mỏi, tức giận, mất nhiều thời gian. Đến giờ lên đường, chuyện lại xảy ra y như hôm qua, một con ngựa không muốn kéo, không muốn hợp tác, mặc cho con kia cố gắng thế nào cũng không thể. Với kinh nghiệm của người nuôi ngựa và với bao cuộc hành trình cùng nhau ông đã hiểu và đã quyết định. Ông tìm người sang lại số gỗ và tìm người mua ngựa bán thịt. Khi nhận tiền bán ngựa, người mua ngựa hỏi ông tại sao, ông trả lời ngắn gọn:
"Khi đã không hợp tác, bất tuân, nó đã ù lì để mặc bạn nó gồng gánh bao chuyến đường vẫn không thay đổi, mỗi lúc mỗi tệ hơn thì nó nên thịt. Mặc dù nó to, khỏe nhưng vô ích. Bao lâu giữ nó bên cạnh chỉ làm khổ thêm cho con kia."
Trên đường trở về một ngựa một chủ, ông đã khóc và con ngựa kia cũng buồn.
Trạm dừng chân đã giúp ông quyết định. Quyết định nào cũng có sự mất mát đắng cay. Trạm dừng chân hôn nhân cũng vậy. Khi một người ù lì không muốn di chuyển, ăn no ngủ khì, mặt cho ngừoi kia loay quay gánh vác công việc cả ngày, mà đêm về bên trạm dừng chân không có sự nghỉ ngơi, chia sẻ. Thì đã đến lúc..."gọi chủ vựa bán thịt". Họ không còn là một người đồng cam cộng khổ nữa rồi.
Cuộc sống có quá nhiều thứ phải gồng kéo trên vai. Gánh thêm phần người khác không muốn vác đã không những thiệt thòi cho số phận mà đôi khi thói quen xấu làm cho người kia ỷ lại, và đó có thể trở thành con đường chết cho họ sau này. Cái khôn lỏi xã hội không phải là cái khôn Chúa đặt để cho đời mình.
Vợ chồng đôi khi đơn giản hiểu như hai con ngựa đang cùng nhau kéo xe gỗ gia đình: con cái và tương lai. Tuy không giống nhau về xuất thân nhưng tương đồng về trách nhiệm và cùng bước về phía trước. Hãy dùng TRẠM DỪNG CHÂN để chia sẻ buồn vui, kể cho nhau nghe những mệt mỏi và vỗ về tinh thần cho nhau vì sức khỏe người này sẽ giúp người kia, cũng như cái bước chân bước trước của một người sẽ giảm bớt gánh nặng của người kia. Nếu cả hai cùng hiểu thì không ai trở nên thừa thãi và bị bán thịt. Cái khước từ chỉ vì làm biếng, hưởng lợi từ công khó của người khác nhiều khi giá phải trả không hề nhỏ.
Lễ Tình Yêu Chúa, xin Thánh Thể Chúa ban bình an và sức mạnh cho những "con ngựa" gia đình dùng Trạm dừng chân Thánh Thể nuôi dưỡng và bổ sức cho trạm dừng chân gia đình mỗi ngày trong đời sống.