Tự lập sớm: tầm quan trọng của việc rèn luyện tính tự lập
- T7, 08/11/2025 - 07:43
- Lm Anmai, CSsR
TỰ LẬP SỚM: TẦM QUAN TRỌNG CỦA VIỆC RÈN LUYỆN TÍNH TỰ LẬP
Trong xã hội hiện đại, với sự phát triển vượt bậc của kinh tế và công nghệ, đời sống vật chất của con người ngày càng được nâng cao. Các bậc cha mẹ có xu hướng dành mọi điều kiện tốt nhất cho con cái mình, với mong muốn bù đắp những thiếu thốn mà thế hệ trước đã trải qua. Điều này xuất phát từ tình yêu thương vô bờ bến, nhưng vô hình trung, một bộ phận không nhỏ các bậc phụ huynh đang đi quá xa trong việc bao bọc, làm thay, và quyết định hộ con cái trong mọi việc. Chúng ta dễ dàng bắt gặp hình ảnh những đứa trẻ "vàng", "ngọc", được nâng niu trong lồng kính, thiếu hụt nghiêm trọng những kỹ năng cơ bản nhất để tự phục vụ bản thân. Hệ quả là một thế hệ "gà công nghiệp", dù thông minh, nhanh nhạy với công nghệ, nhưng lại yếu ớt về mặt tinh thần, thiếu khả năng giải quyết vấn đề và dễ dàng gục ngã trước những khó khăn, thử thách đầu đời. Trước thực trạng đáng lo ngại đó, việc nhìn nhận lại và nhấn mạnh tầm quan trọng của việc rèn luyện tính tự lập cho trẻ ngay từ khi còn nhỏ là một yêu cầu cấp bách, không chỉ cho tương lai của bản thân đứa trẻ mà còn cho sự phátriển bền vững của xã hội.
Tự lập không phải là một khái niệm xa vời hay một đức tính chỉ dành cho người trưởng thành. Tự lập, hiểu một cách đơn giản, là khả năng tự mình thực hiện các công việc cá nhân, tự đưa ra quyết định và tự chịu trách nhiệm với những quyết định đó, phù hợp với lứa tuổi và năng lực của bản thân. Rèn luyện tính tự lập sớm không có nghĩa là cha mẹ bỏ mặc con cái hay "đẩy" chúng ra đời quá sớm. Trái lại, đó là một quá trình giáo dục có ý thức, có phương pháp, đòi hỏi sự kiên nhẫn, tình yêu thương và sự thấu hiểu sâu sắc từ các bậc phụ huynh. Đó là khi cha mẹ trao cho con cơ hội, thay vì tước đi cơ hội, để con được trải nghiệm, được sai lầm và được học hỏi từ chính những sai lầm đó. Một đứa trẻ hai tuổi được khuyến khích tự cầm thìa xúc ăn, dù cơm có vương vãi; một em bé mẫu giáo được tự chọn bộ quần áo mình muốn mặc, dù có thể trông hơi "lệch tông"; một học sinh tiểu học tự sắp xếp sách vở, tự đặt báo thức; đó đều là những biểu hiện đầu tiên và vô cùng quý giá của tính tự lập.
Tầm quan trọng của việc rèn luyện tính tự lập sớm thể hiện trước hết ở sự phát triển toàn diện của bản thân đứa trẻ. Về mặt tâm lý, khi một đứa trẻ tự mình hoàn thành một công việc, dù là nhỏ nhất như tự đi giày hay tự dọn dẹp đồ chơi, chúng sẽ cảm nhận được một niềm vui và sự tự hào. Cảm giác "mình làm được" chính là viên gạch đầu tiên xây dựng nên lòng tự tin và lòng tự trọng. Trẻ sẽ không còn rụt rè, e ngại, hay luôn chờ đợi sự giúp đỡ của người khác. Thay vào đó, chúng tin vào khả năng của bản thân, dám nghĩ, dám làm và dám đối mặt với thử thách. Khi gặp một bài toán khó hay một vấn đề trong mối quan hệ bạn bè, một đứa trẻ tự lập sẽ có xu hướng chủ động tìm cách giải quyết, thay vì khóc lóc, ỷ lại hay bỏ cuộc. Đây chính là tiền đề cho việc hình thành khả năng giải quyết vấn đề - một trong những kỹ năng "vàng" của thế kỷ 21. Sự tự tin này không phải là sự tự tin hão huyền, mà nó được bồi đắp từ những thành công thực tế, từ việc vượt qua những thất bại nhỏ nhặt hàng ngày.
