Nhảy đến nội dung

Từ Trời - Cao Trọng Và Sâu Lắng

Từ Trời

“Ngôi Lời đã trở nên người phàm và cư ngụ giữa chúng ta!”.

“Không ai từng ở địa ngục có thể nói, “Chúa đặt tôi ở đó!”; cũng không ai ở trên thiên đàng có thể bảo, “Tôi đặt mình ở đây!”. Tôi có gì dưới thế, tôi được gì trên trời, cũng là do Con Một Thiên Chúa - Đấng từ trời mà xuống - tặng ban!” - John Hannah.

Kính thưa Anh Chị em,

Đang khi Luca diễn tả tình yêu Thiên Chúa đối với nhân loại qua việc Giêsu - Con Chúa làm người - ra đời tại Bêlem; thì với Gioan, tình yêu này được diễn tả thật gãy gọn, “Ngôi Lời đã trở nên người phàm và cư ngụ giữa chúng ta!”. Tin Mừng hôm nay nói đến tình yêu ‘từ trời’ đó!

Câu chuyện Giáng Sinh của Luca và Lời Tựa Phúc Âm Gioan bổ túc và phong phú hoá lẫn nhau; cả hai cùng gióng một thông điệp, “Thiên Chúa yêu thế gian, đến nỗi đã ban Con Một!”. ‘Lời Tựa’ có một không hai này cung cấp một mở đầu mạnh mẽ cho các chủ đề của Gioan: Ngôi Lời, Sự Sống, Sự Sáng, Sự Thật, Thế Gian, Chứng Từ và tiền Hiện Hữu của Ngôi Lời mặc khải Thiên Chúa là Cha - Đấng muốn giao tiếp, muốn nói - với con người. Nó mở đầu như mở đầu của Sáng Thế, “Lúc khởi đầu”; nhưng đang khi Sáng Thế nói đến khởi nguyên của vũ trụ thì ‘phượng hoàng’ Gioan lại vỗ cánh bay vút lên tận mút cùng vô cực của Chúa Trời; ở đó và cũng từ đó, Ngôi Lời - vốn mật thiết với Chúa Cha, đồng bản tính với Chúa Cha - đã ‘từ trời’ xuống và “cư ngụ giữa chúng ta!”.

Trong đêm Giáng Sinh, nếu Luca cho biết “Hai ông bà không tìm được chỗ trong nhà trọ”, thì Gioan lại tiếc xót, “Người đã đến nhà mình, nhưng người nhà chẳng chịu đón nhận”. Và nếu vinh quang Chúa chiếu toả khung trời Bêlem khiến các mục đồng khiếp hãi; thì Lời Tựa Gioan lại xác tín, “Chúng tôi đã được nhìn thấy vinh quang của Người, vinh quang mà Chúa Cha ban cho Người!”.

“Cư ngụ giữa chúng ta!”. Đến với nhân loại từ nguồn sung mãn của Chúa Cha, Con Thiên Chúa ban cho con người những gì vĩ đại và vô biên nhất. Không đến từ đất, Giêsu, Lời Thiên Chúa không tặng chúng ta những gì thuộc về đất, vốn rất hạn hẹp, ít ỏi; trái lại, Ngài ‘từ trời’ mà xuống, để “Từ nguồn sung mãn của Người, tất cả chúng ta đã lãnh nhận hết ơn này đến ơn khác”.

Anh Chị em,

“Cư ngụ giữa chúng ta!”. Con Thiên Chúa đã trở nên xác phàm và không bao giờ quay trở lại. Ngài không mặc nhân tính của chúng ta như một chiếc áo có thể khoác vào, cởi ra. Không, Ngài không bao giờ tách mình ra khỏi xác thịt của chúng ta; và sẽ không bao giờ tách khỏi nó. Ngài cầu nguyện với Chúa Cha cho chúng ta; và mỗi khi làm vậy, Ngài không chỉ nói suông, nhưng chỉ cho Chúa Cha những vết thương xác thịt Ngài chịu vì chúng ta. Ngài đã đến giữa chúng ta; Ngài không đến thăm chúng ta rồi lại đi; nhưng đến cư ngụ với chúng ta, ở lại với chúng ta. Vậy, đừng sợ! Hãy đến với Ngài múc lấy “hết ơn này đến ơn khác” trong Lời, trong Thánh Thể và trong Hội Thánh; để đến lượt mình, đem chia sẻ cho anh chị em, cho thế giới quà tặng Giêsu, Lời ‘từ trời’ này!

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, con không có gì - ngoài tội. Cho con biết đến với Chúa mỗi ngày để múc, để kín, để hớp lấy ân sủng từ trời; hầu bớt đói, bớt khát, bớt cháy bỏng vì những gì hạ cấp của đất!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

 

***********

 

Cao Trọng Và Sâu Lắng

“Maria hằng ghi nhớ tất cả những điều ấy, và suy đi nghĩ lại trong lòng”.

Kính thưa Anh Chị em,

Thật ý nghĩa khi ngày đầu năm mới - kính Đức Maria, Mẹ Thiên Chúa - chúng ta chiêm ngắm mầu nhiệm ‘cao trọng và sâu lắng’ này rằng: Thiên Chúa - Đấng Toàn Năng - giàu lòng thương xót, lại chọn đi vào thế giới nhân loại ngang qua một người mẹ.

Maria được gọi là “Mẹ Thiên Chúa” vì một thực tế đơn giản, Chúa Giêsu, Con của Mẹ, là Thiên Chúa. Và sở dĩ, chỉ Mẹ là người duy nhất có đủ điều kiện để hoàn thành vai trò này vì lẽ, chỉ một mình Mẹ được Chúa ban cho đặc ân Vô Nhiễm Nguyên Tội.

Trước hết, Maria đã được gìn giữ khỏi mọi tội lỗi khi đầu thai trong lòng thân mẫu. Ân sủng đặc biệt này là ân sủng được ban trước cho Mẹ từ cuộc sống, cái chết và sự phục sinh mai ngày của Con Thiên Chúa, Đấng Mẹ cưu mang. Ân sủng này chính là ơn cứu độ vượt thời gian mà Thiên Chúa đã trao cho Mẹ trước khi được tượng thai; bằng cách ấy, Ngài làm cho Mẹ trở nên một công cụ hoàn hảo và tinh tuyền cần thiết để cưu mang Con Ngài.

Thứ hai, Maria trung thành với quà tặng này suốt đời. Mẹ không bao giờ phạm tội, không bao giờ dao động hoặc quay lưng lại với Chúa. Chính sự lựa chọn luôn tuân theo ý Ngài về mọi mặt nơi Mẹ khiến Mẹ trở thành Mẹ Thiên Chúa cách trọn vẹn hơn; hơn cả hành động đơn thuần cưu mang Con của Ngài. Chúa Giêsu sẽ xác nhận, “Ai chu toàn ý muốn của Cha tôi, người ấy là anh em, chị em và là mẹ tôi!”, chi tiết này cũng thật ‘cao trọng và sâu lắng’. Hành động hiệp nhất hoàn hảo với ý muốn của Thiên Chúa suốt cả cuộc đời khiến Mẹ là ‘người mẹ hoàn hảo của ân sủng và lòng thương xót Chúa!’. Và như thế, vĩnh viễn Mẹ là Mẹ Thiên Chúa, hoàn hảo, thánh thiện, khi mang Con của Ngài vào trần gian.

Lincoln thường xuyên đến bệnh viện để cổ vũ thương binh. Lần kia, ông thấy một người trẻ đang cận kề cái chết. “Tôi có thể giúp gì bạn?”; người ấy trả lời, “Viết cho mẹ tôi một lá thư”. Lincoln làm theo, “Mẹ yêu quý, con bị thương, không hy vọng phục hồi. Mẹ đừng buồn. Xin Chúa chúc lành ba mẹ, hôn Mary và John giúp con!”. Chàng trai không còn sức để ký tên, Lincoln ký thay và viết thêm, “Viết giúp con bà, A. Lincoln”. Yêu cầu đọc lá thư, người lính hỏi, “Ông thực sự là tổng thống của chúng tôi?”; Lincoln trả lời, “Có!”, “Bây giờ, tôi có thể làm gì nữa?”. Chàng trai đáp, “Ngài có thể nắm tay tôi? Tôi nghĩ, sẽ có ích”. Người đàn ông cao lớn, gầy gò cúi xuống cầm tay người lính trẻ, thì thầm những lời động viên ấm áp cho đến khi thần chết lẻn vào cùng ánh bình minh!

Anh Chị em,

Trên thánh giá, Chúa Giêsu không nhờ Gioan viết một thư nào cho Mẹ Ngài; thay vào đó, Ngài trối Mẹ cho Gioan - đại diện Hội Thánh - đón Mẹ về nhà. Vì thế, Maria là Mẹ Hội Thánh, Mẹ chúng ta. Không như người lính trẻ, đã chết; Chúa Giêsu đã sống lại hiển vinh và Maria sẽ là Nữ Vương Thiên Đàng vui mừng hoan lạc với Chúa Con bên hữu Cha trên thiên toà đến muôn đời; ở đó, Mẹ đau đáu phần rỗi của mỗi người chúng ta. Nỗi khắc khoải ấy khiến Mẹ không chỉ liên lỉ cầu bầu cùng Chúa cho chúng ta mà thậm chí, còn hiện ra nơi này nơi khác để nhắc nhở chúng ta ăn năn hoán cải.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Mẹ Maria, dạy con mỗi ngày luôn làm vui lòng Chúa như Mẹ; nhờ đó, đời sống của con cũng ‘sâu lắng’ và mang tính cứu rỗi ‘cao trọng’ như Mẹ!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế) 

 

Danh mục:
Tác giả: