Tùy bút ngày 4 tháng 2
- T4, 05/02/2025 - 05:09
- Lm Anmai, CSsR
Giữ Lòng Lương Thiện Giữa Dòng Đời Biến Đổi, Dù Có Lầm Lỗi Cũng Chớ Oán Than
Đôi khi chúng ta nhìn lầm một người, không phải vì chúng ta quá mù quáng, mà bởi vì chúng ta lương thiện, luôn tin rằng lòng người cũng trong sáng như chính mình. Có lúc ta yêu sai một người, không phải vì ta khờ dại, mà bởi vì ta quá xem trọng tình cảm, quá tin tưởng vào một đoạn duyên phận mà ta đã hết lòng trân quý. Đôi lúc ta rơi lệ, không phải vì ta yếu đuối hay dễ tổn thương, mà bởi vì ta thấy lòng mình bị oan ức, bị hiểu lầm mà chẳng biết tỏ bày cùng ai. Có những khi ta chọn cách nhường nhịn, không phải vì ta sai, mà bởi vì ta không muốn tranh chấp, không muốn đẩy mọi chuyện đến một kết cục tồi tệ hơn.
Cuộc đời này, dù chúng ta theo đuổi trăm ngàn điều tốt đẹp, cũng không bằng một lần biết nhẫn nhịn để tránh được một việc tồi tệ. Dù có được muôn vạn người yêu quý, cũng không bằng có thể hóa giải được lòng oán hận của một người đã từng tổn thương ta. Vì suy cho cùng, bình yên lớn nhất không đến từ những lời khen tặng, mà đến từ sự thanh thản trong tâm hồn, từ sự an nhiên khi buông bỏ được những muộn phiền.
Cuộc sống không phải lúc nào cũng dễ dàng, không phải ai ta đối tốt cũng sẽ đáp lại bằng chân thành. Không phải ai ta trân trọng cũng sẽ giữ ta bên cạnh họ. Nhưng dù thế nào, hãy luôn giữ một tấm lòng trong sáng, đừng vì bị tổn thương mà đánh mất niềm tin vào con người, đừng vì vài lần thất vọng mà trở nên lạnh lùng, vô cảm. Nhân sinh vốn dĩ vô thường, lòng người cũng đổi thay theo năm tháng, nhưng một trái tim thiện lương sẽ luôn là ánh sáng soi rọi chính cuộc đời ta.
Dẫu thế gian có khắc nghiệt đến đâu, dẫu lòng người có phức tạp thế nào, hãy tin rằng chỉ cần ta giữ được một trái tim lương thiện, thế giới của ta sẽ ngày càng tươi đẹp hơn. Những người có tâm hồn cao thượng, dù đi qua bao nhiêu sóng gió vẫn giữ được sự an nhiên, bởi họ hiểu rằng: "Điều gì xuất phát từ trái tim, sẽ chạm đến trái tim." Và rồi, những gì ta cho đi bằng chân thành, cũng sẽ trở về bên ta bằng một cách nào đó, vào một ngày đẹp trời mà ta không hề hay biết.
Lm. Anmai, CSsR
TỪ BI LÀM ĐẸP TÂM HỒN, TƯỚNG MẠO LÀ PHẢN CHIẾU CỦA TÂM
Trong cuộc đời này, ai cũng mong cầu một dung mạo đoan chính, một diện mạo tươi sáng rạng rỡ. Nhưng ít ai hiểu rằng, nhan sắc bên ngoài chỉ là tạm bợ, còn vẻ đẹp nội tâm mới là điều thực sự lưu giữ theo năm tháng. “Tướng do tâm sinh, tướng tùy tâm mà thay đổi” – câu nói của cổ nhân không chỉ đơn thuần là triết lý mà còn là một chân lý về nhân sinh. Một người mang trong lòng thiện lương, từ bi thì gương mặt cũng sẽ hiện lên nét hòa ái, thư thái và dễ mến. Ngược lại, người thường xuyên sân hận, đố kỵ thì diện mạo cũng sẽ trở nên u ám, khắc khổ và lạnh lùng.
Từ có thể dưỡng tâm, từ bi có thể tạo nên một trái tim rộng lượng và khoan dung. Người sống biết yêu thương, biết cảm thông với nỗi đau của người khác, sẽ luôn mang đến sự ấm áp cho những người xung quanh. Khi trong lòng tràn đầy yêu thương, tự khắc gương mặt cũng rạng ngời, nụ cười trở nên thân thiện, ánh mắt chứa đựng sự an nhiên. Những người có lòng nhân hậu, dù không sở hữu vẻ đẹp xuất chúng, nhưng khi tiếp xúc, ai nấy cũng cảm thấy dễ chịu, tin tưởng và muốn gần gũi. Đó là sức hút đến từ sự lương thiện, một vẻ đẹp không bao giờ phai mờ theo thời gian.
Ngược lại, nếu trong lòng chất chứa sân hận, ghen ghét, luôn đố kỵ với người khác, thì gương mặt dù có thanh tú cũng dần trở nên xám xịt, khắc khổ. Người có tâm ác thì ánh mắt luôn u ám, khó chịu, đôi môi lúc nào cũng mang nét bực tức, khó gần. Tướng mạo là tấm gương phản chiếu nội tâm. Dù có che giấu khéo léo đến đâu, một tâm hồn chất đầy phiền não cũng sẽ hiển hiện trên nét mặt, cử chỉ và lời nói.
Sống trên đời, hãy lựa chọn thiện lương. Hãy mở rộng trái tim để đón nhận những điều tốt đẹp, để bao dung và tha thứ. Khi ta đối xử với người khác bằng sự chân thành, cuộc sống sẽ đáp trả bằng những điều an lành. Một lời nói tử tế có thể xoa dịu một tâm hồn tổn thương, một hành động tốt đẹp có thể lan tỏa ánh sáng của tình thương. Từ bi không chỉ giúp ta có một cuộc đời ý nghĩa, mà còn là liều thuốc làm đẹp tự nhiên nhất, giúp ta giữ mãi nét thanh xuân, sự tươi trẻ trong tâm hồn và diện mạo.
Tâm thiện lành thì đời an nhiên, tâm hòa ái thì tướng mạo hiền hậu. Mỗi ngày, thay vì bận tâm đến những điều nhỏ nhặt hay chìm đắm trong những ganh đua vô ích, hãy dành thời gian để bồi dưỡng tâm hồn. Học cách tha thứ, học cách yêu thương, học cách cho đi mà không mong cầu nhận lại. Khi tâm hồn trở nên nhẹ nhàng, an vui, ta sẽ thấy cuộc sống này đẹp đẽ hơn rất nhiều.
Thế gian luôn thay đổi, sắc đẹp bên ngoài rồi cũng sẽ phai nhạt theo thời gian, nhưng vẻ đẹp từ nội tâm thì mãi trường tồn. Hãy sống sao để khi nhìn vào gương, ta có thể thấy một khuôn mặt rạng rỡ vì tâm hồn đã được sưởi ấm bởi tình yêu thương và sự thiện lương. Đó mới là vẻ đẹp đáng giá nhất mà không ai có thể lấy đi được.
Lm. Anmai, CSsR
Nhẫn Có Thể Dưỡng Phúc! Đời Người Ai Cũng Sẽ Gặp Phải Những Sự Tình Không Thuận Lợi, Nhưng Những Lúc Như Vậy Lại Càng Phải Nhẫn
Cuộc đời không phải lúc nào cũng bằng phẳng, ai cũng sẽ có lúc phải đối mặt với những điều không như ý. Nhưng giữa những nghịch cảnh ấy, điều quan trọng nhất không phải là oán trách hay phản kháng một cách vô ích, mà chính là chữ "Nhẫn". Nhẫn không có nghĩa là hèn nhát hay yếu đuối, mà là sự kiên trì, là sức mạnh nội tâm giúp ta bình tâm trước sóng gió, tránh những sai lầm không đáng có. Người biết nhẫn sẽ không dễ dàng bị cảm xúc chi phối, không vội vàng hành động theo cơn nóng giận mà thay vào đó, họ biết chờ đợi, biết lùi một bước để tiến xa hơn.
Nhẫn không phải là nhượng bộ vô điều kiện, mà là biết chọn thời điểm thích hợp để tiến hoặc lui. Trong Kinh Thánh, Chúa Giê-su đã dạy con người về lòng nhẫn nhịn: "Ai vả má bên phải, hãy đưa cả má bên trái cho họ" (Mt 5:39). Đây không phải là sự chấp nhận chịu thiệt thòi, mà là bài học về sự kiểm soát bản thân, về việc không để sự tức giận dẫn lối, để rồi phạm phải những sai lầm đáng tiếc. Người có lòng nhẫn chính là người hiểu rõ bản thân, hiểu rõ thế gian, biết cách ứng xử sao cho hợp tình hợp lý, để cuộc sống được bình yên và an lạc.
Nhẫn cũng là nền tảng của phúc báo. Người biết nhẫn không chỉ tránh được những thị phi, tranh chấp không đáng có mà còn tích lũy được thiện duyên. Một gia đình biết nhẫn thì êm ấm, một mối quan hệ biết nhẫn thì lâu bền, một người biết nhẫn thì giữ được tâm bình an. Nhẫn không có nghĩa là chịu đựng một cách mù quáng mà là sự lựa chọn khôn ngoan để hướng tới những điều tốt đẹp hơn. Khi ta nhẫn với lòng bao dung, với sự thấu hiểu, với tình yêu thương, ta sẽ thấy rằng những khó khăn chỉ là thử thách giúp ta trưởng thành, giúp ta nhận ra giá trị thực sự của cuộc sống.
Hãy nhẫn như Chúa dạy, nhẫn để tâm bình an, nhẫn để cuộc đời thêm rộng mở. Nhẫn không làm ta mất đi điều gì, mà chỉ giúp ta trưởng thành, mạnh mẽ và hạnh phúc hơn. Nhẫn chính là một loại trí tuệ, một loại sức mạnh, và cũng là con đường dẫn đến phúc lành dài lâu.
Lm. Anmai, CSsR
Bình An Là Đích Đến Cuối Cùng Của Một Đời Người
Ai cũng mong bạn giàu có, danh vọng, quyền lực. Ai cũng gửi đến bạn những lời chúc về một cuộc đời rực rỡ như ánh mặt trời, về những giấc mộng phồn hoa đẹp đẽ. Nhưng tôi chỉ mong bạn có một đời bình an, một trái tim thanh thản giữa bao nhiêu biến động của thế gian. Khi thanh xuân đi qua, khi những vấp ngã không còn làm bạn bận lòng, mong rằng bạn vẫn giữ được sự dịu dàng trong tâm hồn, một lòng tràn ngập yêu thương và thảnh thơi giữa cuộc đời.
Mong rằng, sau bao bão giông, sau những ngày tháng bận rộn chạy theo cơm áo gạo tiền, bạn vẫn có thể thảnh thơi ngắm hoàng hôn, an yên ngồi bên hiên nhà uống một tách trà nóng. Mong rằng dù cuộc đời có thử thách bạn ra sao, bạn vẫn có thể giữ được sự mềm mại như cánh hoa mùa xuân, không chai sạn, không đánh mất chính mình. Khi những năm tháng thăng trầm đi qua, khi những con đường đầy sỏi đá chỉ còn lại trong ký ức, mong rằng trong lòng bạn vẫn tràn đầy ánh sáng, vẫn có thể nở nụ cười khi nhìn lại chặng đường đã qua.
Mong rằng, trên con đường đời, bạn sẽ luôn có một người đồng hành, một người biết lắng nghe, biết sẻ chia, một người có thể cùng bạn đi qua những mùa mưa, cùng bạn tận hưởng những ngày nắng đẹp. Chúng ta không thể sống mãi trong cô đơn, không ai mạnh mẽ đến mức không cần một bàn tay nắm lấy khi lạc bước. Hạnh phúc đôi khi đơn giản chỉ là có một người ngồi cạnh, không cần nói gì, chỉ cần cùng nhau lặng yên ngắm trời xanh, cùng nhau nhấp một ngụm trà ấm giữa những ngày đông lạnh giá.
Mong rằng, khi tóc đã pha sương, khi những nếp nhăn bắt đầu in hằn trên gương mặt, bạn vẫn có thể tìm thấy niềm vui trong những điều nhỏ bé. Một giàn hoa trước hiên nhà, một bữa cơm giản dị, một ngày nắng đẹp không gió lớn. Mong rằng bạn sẽ không còn chạy theo những thứ phù du, không còn bận tâm đến ánh mắt của người đời, không còn phải gồng mình để làm hài lòng ai khác. Chỉ cần sống đúng với lòng mình, làm những điều khiến mình thanh thản và hạnh phúc.
Mong rằng, những tổn thương của quá khứ không còn khiến bạn đau lòng. Ai cũng từng có những ngày không vui, ai cũng từng có những lần bị cuộc đời vùi dập, nhưng sau tất cả, mong rằng bạn sẽ học cách tha thứ cho người khác và cả chính mình. Những vết thương rồi cũng sẽ lành, những ký ức đau buồn rồi cũng sẽ mờ đi, chỉ còn lại một tâm hồn bình yên, một trái tim an nhiên đón nhận mọi điều đến với mình.
Mong rằng, dù có đi xa đến đâu, dù đã gặp bao nhiêu người, bạn vẫn tìm thấy nơi chốn để trở về. Một mái nhà ấm áp, một nơi mà dù có bao nhiêu năm trôi qua, dù đã đổi thay thế nào, vẫn luôn dang rộng vòng tay chào đón bạn. Dù là một căn nhà nhỏ hay chỉ đơn giản là một góc trong tim ai đó, miễn là nơi ấy cho bạn cảm giác an toàn, nơi ấy khiến bạn muốn quay về mỗi khi mỏi mệt.
Mong rằng, cuối cùng khi bạn ngoảnh lại, bạn không hối tiếc về bất cứ điều gì. Không tiếc nuối vì đã sống một cuộc đời không trọn vẹn, không buồn vì những điều chưa kịp làm, không đau lòng vì những người đã từng bước ra khỏi cuộc đời mình. Chỉ mong rằng bạn có thể mỉm cười, nhẹ nhàng mà nói rằng: “Tôi đã có một cuộc đời thật bình yên.”
Lm. Anmai, CSsR
Con Ngựa Tốt Sẽ Bị Người Khác Cưỡi, Người Tốt Quá Sẽ Bị Người Khác Phụ
Cuộc sống không phải lúc nào cũng công bằng. Sự lương thiện và tốt bụng là điều đáng quý, nhưng đôi khi, quá tốt lại trở thành điểm yếu để người khác lợi dụng. Thực sự trưởng thành không phải là luôn làm hài lòng mọi người, mà là biết mình cần gì, mình đang ở đâu và bảo vệ chính mình trước những mưu toan của cuộc đời. Lương thiện nhưng không dễ dãi, giúp đỡ nhưng không biến mình thành kẻ bị lợi dụng, đó mới là cách sống thông minh.
Đừng dễ tính quá, vì người đời thường không trân trọng điều có sẵn. Bạn giúp một người trong lúc khó khăn, họ sẽ nhớ ơn. Nhưng nếu bạn giúp họ hết lần này đến lần khác, lòng biết ơn có thể dần biến mất, thay vào đó là sự ỷ lại. Rồi đến một ngày, nếu bạn từ chối, chính bạn lại trở thành kẻ xấu trong mắt họ. Cuộc sống là như vậy, lòng tốt nếu không được đặt đúng chỗ sẽ trở thành gánh nặng. Hãy biết nói "không" khi cần, hãy giúp đỡ bằng trái tim tỉnh táo để không bị lợi dụng. Những ai thực sự yêu thương bạn sẽ hiểu và tôn trọng quyết định của bạn.
Đừng quá biết điều, đừng cố gắng gánh vác tất cả. Trong một gia đình, mỗi người có một vị trí riêng; trong công việc, ai cũng có nhiệm vụ của mình; ngoài xã hội, ai cũng có trách nhiệm riêng. Khi bạn làm thay trách nhiệm của người khác, bạn vô tình làm suy yếu họ và tự đẩy mình vào sự mệt mỏi không đáng có. Một người làm nhiều sẽ dễ mắc sai lầm, một người luôn gánh vác thay người khác sẽ sớm trở thành nạn nhân của chính lòng tốt của mình. Sống chân thành, nhưng đừng để lòng tốt biến thành gánh nặng. Hãy giúp đỡ bằng sự tỉnh táo, hãy giữ nguyên tắc để không bị cuốn vào vòng xoáy của sự lợi dụng.
Không cần phải cố gắng hòa đồng với tất cả. Đôi khi không phải bạn không hòa hợp với xã hội, mà đơn giản là bạn chưa tìm thấy đúng người phù hợp với mình. Đừng ép bản thân thay đổi chỉ để làm hài lòng người khác, vì điều đó sẽ khiến bạn đánh mất chính mình. Hãy sống đúng với bản chất của mình, kiên trì theo đuổi giá trị của bản thân. Bạn bè đến rồi đi, nhưng chính bạn mới là người đồng hành với cuộc đời mình lâu dài nhất. Thay vì chạy theo người khác, hãy xây dựng giá trị riêng, hãy mạnh mẽ với quan điểm và lý tưởng của mình. Đối với những chuyện lớn, hãy dám bày tỏ quan điểm, hãy biết mình thực sự muốn gì. Khi bạn sống đúng với bản thân, những người thực sự phù hợp sẽ tự động tìm đến bạn.
Cuộc sống rất ngắn, không đáng để bạn hy sinh bản thân chỉ để làm hài lòng người khác. Đừng để lòng tốt của bạn trở thành cái cớ để người khác lợi dụng. Đường đời rất dài, và dù muốn hay không, cuối cùng bạn vẫn phải tự mình bước tiếp. Hãy sống như Chúa dạy, hãy yêu thương nhưng cũng phải biết bảo vệ chính mình. Hãy giúp đỡ nhưng không để mình bị lợi dụng. Hãy cho đi nhưng cũng cần biết giữ lại điều đáng giữ. Và trên hết, hãy trân trọng bản thân, vì chỉ khi bạn biết yêu thương chính mình, bạn mới có thể yêu thương và giúp đỡ người khác một cách ý nghĩa nhất.
Lm. Anmai CSsR
Hạnh Phúc Là Chấp Nhận Và Cùng Nhau Sửa Chữa
Trên đời này, bất cứ thứ gì hư hỏng đều cần phải sửa chữa. Nếu hôm nay chưa sửa được thì ngày mai, nếu một ngày không đủ thì mười ngày, trăm ngày, chỉ cần có tâm huyết và sự kiên trì, mọi thứ đều có thể hồi sinh và trở nên tốt đẹp hơn. Đừng vội vứt bỏ, đừng dễ dàng quay lưng chỉ vì một vài vết rạn nứt. Vì những thứ quý giá nhất trong cuộc đời này không phải là những gì hoàn hảo ngay từ đầu, mà là những gì được trân trọng, gìn giữ và từng ngày vun đắp để hoàn thiện.
Tình yêu, tình bạn, tình người cũng vậy. Không ai sinh ra đã hoàn toàn hợp nhau, không có hai tâm hồn nào ngay lập tức đồng điệu. Mỗi con người là một cá thể riêng biệt, mang theo những suy nghĩ, những góc nhìn, những vết thương của riêng mình. Nếu chỉ vì một chút khác biệt mà vội từ bỏ, thì có lẽ chúng ta sẽ chẳng thể giữ được ai lâu dài trong cuộc đời này. Hạnh phúc không phải là tìm thấy một người hoàn hảo, mà là tìm thấy một người chịu vì ta mà thay đổi, một người ta sẵn sàng vì họ mà học cách bao dung, nhẫn nại, cùng nhau đi qua những ngày khó khăn, cùng nhau sửa chữa những sai lầm để trưởng thành hơn.
Cuộc sống vốn dĩ chẳng có gì là trọn vẹn tuyệt đối. Hạnh phúc không phải là sự hoàn hảo không tỳ vết, mà là sự chấp nhận những méo mó và nỗ lực biến chúng trở nên hài hòa hơn. Một ngôi nhà có thể bị hư hao theo thời gian, nhưng nếu được sửa chữa, quét vôi lại thì vẫn vững vàng và ấm áp. Một mối quan hệ có thể trải qua những hiểu lầm, những tổn thương, nhưng nếu cả hai đều sẵn lòng hàn gắn, yêu thương thì tình cảm đó sẽ ngày càng bền chặt. Quan trọng là chúng ta có dám bỏ công sức để sửa chữa hay không.
Trên hành trình của đời người, những người bền bỉ nhất không phải là những người chưa từng vấp ngã, mà là những người biết đứng dậy sau khi ngã, biết sửa chữa sai lầm để tiếp tục tiến về phía trước. Những mối quan hệ đáng trân trọng nhất không phải là những mối quan hệ không có xung đột, mà là những mối quan hệ dẫu có tổn thương vẫn tìm cách cùng nhau hàn gắn. Cuộc đời vốn không có điều gì dễ dàng, nhưng chính những khó khăn đó làm nên giá trị của sự kiên trì và lòng yêu thương.
Đừng mong đợi một cuộc sống hoàn hảo, đừng tìm kiếm một con người không có khuyết điểm. Hãy học cách yêu thương cả những điều chưa hoàn thiện, hãy chấp nhận và sửa chữa thay vì từ bỏ. Vì cuối cùng, hạnh phúc thực sự chỉ dành cho những ai biết trân trọng, biết giữ gìn và biết cùng nhau cố gắng.
Lm. Anmai, CSsR
Thích, Yêu, Và Thương
Trong cuộc đời, ta gặp biết bao người, rung động trước bao trái tim. Nhưng có bao giờ ta tự hỏi: ta đang thích, đang yêu, hay đang thương một người?
Thích là khi ta có ấn tượng tốt về ai đó. Ta quan tâm đến họ, nhưng không ràng buộc. Ta có thể dễ dàng bị thu hút bởi người khác và cũng dễ dàng quên đi. Cảm xúc này nhẹ nhàng như một cơn gió thoảng qua, đến nhanh và đi cũng nhẹ nhàng.
Yêu là khi trái tim ta chỉ hướng về một người duy nhất. Ta mong muốn người đó thuộc về ta, khao khát được họ yêu thương, đáp lại. Yêu đôi khi đi kèm với sự ích kỷ, sự đòi hỏi. Khi yêu, nếu không được đáp lại, ta đau đớn, khắc khoải. Và yêu một người thật khó để quên.
Thương lại là một điều sâu sắc hơn cả. Khi ta thương một người, ta không chỉ đơn thuần thích hay yêu họ. Ta muốn có trách nhiệm với họ, muốn bảo vệ, chở che. Ta nhìn họ bằng ánh mắt bao dung hơn, dễ dàng tha thứ hơn. Ta sẵn sàng làm những điều mà ta không thích, chỉ để đổi lấy nụ cười, niềm hạnh phúc cho người ta thương.
Thương là khi ta không còn đặt cái tôi của mình lên trên hết, mà đặt người đó vào sâu trong tim mình, chấp nhận những hy sinh thầm lặng, miễn sao họ được bình yên.
Thương là khi ta không chỉ muốn nắm tay ai đó trong những ngày vui, mà còn sẵn sàng ở bên họ trong những ngày giông bão.
Thương là muốn cùng nhau đi hết cả cuộc đời.
Lm.Anmai, CSsR
Đến Một Ngày, Nhìn Lại Chặng Đường Đã Đi Qua
Đến một ngày, khi những bộn bề của cuộc sống lắng xuống, khi những ồn ào xô bồ không còn làm lòng tôi chao đảo, tôi chợt nhận ra rằng mọi điều xảy ra trong đời đều có ý nghĩa của riêng nó. Tôi nhìn lại những tháng năm đã qua, những con đường mình từng đi, những con người mình từng gặp, những niềm vui, những nỗi buồn, những mất mát, những vinh quang… tất cả đều là những mảnh ghép tạo nên con người tôi hôm nay.
Tôi thầm cảm ơn những người đã bước vào cuộc đời tôi, dù chỉ thoáng qua hay đồng hành một chặng đường dài. Có những người đã mang đến cho tôi hạnh phúc, mang đến cho tôi những kỷ niệm đẹp, những khoảnh khắc đáng nhớ. Nhưng cũng có những người đã để lại trong tôi những tổn thương, những nỗi đau tưởng chừng không thể nguôi ngoai. Dù vui hay buồn, dù hạnh phúc hay khổ đau, mỗi người tôi gặp đều để lại trong tôi một bài học quý giá. Có người dạy tôi về tình yêu thương, có người dạy tôi về lòng bao dung, có người dạy tôi cách mạnh mẽ đứng lên sau những vấp ngã. Và có những người, dù mang đến cho tôi những giọt nước mắt, nhưng chính họ đã giúp tôi học cách trưởng thành, học cách kiên nhẫn, học cách buông bỏ những điều không thuộc về mình.
