Nhảy đến nội dung

Trỗi dậy trong lòng thuần khiết

Thứ ba tuần 24 TN năm lẻ

Bài giảng: “Trỗi dậy trong lòng thuần khiết”

Lời mở:

Có những buổi sáng, khi tâm hồn ta mệt mỏi, giống như một căn phòng ẩm thấp không còn ánh sáng. Lúc ấy, ta khao khát một tiếng gọi. Một tiếng gọi làm bật dậy nơi ta một niềm tin đã từng chìm sâu. Tin Mừng hôm nay cho ta nghe chính tiếng ấy: “Này người thanh niên, tôi bảo anh: hãy trỗi dậy!” (Lc 7,14). Lời ấy không chỉ dành cho chàng trai thành Naim, mà còn vang vọng cho mỗi phận người, cho ta – những kẻ nhiều khi đã chết dần trong tâm hồn vì mệt mỏi, vì tội lỗi, vì hoang mang trước ý nghĩa đời sống.

1. Con người hiện sinh giữa ánh sáng và bóng tối

Triết học hiện sinh nói rằng con người là hữu thể ném vào giữa đời, phải tự chọn lấy mình, phải dựng xây bản ngã trong một thế giới vừa huy hoàng vừa phi lý. Và trong cuộc chọn lựa ấy, ta thường thấy hai lực kéo: một bên là tiếng gọi của ánh sáng, một bên là bóng tối của bản năng, của sợ hãi, của hoài nghi.

Thánh Phaolô nhắc: ai muốn làm giám quản, làm người dẫn dắt, thì “phải là người không ai chê trách được” (1 Tm 3,2). Nghĩa là không phải con người hoàn hảo, nhưng là kẻ dám sống với một lương tâm trong sạch, biết giữ lấy mầu nhiệm đức tin như một viên ngọc quý trong vực sâu tâm hồn.

Phân tâm học cho thấy: những vết thương trong vô thức, những khát vọng thầm kín, những dục vọng chưa được gọi tên, tất cả có thể xô đẩy con người đi lạc. Nhưng Tin Mừng không phủ nhận điều ấy. Trái lại, nó mời ta đưa cả bóng tối ra ánh sáng, để cho ân sủng thanh luyện, để “sống theo lòng thuần khiết” như lời Thánh Vịnh (Tv 100).

2. Thuần khiết: không phải vô tì, mà là trong sáng

Thuần khiết trong Kinh Thánh không chỉ là luân lý khắt khe, mà còn là một sự trong sáng của cái nhìn. Một cái nhìn không bị che mờ bởi ích kỷ, dục vọng, hay mặc cảm. Người thuần khiết là người có trái tim tự do để yêu, để phục vụ, để nhìn tha nhân không như đối tượng để chiếm hữu, nhưng như mầu nhiệm để kính trọng.

Ở đây, nhân học và thần học gặp nhau: con người chỉ thực sự là chính mình khi để Thiên Chúa làm điểm tựa sâu thẳm. Không còn phải tự xây dựng “cái tôi” bằng quyền lực hay thành tích, nhưng bằng sự hiền lành, bằng khả năng trao ban.

3. “Hãy trỗi dậy!” – Lời gọi của sự sống

Cảnh tượng Tin Mừng nơi cửa thành Naim mang tính biểu tượng: một đám tang đi ra, một đám đông đi vào. Đó là hình ảnh của lịch sử con người – nơi sự chết và sự sống chạm mặt nhau. Đức Giêsu không chỉ nhìn thấy nỗi đau của người mẹ, Ngài chạm đến quan tài, và rồi cất lời: “Này người thanh niên, hãy trỗi dậy!” (Lc 7,14).

Phân tâm học sẽ nói: đó là sự giải phóng khỏi cơn ám ảnh tử thần. Triết học hiện sinh sẽ nói: đó là mạc khải của một ý nghĩa vượt trên phi lý. Thần học sẽ nói: đó là quyền năng của Đấng đem lại sự sống mới.

Và với ta hôm nay, đó là tiếng gọi tỉnh thức:

• Trỗi dậy khỏi những thói quen đang làm ta tê liệt.

• Trỗi dậy khỏi những nỗi sợ không cho ta yêu thương.

• Trỗi dậy khỏi cái tôi đầy tổn thương, để dám tin rằng: ta được dựng nên để sống, để trao hiến, để bước vào một cuộc hiện hữu mới.

4. Sứ điệp cho hôm nay

• Với những ai đang lãnh đạo, như giám quản, trợ tá, hay bất kỳ ai mang trách nhiệm, lời nhắc là: hãy giữ lương tâm trong sạch, vì quyền lực đích thực không đến từ sự kiểm soát, nhưng từ sự trong sáng và khả năng yêu thương.

• Với mỗi người trong đời thường, tiếng gọi “trỗi dậy” nhắc ta rằng: sự sống không phải chỉ đo bằng nhịp tim, mà là bằng chiều sâu của niềm tin và tình yêu.

• Với thế giới đầy khủng hoảng, Tin Mừng trao cho ta hy vọng: có một bàn tay dám chạm vào quan tài của nhân loại, để gọi ta từ cái chết bước ra ánh sáng.

Kết:

Anh chị em thân mến,

có thể trong ta đang có một người thanh niên đã chết: chết trong niềm tin, chết trong ước mơ, chết trong lòng thuần khiết. Nhưng hôm nay, Đức Kitô vẫn gọi: “Hãy trỗi dậy!” Lời gọi ấy vừa là tiếng của nhân bản sâu xa, vừa là tiếng của thần linh thiêng liêng.

Hãy để cho trái tim ta mở ra. Hãy để cho mọi vết thương, mọi bóng tối được đưa ra trước mặt Ngài. Và khi ta nghe lời Ngài, đứng dậy, sống lại, thì lúc ấy ta thực sự trở nên con người – không chỉ là kẻ hiện sinh giữa đời, mà là kẻ hiện hữu trong sự sống đời đời.

 

Danh mục:
Tác giả: