Trẻ mãi; Vui mãi và Hạnh phúc mãi mãi
- CN, 26/01/2025 - 08:13
- Lm Dương Trung Tín
CN 13 QN
Trẻ mãi; Vui mãi và Hạnh phúc mãi mãi
Thiên Chúa đã sáng tạo con người, cho họ được trường tồn bất diệt. Họ được dựng nên làm hình ảnh của bản tính Người (Kng 2,23).
Theo Giáo Lý Công Giáo, “Trong tất cả các thụ tạo hữu hình, chỉ con người là “có khả năng hiểu biết và yêu mến Đấng Tạo Hóa”. Con người là “thụ tạo duy nhất trên trái đất, được Thiên Chúa dựng nên cho chính họ”. Chỉ con người, nhờ sự hiểu biết và tình thương, được mời gọi chia sẻ sự sống của Thiên Chúa. Con người được tạo dựng vì mục đích ấy và đó là lý do căn bản của phẩm giá con người”(x. GLCG, số 356).
Qua đó, chúng ta thấy con người chúng ta có hai khả năng cao quí đó là khả năng hiểu biết và khả năng yêu thương. Nhờ sự hiểu biết và yêu thương, chúng ta được mời gọi chia sẻ sự sống của Thiên Chúa. Đó chính là phẩm giá cao quí của con người chúng ta. Bởi đó, chúng ta hãy dùng hai khả năng đó để hiểu biết và yêu mến Thiên Chúa.
Vì sao, Thiên Chúa đã dựng nên con người chúng ta với phẩm giá cao trọng như vậy? Thánh Ca-ta-ri-na thành Si-en-na tự hỏi và câu trả lời của Ngài như sau: “Với tình thương vô biên, Thiên Chúa đã nhìn ngắm thụ tạo nơi chính mình và say mê nó. Vì thương yêu, Ngài đã tạo ra nó; vì yêu thương, Ngài đã cho nó khả năng hưởng phúc vĩnh cửu”.
“Vì con người được dựng nên theo hình ảnh của Thiên Chúa, nên có một phẩm giá là một nhân vị. Không phải là một sự vật mà là một con người. Con người có khả năng tự biết mình, tự làm chủ mình và tự do tự hiến và hiệp thông với người khác. Do ân sủng, mỗi người được mời để giao ước với Đấng Sáng Tạo, dâng lên Người một lời đáp trả tin yêu mà không ai có thể thay thế được” (x. GLCG, số 357).
Con người chúng ta, chưa có ai thấy Thiên Chúa cả. Chỉ một mình Đức Giê-su Ki-tô mà thôi đã thấy Thiên Chúa. Con người chúng ta được dựng nên theo hình ảnh của Thiên Chúa, nên qua những gì Thiên Chúa dựng nên, chúng ta có thể hiểu biết và yêu mến Thiên Chúa. Do đó, để hiểu biết và yêu mến Thiên Chúa, chúng ta cần hiểu biết và yêu mến các thụ tạo Thiên Chúa đã dựng nên, trong đó có con người nữa.
Con người chúng ta dùng sự hiểu biết của mình, trước hết để “tự biết mình”; để “tự làm chủ chính mình” và sau đó là “tự do, tự hiến và hiệp thông với người khác”. Do vậy, sự hiểu biết là quan trọng và cần thiết cho mỗi người chúng ta, nên chúng ta phải tập cho mình có một tập tính tốt là luôn luôn biết học hỏi. Có một câu châm ngôn thật chí lý rằng: “học, học nữa, học mãi và học hoài”. Ai không chịu học thì coi như đã già; các kiến thức hay kinh nghiệm cũng sẽ mai một đi. Ai không biết yêu thì cũng vậy. Do đó, chúng ta cũng phải; “yêu, yêu nữa, yêu mãi và yêu hoài”.
Chúng ta học ở trường học; chúng ta học ở trường đời. Cứ thấy cái gì tốt, cái gì hay là chúng ta học. Càng học bao nhiêu thì chúng ta càng hiểu biết bấy nhiêu và càng có nhiều kinh nghiệm sống bấy nhiêu. Nhờ sự hiểu biết và kinh nghiệm đó, chúng ta “làm chủ được chính mình”; biết mình làm cái gì là tốt; cử xử thế nào là hay; xử lý thế nào là đẹp; yêu thương thế nào là hạnh phúc và sống thế nào là thánh thiện.
