Nhảy đến nội dung

Tưởng nhớ Sơ Hằng sau một năm mất tích

  • T5, 11/09/2025 - 06:34
  • adminNMS

Tưởng nhớ Sơ Hằng sau một năm mất tích

Image

Đã một năm trôi qua kể từ khi một nữ tu Công giáo mất tích sau khi một cây cầu ở Việt Nam tự nhiên bị sập.

Vào ngày 9 tháng Chín năm 2024, thảm kịch đã xảy ra ở miền Bắc Việt Nam khi cầu Phong Châu, bắc qua sông Hồng ở tỉnh Phú Thọ, bất ngờ sụp đổ. Khoảng 10:00 giờ sáng, hai đoạn của công trình bốn thập kỷ tuổi này bị sập, khiến xe cộ và hành khách lao xuống dòng nước chảy xiết.

Ít nhất tám người được báo cáo mất tích, và chỉ có bốn thi thể được tìm thấy sau đó.

Trong số những người mất tích có một nữ tu: Sơ Maria Nguyễn Thị Bích Hằng thuộc Dòng Mến Thánh Giá Hưng Hóa.

Mười hai tháng sau, số phận của Sơ vẫn chưa rõ. Xe máy và đồ đạc cá nhân của Sơ đã được tìm thấy cách hạ lưu khoảng mười cây số, nhưng bản thân Sơ Hằng vẫn chưa được tìm thấy.

Một cuộc đời âm thầm cống hiến

Sinh năm 1988 tại miền Bắc Việt Nam, Sơ Hằng gia nhập Dòng Mến Thánh Giá Hưng Hóa từ khi còn nhỏ. Được thành lập vào thế kỷ 17 tại Việt Nam, đây là một trong những dòng nữ tu bản địa lâu đời nhất ở Á châu, chuyên về giáo dục, chăm sóc sức khỏe và phục vụ giáo xứ.

Những người quen biết Sơ Hằng mô tả Sơ là người hiền lành, kín đáo và hào phóng trong công việc phục vụ. Trong đời sống giáo xứ, Sơ tận tụy với việc dạy giáo lý, thăm viếng người bệnh và giúp đỡ người nghèo. Sứ vụ của Sơ không được công chúng biết đến, mà bởi sự kiên trì thầm lặng và một đức tin sâu sắc tỏa sáng trong những cuộc gặp gỡ hàng ngày.

Sáng ngày định mệnh đó, Sơ Hằng đã về nhà dự đám tang của một người thân. Trên đường trở về tu viện, Sơ đã băng qua cầu Phong Châu - cầu nối trực tiếp duy nhất giữa làng của Sơ và cộng đồng.

Chính lúc đó, cây cầu đã đổ sập. Camera gắn trên xe đã ghi lại hình ảnh một phụ nữ mặc áo dòng đang băng qua cầu chỉ vài phút trước khi cầu sập.

Ngay sau đó, các đội cứu hộ xác nhận rằng xe máy và đồ đạc của Sơ Hằng đã bị cuốn trôi xuống hạ lưu.

Mặc dù những hoạt động tìm kiếm đã được huy động rộng rãi trong những ngày và tuần sau đó, nhưng tung tích của Sơ vẫn chưa được tìm thấy.

Chia sẻ nỗi đau và lời cầu nguyện

Tin tức về sự mất tích của Sơ Hằng lan truyền nhanh chóng trong cộng đoàn của Sơ và giáo phận Hưng Hóa. Các nữ tu trong cộng đoàn của Sơ bắt đầu cầu nguyện liên tục, phó thác Sơ cho sự quan phòng của Thiên Chúa.

Giáo xứ Sa Pa, nơi Sơ từng phục vụ, đã cùng dâng Thánh lễ và cầu nguyện canh thức.

Nỗi đau thương ban đầu chỉ là nỗi đau địa phương đã nhanh chóng lan rộng. Người Công giáo trên khắp Việt Nam, nhiều người chưa từng gặp Sơ Hằng, đã cùng nhau cầu nguyện cho sự an toàn của Sơ và an ủi gia đình cùng cộng đoàn của Sơ.