Bên cạnh đó, quá trình rèn luyện tính tự lập cũng chính là quá trình trẻ học hỏi và phát triển các kỹ năng sống còn. Khi cha mẹ không làm thay, trẻ buộc phải tự mình học cách chăm sóc bản thân: từ việc vệ sinh cá nhân, ăn uống, mặc quần áo, đến việc quản lý thời gian học tập và vui chơi. Những kỹ năng tưởng chừng đơn giản này lại là nền tảng vững chắc giúp trẻ thích nghi với mọi môi trường sống. Một đứa trẻ biết tự chăm sóc mình sẽ dễ dàng hòa nhập khi bước vào môi trường mẫu giáo, tiểu học, hay sau này là cuộc sống tự lập ở ký túc xá, xa gia đình. Hơn thế nữa, khi được giao phó những công việc nhà phù hợp với lứa tuổi, trẻ sẽ học được tinh thần trách nhiệm. Trẻ hiểu rằng mình là một thành viên trong gia đình, có nghĩa vụ đóng góp vào công việc chung. Tinh thần trách nhiệm này sẽ đi theo trẻ suốt cuộc đời, giúp chúng trở thành một học sinh nghiêm túc, một nhân viên tận tụy và một công dân có ích cho xã hội.
Trên phương diện phát triển trí tuệ và nhận thức, tính tự lập cũng đóng một vai trò không thể thiếu. Khi được tự mình khám phá thế giới xung quanh, tự mình mày mò, thử nghiệm, trí tò mò và khả năng sáng tạo của trẻ sẽ được kích thích tối đa. Một đứa trẻ quen được "mớm" kiến thức, quen có người làm hộ mọi thứ sẽ dần trở nên thụ động, lười suy nghĩ. Ngược lại, một đứa trẻ được khuyến khích tự lập sẽ luôn chủ động đặt câu hỏi "Tại sao?", "Làm thế nào?" và tự mình đi tìm câu trả lời. Chúng không sợ sai, bởi chúng hiểu rằng sai lầm là một phần tất yếu của quá trình học hỏi. Quá trình "thử và sai" (trial and error) này giúp trẻ phát triển tư duy phản biện, khả năng phân tích và tổng hợp thông tin một cách độc lập. Đây là những tố chất quan trọng giúp trẻ không chỉ thành công trong học tập mà còn trong cả sự nghiệp sau này, khi chúng phải đối mặt với những vấn đề phức tạp, đa chiều của cuộc sống.
Không chỉ dừng lại ở phạm vi cá nhân, việc rèn luyện tính tự lập sớm còn có ảnh hưởng sâu sắc đến các mối quanahệ xã hội của trẻ. Một đứa trẻ tự lập, tự tin thường dễ dàng hơn trong việc kết bạn và duy trì các mối quan hệ lành mạnh. Chúng không quá phụ thuộc về mặt cảm xúc vào người khác, biết tôn trọng không gian riêng của bạn bè và cũng yêu cầu sự tôn trọng tương tự. Chúng có chính kiến, biết cách bày tỏ quan điểm của mình một cách rõ ràng nhưng cũng biết lắng nghe và tôn trọng ý kiến khác biệt. Trong các hoạt động nhóm, những đứa trẻ này thường thể hiện vai trò tích cực, sẵn sàng nhận nhiệm vụ và nỗ lực hoàn thành. Ngược lại, những đứa trẻ quá phụ thuộc, luôn quen có người khác quyết định thay sẽ gặp khó khăn trong việc khẳng định bản thân, dễ bị lôi kéo vào những hành vi tiêu cực hoặc trở nên cô độc vì không biết cách hòa nhập.
Lợi ích của tính tự lập không chỉ giới hạn trong những năm tháng ấu thơ hay tuổi đi học. Nó là hành trang quý giá đi theo con người suốt cả cuộc đời, đặc biệt là trong giai đoạn chuyển tiếp đầy sóng gió từ thiếu niên lên người trưởng thành. Những sinh viên năm nhất phải sống xa nhà, nếu đã được rèn luyện tính tự lập từ nhỏ, sẽ không bị "sốc" văn hóa hay cảm thấy lạc lõng, bơ vơ. Họ biết cách tự nấu ăn, tự giặt giũ, tự quản lý tài chính và sắp xếp lịch học một cách khoa học. Họ xem việc sống xa nhà là một cơ hội để trưởng thành, thay vì một gánh nặng. Khi bước vào thị trường lao động, những cá nhân có tính tự lập cao luôn được các nhà tuyển dụng đánh giá cao. Họ là những người chủ động trong công việc, không cần sự giám sát hay thúc giục thường xuyên, dám nhận trách nhiệm và luôn nỗ lực tìm kiếm giải pháp tối ưu cho công việc. Họ cũng là những người dễ dàng xây dựng được các mối quan hệ gia đình bền vững, bởi họ không phải là gánh nặng cho bạn đời mà là một người đồng hành đáng tin cậy.
Tuy nhiên, để rèn luyện tính tự lập cho con, cha mẹ phải là những người thầy thông thái và kiên nhẫn nhất. Đây là một hành trình đầy thử thách, đòi hỏi các bậc phụ huynh phải vượt qua chính những rào cản tâm lý của mình. Rào cản lớn nhất chính là nỗi sợ hãi: sợ con ngã, sợ con bẩn, sợ con làm sai, sợ con bị tổn thương. Tình yêu thương đôi khi bị thể hiện sai cách, biến thành sự bảo bọc thái quá. Nhiều cha mẹ thà tự mình làm cho nhanh, cho xong, còn hơn là "chịu đựng" nhìn con loay hoay, vụng về. Họ quên mất rằng, đứa trẻ chỉ có thể học bơi khi được xuống nước, và chỉ có thể học cách đứng dậy khi được phép vấp ngã. Cha mẹ cần học cách "buông tay" một cách có kiểm soát, lùi lại một bước để con có không gian tự mình trải nghiệm. Vai trò của cha mẹ là người hướng dẫn, người cổ vũ, người tạo ra một môi trường an toàn để con thất bại, chứ không phải là người "dọn dẹp" mọi chướng ngại vật trên đường đi của con.