“Thiên Chúa đã sáng tạo mọi sự cho con người; còn con người được sáng tạo để phụng sự, yêu mến Thiên Chúa và dâng lên Người tất cả thụ tạo” (x. GLCG, số 358).
Thánh Gio-an Kim khẩu nói: “Hữu thể nào trong cõi dương gian được quan tâm dường ấy?
Đó là con người; một khuôn mặt sống động, lớn lao, kỳ diệu, mà dưới mắt Thiên Chúa còn quí giá hơn cả toàn thể vạn vật.
Đó là con người. Vì con người mà trời, đất, biển rộng và toàn thể vạn vật được hiện hữu.
Đó là con người. Vì tha thiết muốn cứu độ con người, Thiên Chúa đã không tiếc ban cả Con duy nhất của Người cho họ.
Và đó là con người. Thiên Chúa không ngừng điều động mọi sự để nâng con người lên tới Thiên Chúa và đặt con người ngồi bên hữu Thiên Chúa.
Sứ mạng cao quí của con người chúng ta như là trung gian giữa Thiên Chúa và vạn vật. Vạn vật –> Con người –> Thiên Chúa.
“Thiên Chúa sáng tạo mọi sự cho con người”, nên con người chúng ta dùng sự hiểu biết và sự yêu thương của mình mà dùng và bảo vệ vạn vật. Chúng ta dùng sao cho có chừng, có mực; đồng thời biết bảo vệ, nuôi dưỡng và làm cho vạn vật phát triển.
“Con người được sáng tạo để phụng sự, yêu mến Thiên Chúa và dâng lên Người tất cả thụ tạo”. Những gì chúng ta ta dùng, chúng ta ăn vào cơ thể chúng ta, chúng trở thành xương, thành thịt của chúng ta, để sau này chúng được phục sinh với chúng ta đó. Bởi đó mà chúng ta phải cố gắng mà nên hoàn thiện mỗi ngày; nên thánh nên thiện mỗi ngày, để sau này khi được phục sinh và được ngồi bên hữu Thiên Chúa, tất cả mọi thụ tạo chúng ta dùng cũng được phục sinh và được ngồi bên hữu Thiên Chúa nữa. Đó chính là cách chúng ta phụng sự , yêu mến và dâng lên Thiên Chúa tất cả thụ tạo.
“Vì cùng xuất từ một nguồn gốc chung, nhân loại tạo thành một thể thống nhất” (x. GLCG, số 360).
Con người chúng ta, sống không chỉ có một mình duy nhất trên đời mà có biết bao con người đang sống với chúng ta. Hiện nay, đã có hơn 8 tỉ người trên hành tinh này. Chúng ta nghĩ sao?
Đức Giáo Hoàng Pi-ô XII nói: “Thật là kỳ diệu, khi nhìn ngắm nhân loại có chung một nguồn gốc nơi Thiên Chúa; cùng có chung một bản tính, được cấu tạo như nhau một thể xác vật chất và một linh hồn thiêng liêng; cùng có chung một mục đích trực tiếp và một sứ mạng trong thế giới; có cùng chung một nơi cư ngụ là trái đất với những của cải, mà mọi người, do quyền tự nhiên của mình đều có quyền sử dụng để nuôi dưỡng và phát triển sự sống; cùng có chung về một cùng đích siêu nhiên là chính Thiên Chúa, mà tất cả phải qui hướng về Người; cùng có chung những phương thế để đạt tới cùng đích đó và cùng có chung ơn cứu độ mà Đức Ki-tô đã thực hiện cho mọi người”.
Vậy, chúng ta cùng với hết thảy mọi người mà tạ ơn Thiên Chúa, vì Người đã dựng nên con người chúng ta và cho con người chúng ta ơn gọi và sứ mạng cao quí như vậy. Đồng thời chúng ta hãy dùng khả năng hiểu biết và khả năng yêu thương của mình mà phụng sự và yêu mến Thiên Chúa hết lòng, hết linh hồn, hết trí khôn và hết sức chúng ta.Chúng ta hãy dùng hai khả năng hiểu biết và yêu thương của mình mà “học, học nữa, học mãi và học hoài” và “yêu, yêu nữa, yêu mãi và yêu hoài”. Chúng ta sẽ trẻ mãi; vui mãi và sẽ hạnh phúc mãi mãi.
Lm. Bosco Dương Trung Tín