Mạng xã hội lan truyền vô số thông điệp ủng hộ, biến câu chuyện của Sơ thành một biểu tượng đức tin được chia sẻ trên khắp đất nước.

Cha mẹ và anh chị em của Sơ ở thành phố Việt Trì vẫn tiếp tục chờ đợi trong hy vọng. Họ nhớ lại rằng ngay trước khi đi dự tang lễ, Sơ Hằng đã nhẹ nhàng nhắc nhở họ “hãy giữ gìn sức khỏe.”

Đối với họ, và đối với nhiều người đang cầu nguyện cho Sơ, những lời đơn giản đó vẫn là một phước lành cuối cùng.

Mặc dù sự vắng mặt của Sơ Hằng rất đau đớn, nhưng ký ức về Sơ Hằng đã trở thành một chứng nhân cho đời sống thánh hiến.

Đối với Dòng Mến Thánh Giá — một dòng tu luôn nỗ lực sống giữa mọi người chứ không sống tách biệt — sự mất tích của Sơ trong một thảm kịch công khai càng làm nổi bật đặc sủng của họ, đó là chia sẻ trọn vẹn niềm vui và nỗi buồn của xã hội.

Câu chuyện của chị giờ đây không chỉ thuộc về cộng đoàn của chị mà còn thuộc về Giáo hội Việt Nam nói chung. Chị đại diện cho vô số nữ tu, những người mà cuộc đời phục vụ thường bị lãng quên, nhưng lòng trung thành thầm lặng của họ vẫn tiếp tục duy trì đức tin nơi cộng đồng.

Một năm sau

Ngày nay, cầu Phong Châu đã được thay thế bằng một cầu phao tạm thời, trong khi kế hoạch tái thiết vẫn đang được thảo luận. Dòng sông vẫn chảy, mang theo nỗi đau buồn khôn nguôi của những gia đình mất đi người thân yêu vào ngày hôm đó.

Đối với giáo phận Hưng Hóa, ngày 9 tháng Chín đã trở thành một ngày tưởng nhớ và cầu nguyện — cho Sơ Hằng, cho những nạn nhân khác vẫn đang mất tích, và cho tất cả những ai vẫn đang phải chịu đựng thảm họa.

Tại các giáo xứ trên khắp đất nước, tên của Sơ vẫn được tưởng nhớ trong lời cầu nguyện của các tín hữu. Một số người so sánh sự mất tích của Sơ với hình ảnh trong Phúc Âm về một hạt lúa mì rơi xuống đất và biến mất, nhưng vẫn sinh hoa kết trái mà không ai thấy.

Một năm sau, không có tin tức chắc chắn nào về Sơ Hằng. Tuy nhiên, gia đình, cộng đoàn và vô số tín hữu của Sơ vẫn tiếp tục hy vọng. Những lời cầu nguyện của họ phản ảnh niềm tin chắc chắn rằng không có gì là mất mát đối với Thiên Chúa.

Như Sách Khải Huyền đã cam đoan: “Ngài sẽ lau khô nước mắt trên mắt họ. Sẽ không còn sự chết, than khóc, kêu ca hay đau đớn nữa, vì những sự cũ đã qua rồi.” (Khải Huyền 21:4)

 

Hiện tại, Sơ Hằng vẫn còn mất tích. Nhưng cuộc đời đức tin và phục vụ của Sơ vẫn tiếp tục truyền cảm hứng, không phải thông qua sự hiện diện của Sơ, mà qua tình yêu thương và lời cầu nguyện mà Sơ vẫn khơi dậy nơi người khác. Câu chuyện của Sơ vẫn là lời kêu gọi cho cả hai đức tin lẫn trách nhiệm: đức tin phó thác Sơ cho Thiên Chúa, và trách nhiệm bảo đảm những cây cầu và con đường an toàn hơn cho tất cả mọi người.

Nguyễn Minh Sơn (UCA News)