Sự kiên nhẫn là chìa khóa vàng trong hành trình này. Sẽ có những ngày con bạn làm đổ sữa ra sàn, mặc áo trái, hay quên mang vở bài tập. Thay vì la mắng, chỉ trích hay lập tức làm thay, cha mẹ cần bình tĩnh hướng dẫn con cách khắc phục hậu quả. Hãy khen ngợi nỗ lực của con, thay vì chỉ tập trung vào kết quả. Một lời động viên "Con đã cố gắng tự mặc áo là rất giỏi rồi, lần sau con để ý cái mác áo ở phía sau nhé" sẽ có tác dụng tích cực hơn nhiều so với một lời chê bai "Sao mặc áo cũng không xong!". Cha mẹ cũng cần nhất quán trong phương pháp giáo dục. Nếu hôm nay bạn để con tự làm, nhưng ngày mai vì vội mà bạn lại làm thay, đứa trẻ sẽ trở nên bối rối và mất đi động lực. Hãy trao cho con những lựa chọn trong khuôn khổ cho phép ("Con muốn mặc áo màu xanh hay áo màu vàng?") để con cảm thấy được tôn trọng và thực hành quyền ra quyết định của mình.
Trong bối cảnh toàn cầu hóa và hội nhập sâu rộng, thế giới đang ngày càng trở nên phẳng hơn nhưng cũng cạnh tranh khốc liệt hơn. Những công dân tương lai không chỉ cần kiến thức, bằng cấp, mà còn cần bản lĩnh, sự tự tin và khảnăng thích ứng linh hoạt. Một đứa trẻ không được rèn luyện tính tự lập từ nhỏ, dù có được trang bị bao nhiêu kiến thức sách vở, cũng sẽ như một cái cây được trồng trong nhà kính, khó lòng chống chọi được với bão táp ngoài đời thực. Việc giáo dục tính tự lập không phải là một lựa chọn, mà là một trách nhiệm bắt buộc của các bậc cha mẹ nếu họ thực sự mong muốn điều tốt nhất cho tương lai của con mình. Đó không phải là tạo ra những đứa trẻ "biết tuốt" một cách máy móc, mà là tạo ra những con người tự do, có trách nhiệm với bản thân và cuộc đời mình.
Nhìn ở một góc độ sâu sắc hơn, việc rèn luyện tính tự lập cũng là hành trình giúp con người khám phá và phát huy những tiềm năng Thiên Chúa ban tặng. Mỗi con người sinh ra là một cá thể duy nhất, với những tài năng và sứ mệnh riêng. Tính tự lập giúp một cá nhân không bị hòa tan, không trở thành bản sao của người khác, mà dám sống thật với con người mình, dám theo đuổi ơn gọi và lý tưởng của mình. Một con người tự lập về tư duy sẽ không dễ dàng bị lôi kéo bởi những trào lưu nhất thời hay những ý thức hệ sai lạc. Họ có đủ bản lĩnh để phân định đúng sai, đủ can đảm để bảo vệ chân lý và sống có trách nhiệm với cộng đồng. Như vậy, tự lập không chỉ là một kỹ năng sống, mà còn là một phẩm chất nhân bản, một nền tảng đạo đức giúp con người sống trọn vẹn và ý nghĩa hơn.
Tóm lại, hành trình nuôi dạy một đứa trẻ trưởng thành và có ích cho xã hội chưa bao giờ là điều dễ dàng. Giữa muôn vàn những kỹ năng, kiến thức cần trang bị cho con, tính tự lập nổi lên như một trong những yếu tố nền tảng và cốt lõi nhất. Đó là chiếc chìa khóa vạn năng mở ra cánh cửa của sự tự tin, lòng tự trọng, khả năng giải quyết vấn đề và tinh thần trách nhiệm. Rèn luyện tính tự lập cho con từ sớm không phải là một công việc ngày một ngày hai, mà là một quá trình đầu tư lâu dài, đòi hỏi tình yêu thương, sự kiên nhẫn, và trên hết, là tầm nhìn xa trông rộng của các bậc cha mẹ. Thay vì để lại cho con một gia tài vật chất, hãy trao cho con một gia tài quý giá hơn ngàn vạn lần: đó là khả năng tự đứng vững trên đôi chân của chính mình. Đó mới chính là món quà tuyệt vời nhất, là di sản bền vững nhất mà chúng ta có thể dành tặng cho thế hệ tương lai.
Lm. Anmai, CSsR.