Trong đêm đen, có ánh sáng từ trời cao
- T6, 02/05/2025 - 07:27
- Lm Giuse THÁNH GIÁ
Thứ sáu tuần 2 phục sinh
Tựa đề: “Trong Đêm Đen, Có Ánh Sáng Từ Trời Cao”
Anh chị em thân mến,
Có những khoảnh khắc trong đời người, bóng tối tưởng chừng như đã nuốt trọn cả linh hồn. Những lúc ấy, chúng ta không chỉ khổ đau trong thân xác, mà còn tê tái cả trong niềm tin. Đó là khi niềm cậy trông bị thử thách, khi chúng ta băn khoăn: “Chúa có đang hiện diện không? Người có nghe lời tôi cầu xin không?” Nhưng chính trong những đêm tối sâu thẳm ấy, ánh sáng của niềm tin mới thực sự trở nên rực rỡ, như vì sao bừng lên giữa nền trời đen thẳm.
Trong sách Công vụ Tông đồ (Cv 5,34-42), ta gặp hình ảnh của các Tông đồ bị bắt bớ, bị đánh đòn, bị cấm đoán rao giảng danh Đức Giêsu. Ấy vậy mà các ngài ra về “lòng hân hoan vì được chịu khổ vì danh Đức Giêsu”. Một niềm hân hoan ngược đời, nhưng lại chính là dấu chỉ của một đức tin chín mùi. Bởi các ngài đã không đặt hy vọng nơi sự bình an bên ngoài, mà đặt trọn nơi Đấng là nguồn mạch bình an thật.
Tâm lý của con người thường hướng về an toàn. Nhưng đời sống tâm linh lại mời gọi ta bước ra khỏi vùng an toàn để đi vào hành trình mạo hiểm của lòng tin. Niềm tin ấy không miễn trừ đau khổ, nhưng làm cho đau khổ trở nên có ý nghĩa. Chính nơi đó, con người khám phá được điều sâu nhiệm: ta không bước một mình, và bóng tối không phải là lời cuối cùng.
Thánh vịnh 26 là lời cầu nguyện của một con người đang đứng giữa bao hiểm nguy, nhưng lòng lại ngời sáng hy vọng:
“Chúa là sự sáng và là Đấng cứu độ tôi, tôi còn sợ ai?”
Lời ấy không phát ra từ người chưa biết sợ, mà từ người đã đi qua sợ hãi, đã biết thế nào là run rẩy trong đêm tối cuộc đời, và đã cảm được vòng tay vô hình của Thiên Chúa nâng đỡ mình. Có lẽ ai trong chúng ta cũng có một đêm đen riêng — có thể là bệnh tật, mất mát, bấp bênh tài chính, hay sự cô đơn tinh thần — nhưng nếu biết ngước nhìn lên, ta sẽ thấy ánh sáng từ trời vẫn đang rọi chiếu, dù là qua một khe nhỏ của trái tim biết mở ra.
Trong Tin Mừng Gioan (Ga 6,1-15), đám đông theo Chúa rơi vào tình trạng thiếu thốn bánh ăn. Một cảnh tượng quen thuộc của nhân loại mọi thời: sự túng thiếu vật chất, nỗi lo ngày mai, những bất an kinh tế… Nhưng giữa sa mạc nhu cầu đó, Chúa Giêsu không quay lưng. Ngài đón nhận năm chiếc bánh và hai con cá — một chút ít hèn mọn — và làm nên một bữa tiệc ân sủng cho năm ngàn người. Phép lạ ấy không chỉ là sự nhân đôi lương thực, mà còn là sự nhân rộng niềm tin vào tình yêu quan phòng. Nơi đâu có tin tưởng và chia sẻ, nơi đó không có gì là quá ít.
Anh chị em thân mến,
Tĩnh tâm là trở về. Không chỉ trở về với Chúa, mà còn là trở về với chính mình — để nhìn vào những đêm đen đang bủa vây ta. Nhưng ta không dừng lại ở đó. Ta học nơi các Tông đồ lòng can đảm, học nơi Thánh vịnh niềm tín thác, và học nơi phép lạ hóa bánh ra nhiều một trái tim biết dâng hiến và tin tưởng.
Đừng để sợ hãi điều khiển đời ta. Đừng để thiếu thốn giết chết lòng quảng đại. Và đừng để bóng tối che mờ niềm hy vọng.
Hãy thưa với Chúa như người con thưa với Cha trong đêm dài:
“Lạy Chúa, con tin, nhưng xin thêm lòng tin cho con.”