Tôi cảm ơn những người đã từng yêu thương tôi, đã từng ở bên tôi khi tôi yếu đuối nhất, đã cho tôi biết thế nào là sự chân thành, thế nào là ấm áp của một vòng tay. Và tôi cũng cảm ơn những người đã rời đi, vì họ dạy tôi rằng không có gì là mãi mãi, rằng tôi phải học cách tự đứng trên đôi chân của mình, học cách tìm thấy bình yên ngay cả khi chỉ có một mình.
Tôi tạ ơn Chúa, vì Ngài đã luôn ở bên tôi, ngay cả khi tôi không nhận ra. Ngài đã ban cho tôi đủ thử thách để tôi học được sự mạnh mẽ, đủ khó khăn để tôi biết trân trọng những ngày bình yên. Ngài đã đặt vào cuộc đời tôi những con người, những sự kiện, không phải để làm tôi đau khổ, mà để tôi hiểu rằng mọi thứ xảy ra đều có lý do của nó, rằng Ngài luôn có một kế hoạch tốt đẹp hơn cho tôi, dù đôi khi tôi không thể nhìn thấy ngay lập tức.
Tôi cũng cảm ơn những ân nhân đã giúp đỡ tôi, những người đã tin tưởng tôi khi tôi còn hoài nghi chính mình, những người đã chìa tay ra khi tôi ngỡ rằng mình không còn nơi nào để bám víu. Không phải ai cũng may mắn có được sự giúp đỡ chân thành trong cuộc đời này, và tôi biết rằng mình được Chúa ưu ái khi có những người đã đứng sau lưng, âm thầm nâng đỡ tôi mà không đòi hỏi bất cứ điều gì.
Cuộc đời này là một hành trình dài, và trên hành trình ấy, tôi đã gặp đủ những con người, đã trải qua đủ những cung bậc cảm xúc. Tôi không oán trách bất cứ điều gì, cũng không hối tiếc bất cứ ai. Vì tôi hiểu rằng mỗi người đến và đi trong đời tôi đều có một vai trò nhất định. Có người là món quà, có người là bài học, nhưng tất cả đều có giá trị riêng. Và nhờ họ, tôi mới có thể là tôi của ngày hôm nay. Một con người mạnh mẽ hơn, bao dung hơn, và biết trân trọng cuộc sống hơn.
Đến một ngày, khi nhìn lại chặng đường đã qua, tôi không còn tiếc nuối, không còn trách móc, chỉ còn lòng biết ơn. Tôi biết ơn cuộc đời đã cho tôi những trải nghiệm quý giá, biết ơn những con người đã từng bước qua đời tôi, biết ơn những khó khăn đã giúp tôi trưởng thành. Trên hết, tôi biết ơn Chúa, vì Ngài đã luôn dõi theo tôi, luôn yêu thương tôi ngay cả khi tôi lạc lối. Và tôi biết rằng, dù tương lai có ra sao, dù phía trước còn bao nhiêu thử thách, tôi vẫn sẽ tiếp tục bước đi, với lòng biết ơn và niềm tin vững vàng. Vì tôi biết rằng, có Chúa, có những người đã từng yêu thương và giúp đỡ tôi, tôi không bao giờ thực sự cô đơn trên hành trình này.
Lm. Anmai, CSsR
Cuộc Sống Này, Mục Đích Cuối Cùng Vẫn Là Kiếm Tìm Hạnh Phúc, Chứ Không Phải Gồng Mình Chịu Đựng Những Khổ Đau Không Đáng Có
Cuộc đời này quá ngắn để mãi chịu đựng những nỗi buồn không đáng có. Mỗi người sinh ra đều có quyền được hạnh phúc, được yêu thương, được sống một cuộc đời mà mình mong muốn. Hạnh phúc không phải là điều gì quá xa xỉ, cũng không phải là thứ mà ta phải chạy đua để tìm kiếm. Đôi khi, hạnh phúc chỉ đơn giản là được gặp một người khiến ta cảm thấy bình yên, một người không cần phải quá hoàn hảo nhưng đủ dịu dàng để thấu hiểu, đủ mạnh mẽ để bảo vệ ta giữa giông tố cuộc đời.
Nhưng nếu ta chưa tìm được một người như thế, cũng không sao cả. Vì hạnh phúc không chỉ đến từ người khác, mà còn đến từ chính ta. Ta vẫn có thể tự tạo cho mình một cuộc sống đẹp đẽ mà không cần phụ thuộc vào bất cứ ai. Ta vẫn có thể vui vẻ mà không cần sự đồng thuận hay chấp nhận từ người khác. Hãy làm công việc mà ta đam mê, hãy tận hưởng những món ăn yêu thích, hãy xem bộ phim mà ta muốn mà không phải lo lắng về những ánh nhìn hay lời phán xét.
Hạnh phúc thật sự không phải là có ai đó đến để lấp đầy những khoảng trống trong lòng ta, mà là ta biết cách tự làm đầy chính mình. Ta có thể mong cầu một người đồng hành tuyệt vời, nhưng nếu không có, cũng đừng coi đó là bất hạnh. Bởi vì giá trị của ta không nằm ở việc có ai đó bên cạnh, mà nằm ở chính cách ta đối diện với cuộc đời này. Một tâm hồn đủ đầy sẽ không cảm thấy thiếu hụt dù có một mình. Một trái tim mạnh mẽ sẽ không cần một ai khác để cảm thấy trọn vẹn.
Vậy nên, đừng chờ đợi hạnh phúc từ ai đó, cũng đừng để nỗi cô đơn cản bước ta. Hãy yêu thương chính mình, hãy sống hết mình vì những điều ta trân trọng, hãy trân quý từng khoảnh khắc mà ta có. Đừng để những tiêu chuẩn của người khác làm lu mờ đi ánh sáng trong lòng ta. Đừng để những suy nghĩ tiêu cực kéo ta vào bóng tối. Hãy sống một cuộc đời mà ta có thể tự hào, một cuộc đời mà ta không phải hối tiếc khi nhìn lại.
Và trên hết, hạnh phúc lớn nhất chính là có Chúa trong đời. Vì chỉ có Ngài mới có thể mang đến một thứ hạnh phúc không bao giờ phai nhạt, một thứ bình yên không điều kiện, một tình yêu thương không bao giờ đổi thay. Khi ta đặt niềm tin vào Chúa, khi ta để Ngài dẫn lối, ta sẽ không còn sợ hãi trước cô đơn, không còn hoang mang trước những đổi thay của cuộc đời. Vì ta biết rằng dù bất cứ điều gì xảy ra, ta vẫn có một nơi để trở về, vẫn có một tình yêu vĩnh cửu luôn che chở và nâng đỡ.
Hạnh phúc không phải là có tất cả, mà là biết trân trọng những gì ta đang có. Không phải là không bao giờ cô đơn, mà là biết cách tìm thấy sự bình an ngay cả khi chỉ có một mình. Không phải là có ai đó để dựa vào, mà là biết rằng dù không có ai, ta vẫn ổn. Và quan trọng nhất, hạnh phúc thật sự là khi ta biết rằng cuộc đời này có Chúa đồng hành, có Ngài yêu thương, có Ngài bảo vệ. Vì chỉ có Ngài mới là nguồn hạnh phúc vĩnh hằng, là ánh sáng soi rọi trên mọi nẻo đường ta đi.
Lm. Anmai, CSsR
Lắng Nghe Mùa Xuân Về
Xuân trở lại, mang theo hơi thở dịu dàng của đất trời, đánh thức những chồi non đang e ấp trong làn gió mát. Những cánh én chao nghiêng báo hiệu một mùa mới đã về, mang theo bao hy vọng, bao yêu thương, bao niềm vui chờ đón. Trong sự chuyển mình ấy, lòng người cũng bồi hồi, cũng xao xuyến trước vẻ đẹp diệu kỳ của mùa xuân.
Mùa xuân không chỉ là sự thay đổi của thời tiết, mà còn là sự đổi mới trong tâm hồn. Xuân về, đất trời giao hòa, cây cối đâm chồi, muôn hoa khoe sắc, lòng người cũng như được trẻ lại, nhẹ nhàng hơn, rộng mở hơn. Ta như nghe thấy trong từng cơn gió thoảng qua có tiếng nói của sự sống, có lời chào mừng của thiên nhiên, có bản hòa ca rộn ràng của những chú chim vui hót đón bình minh. Mọi thứ đều như được khoác lên một chiếc áo mới, trong trẻo hơn, tinh khôi hơn.
Có những mùa xuân đi qua đời ta mà ta không hề hay biết, vì quá bận rộn, quá mải mê với những lo toan. Nhưng cũng có những mùa xuân khiến ta dừng lại, lắng nghe, cảm nhận, và biết ơn. Vì mùa xuân không chỉ là thời khắc giao mùa, mà còn là lời nhắc nhở dịu dàng rằng cuộc đời này luôn có những khởi đầu mới, rằng dù đông có dài đến đâu, rồi cũng sẽ qua đi, rằng những điều tốt đẹp vẫn luôn chờ ta phía trước.
Trong khoảnh khắc đất trời giao hòa ấy, ta cũng nhận ra rằng mùa xuân không chỉ đến từ bên ngoài, mà còn đến từ trong chính lòng ta. Khi tâm hồn ta biết yêu thương, biết hy vọng, biết đón nhận những điều giản dị nhưng quý giá, ấy là lúc ta đang đón mùa xuân thực sự. Không phải cánh mai vàng hay sắc hồng thắm của hoa đào mới là xuân, mà chính lòng người tràn đầy yêu thương, tràn đầy niềm tin mới thực sự là mùa xuân viên mãn nhất.
Mùa xuân là sự đổi mới, là sự sống, là niềm vui, nhưng trên hết, mùa xuân còn là một món quà của Đấng Tạo Hóa. Giữa những sắc hoa rực rỡ, giữa tiếng chim ca hân hoan, giữa làn gió xuân mơn man trên làn da, ta chợt nhận ra rằng tất cả những điều ấy đều là ân sủng tuyệt vời mà Thiên Chúa đã ban tặng. Chúa cho ta một mùa xuân để ta biết trân quý cuộc sống, để ta biết mở lòng ra đón nhận yêu thương, để ta biết rằng dù có bao nhiêu mùa đông lạnh giá đi qua, Ngài vẫn luôn ở đó, ban cho ta một mùa xuân mới, một cơ hội mới để yêu thương, để sống một cuộc đời ý nghĩa hơn.
Ta lắng nghe mùa xuân về trong từng hơi thở, trong từng bước chân nhẹ nhàng của thời gian. Lắng nghe để thấy lòng mình đang đổi mới, đang rộng mở đón nhận những điều tươi đẹp. Lắng nghe để thấy trong từng tia nắng, từng làn gió, từng sắc hoa, đều có lời thì thầm yêu thương của đất trời. Lắng nghe để biết ơn, để trân trọng những gì mình đang có, để không để lãng phí một mùa xuân nào trong đời.
Mùa xuân không phải là mãi mãi, nhưng những gì xuân mang đến có thể ở lại trong ta nếu ta biết giữ gìn. Giữ gìn một tâm hồn biết yêu thương, biết cho đi, biết sẻ chia. Giữ gìn một trái tim biết rung động trước vẻ đẹp của cuộc sống, biết cảm nhận từng khoảnh khắc mà Chúa ban cho. Giữ gìn một tinh thần luôn rộng mở, luôn sẵn sàng đón nhận những điều mới, luôn tin vào những điều tốt đẹp.
Xuân đã về, khỏa lấp những mong chờ, dệt nên những ước mơ, trao cho đời những sắc màu tươi thắm. Xuân đã về, mang theo lời thì thầm của thiên nhiên, lời hứa hẹn của những điều tốt đẹp, lời nhắc nhở dịu dàng rằng ta vẫn còn cơ hội để sống, để yêu, để làm điều ý nghĩa. Hãy lắng nghe mùa xuân về, lắng nghe sự sống đang bừng lên, lắng nghe trái tim mình đang hát ca. Và trong giây phút ấy, hãy gửi lên Chúa một lời cảm tạ, vì đã ban cho ta một mùa xuân tươi đẹp, một cuộc đời đáng sống, một trái tim biết yêu thương.
Lm. Anmai, CSsR
Những Lời Chúc Không Hoàn Hảo, Nhưng Đủ Để Trưởng Thành
Chúng ta thường gửi nhau những lời chúc tốt đẹp vào mỗi năm mới, mong cầu bình an, thuận lợi, hạnh phúc viên mãn. Nhưng cuộc sống lại chẳng bao giờ đơn giản như những câu chúc rập khuôn ấy. Vì vậy, năm nay, mình không chúc bạn một cuộc đời dễ dàng. Mình chúc bạn một hành trình đủ đầy thử thách để mạnh mẽ hơn, đủ những khoảng lặng để hiểu rõ chính mình, và đủ sự kiên cường để viết nên câu chuyện của riêng mình.
Mình không chúc bạn một năm mới bình an, mà mong bạn có vừa đủ bất an để không ngừng tiến lên, để biết rằng mỗi khó khăn đều là một bài học, mỗi lần vấp ngã là một cơ hội để trưởng thành. Nhưng mình cũng mong bạn đủ mạnh mẽ để vượt qua những lo toan của mỗi ngày, để dù cuộc sống có ra sao, bạn vẫn giữ được sự bình thản trong tâm hồn.
Mình không chúc bạn công việc thuận buồm xuôi gió, mà mong bạn gặp vài cơn gió ngược để nhận ra sức mạnh vượt sóng của mình. Chỉ khi đối diện với thử thách, bạn mới hiểu được bản thân có thể đi xa đến đâu. Những khó khăn không phải là rào cản, mà là bệ phóng để bạn bước lên một phiên bản tốt hơn của chính mình.
Mình không chúc bạn sớm tìm được ý trung nhân, mà mong bạn thực sự biết yêu thương và vui với chính mình trước khi tìm thấy một người xứng đáng. Hạnh phúc không phải là chờ đợi ai đó đến để lấp đầy khoảng trống, mà là tự mình tỏa sáng, tự mình cảm nhận được sự tròn vẹn của cuộc sống. Khi bạn đã đủ đầy từ bên trong, người phù hợp sẽ tự khắc xuất hiện.
Mình không chúc bạn dồi dào sức khỏe, mà mong bạn có những lúc yếu đuối để nhớ rằng: bạn cũng cần được chăm sóc và yêu thương. Chúng ta không phải lúc nào cũng mạnh mẽ, cũng không thể mãi gồng mình trước cuộc đời. Hãy biết lắng nghe cơ thể, biết khi nào cần nghỉ ngơi, khi nào cần buông bỏ. Bởi đôi khi, việc chấp nhận yếu đuối lại là dấu hiệu của một tâm hồn kiên cường.
Mình không chúc bạn học hành tấn tới hay thi cử đỗ đạt, mà mong bạn đủ kiên nhẫn để đối diện với những lời từ chối, để học cách đứng lên mạnh mẽ sau mỗi lần thất bại. Thành công không chỉ nằm ở những tấm bằng hay những kỳ thi, mà nằm ở hành trình bạn trưởng thành, ở sự kiên định bạn giữ vững, và ở cách bạn không ngừng tìm kiếm những cơ hội tốt hơn cho chính mình.
Mình không chúc bạn một gia đình hạnh phúc viên mãn trọn đời, mà mong bạn đủ cô độc để trân trọng những kết nối thật lòng, đủ can đảm để rời xa những mối quan hệ độc hại. Gia đình không chỉ là nơi bạn sinh ra, mà còn là những người bạn chọn đồng hành. Hạnh phúc không nằm ở việc níu giữ một điều gì đó đã không còn tốt đẹp, mà nằm ở sự dũng cảm buông tay để mở lối cho những điều mới mẻ xứng đáng hơn.
Vậy đấy, năm mới này, mình không chúc bạn một con đường dễ dàng. Mình chúc bạn một hành trình đáng sống, một trái tim đủ rộng để yêu thương và một tâm hồn đủ mạnh để vững vàng trước mọi biến động. Vì cuộc sống không phải lúc nào cũng đẹp, nhưng bạn thì có thể, nếu bạn học cách nhìn nó bằng một đôi mắt trưởng thành hơn.
Lm. Anmai, CSsR
Cả Một Đời Bất An Gồng Mình Lên Đấu Đá Cuối Đời Như Nhau Cả Cũng Một Nắm Tro Tàn
Cuộc đời này ngắn ngủi, nhưng con người lại mải mê tranh đấu như thể sẽ sống mãi mãi. Chúng ta lao vào vòng xoáy của tiền bạc, danh vọng, quyền lực, gồng mình lên để chứng tỏ bản thân, để không thua kém ai, để có được những thứ mà ta tin rằng sẽ làm cho mình hạnh phúc. Nhưng rồi đến cuối cùng, khi nhìn lại, tất cả có thực sự đáng giá? Có ai mang theo được tiền bạc khi nhắm mắt xuôi tay? Có ai giữ được quyền lực khi nằm xuống? Có ai đem theo được những lời tán dương, những danh hiệu phù phiếm khi đã trở về với cát bụi?
Người đời mải mê tranh đấu với nhau, ai cũng muốn hơn người khác một bậc. Người có ít muốn có nhiều hơn, người có nhiều lại muốn có tất cả. Nhưng càng có nhiều, lòng lại càng bất an. Càng cố giữ lấy những thứ thuộc về thế gian, càng lo sợ mất đi. Cả đời gồng mình lên đấu đá, toan tính, rồi đến cuối cùng, ai cũng như ai, chẳng mang theo được gì ngoài một nắm tro tàn.
Người ta đấu đá để làm gì? Vì muốn có nhiều của cải hơn người khác? Vì muốn danh tiếng lẫy lừng? Vì muốn được tôn sùng, kính nể? Nhưng những điều ấy có thực sự làm cho người ta thanh thản? Hay chỉ khiến lòng ngày càng nặng nề, ngày càng bất an? Một người khi giàu có, danh vọng đầy tay, nhưng trong lòng lại toàn lo âu, toan tính, thì có thực sự hạnh phúc không? Một người khi đạt được mọi thứ mà mình khao khát, nhưng luôn sợ mất đi, luôn đề phòng, luôn nghi kỵ, thì có thực sự bình yên không?
Thế gian này vốn dĩ vô thường, mọi thứ đều thay đổi. Người hôm nay trên đỉnh cao, ngày mai có thể rơi xuống vực thẳm. Người hôm nay có tất cả, ngày mai có thể tay trắng. Người hôm nay được tung hô, ngày mai có thể bị lãng quên. Không có gì là mãi mãi, không có gì là vĩnh hằng. Điều duy nhất chắc chắn là ai rồi cũng sẽ già, cũng sẽ rời xa thế gian này, cũng sẽ trở về với cát bụi. Khi ấy, những gì ta tích góp cả đời, những gì ta tranh đấu, giành giật, liệu còn ý nghĩa gì không?
Người đời chạy theo quyền lực, đến khi nhắm mắt cũng không thể mang theo. Người đời chạy theo danh tiếng, đến khi nằm xuống cũng chẳng còn ai nhắc đến. Người đời chạy theo tiền bạc, nhưng tiền bạc không thể mua được thời gian, không thể kéo dài tuổi thọ, không thể mang đến sự an nhiên trong lòng. Tất cả những gì ta cố gắng gìn giữ rốt cuộc cũng chỉ là hư không. Vậy tại sao không sống một cuộc đời nhẹ nhàng hơn? Tại sao không học cách buông bỏ những ganh đua, những oán giận, những hơn thua để lòng được thanh thản?
Một người có thể sở hữu cả thế gian, nhưng nếu trong lòng đầy phiền muộn, đầy tham vọng không đáy, thì họ cũng chẳng khác gì kẻ trắng tay. Một người có thể chẳng có gì nhiều, nhưng nếu tâm hồn họ bình yên, nếu họ biết đủ, biết buông bỏ, thì họ đã có tất cả. Cuộc sống này, suy cho cùng, không phải là ai sở hữu nhiều hơn, mà là ai sống hạnh phúc hơn. Không phải ai giàu có hơn, mà là ai thanh thản hơn. Không phải ai chiến thắng nhiều hơn, mà là ai biết yêu thương, biết cho đi, biết trân trọng từng khoảnh khắc mình còn được sống.
Cuối đời, dù là kẻ quyền quý hay người nghèo khó, dù là người nổi danh hay kẻ vô danh, dù là người chiến thắng hay kẻ thất bại, ai rồi cũng chỉ còn lại một nắm tro tàn. Vậy thì còn gì đáng để tranh giành? Còn gì đáng để oán hận? Còn gì đáng để hơn thua? Nếu đã biết trước rằng ai rồi cũng sẽ trở về với cát bụi, tại sao không chọn sống một cuộc đời nhẹ nhàng hơn, an nhiên hơn, ý nghĩa hơn?
Đừng gồng mình lên chỉ để đấu đá, để hơn thua, để chứng tỏ bản thân. Hãy sống sao cho khi nhắm mắt xuôi tay, ta có thể mỉm cười, không tiếc nuối, không hối hận. Hãy sống sao cho những ngày tháng còn lại không trôi qua trong phiền não, trong sân hận, trong tham lam. Hãy sống sao để mỗi ngày ta đều cảm thấy bình yên trong tâm hồn, để khi rời xa thế gian này, ta không còn gì vướng bận.
Cả một đời bất an, gồng mình lên đấu đá, cuối cùng rồi cũng như nhau cả, cũng chỉ là một nắm tro tàn. Vậy thì, tại sao không chọn một cuộc đời bình thản hơn, yêu thương nhiều hơn, buông bỏ nhiều hơn? Bởi vì rốt cuộc, những điều ta cố chấp giữ lấy cũng không theo ta đi, chỉ có những gì ta đã cho đi, đã yêu thương, đã sống trọn vẹn mới là điều còn mãi.
Lm.Anmai, CSsR
Chính Ta Ấn Định Cuộc Đời Ta
Cuộc sống này không phải lúc nào cũng bằng phẳng, không phải lúc nào cũng diễn ra theo ý muốn của ta. Có những ngày trời quang mây tạnh, nhưng cũng có những ngày giông bão kéo đến bất ngờ. Có những lúc ta cảm thấy tràn đầy năng lượng, nhưng cũng có những ngày mệt mỏi đến mức chỉ muốn buông xuôi tất cả. Nhưng dù cuộc đời có thay đổi ra sao, dù hoàn cảnh có khắc nghiệt thế nào, ta vẫn là người duy nhất có quyền quyết định con đường mà mình sẽ đi.
Điều khiến ta kiệt sức nhất không phải là chặng đường phía trước dài bao xa, mà là những phiền muộn chất chứa trong lòng. Điều khiến ta chán chường nhất không phải là những khó khăn thử thách, mà là mất đi niềm tin vào chính mình. Điều khiến ta đau khổ nhất không phải là những bất hạnh trong cuộc sống, mà là khi những hy vọng cuối cùng sụp đổ. Điều khiến ta tuyệt vọng nhất không phải là những lần vấp ngã, mà là khi ta để tâm hồn mình chết đi trong vô vọng. Vì vậy, đừng để những điều bên ngoài kiểm soát cuộc đời ta. Đừng để nghịch cảnh cướp đi ước mơ, đừng để những tổn thương khiến ta chùn bước. Vì chính ta, không ai khác, là người quyết định tất cả.
Cuộc đời cho ta một đôi chân, đi đến đâu đó là ta quyết định, đừng đổ lỗi cho ai cả. Cuộc đời cho ta một đôi tay, nắm giữ hay buông bỏ điều gì đó cũng là ta quyết định, đừng đổ lỗi cho ai cả. Cuộc sống cho ta một cái miệng, nói gì, giữ im lặng khi nào, dùng lời nói để xây dựng hay phá hủy, đó là ta quyết định, đừng đổ lỗi cho ai cả. Cuộc sống cho ta một trái tim, biết yêu thương hay thù hận, bao dung hay ích kỷ, đó cũng là do ta chọn lựa, đừng đổ lỗi cho ai cả. Đời người là một hành trình mà ta chính là người cầm lái, dù gió có đổi chiều, dù đường có gập ghềnh, thì vẫn là ta quyết định hướng đi của chính mình.
Không ai có thể sống thay ta, cũng không ai có thể chịu trách nhiệm cho cuộc đời ta ngoài chính ta. Đấng sinh thành cho ta hình hài, nhưng sống ra sao, trở thành người như thế nào, là điều mà ta phải tự quyết định. Nếu ta sống với tâm lý phó mặc, chờ đợi số phận an bài, thì cuộc đời ta sẽ mãi chỉ là những chuỗi ngày trôi qua vô nghĩa. Nhưng nếu ta biết đứng lên sau những lần vấp ngã, biết cố gắng để trở nên tốt hơn mỗi ngày, thì dù có phải đối diện với bao nhiêu thử thách, ta vẫn có thể bước tiếp với sự kiên cường và tự tin.
Tâm thế nào, sẽ tạo nên sắc màu cuộc sống thế ấy. Cuộc sống thế nào, sẽ tạo ra quãng thời gian hưởng thụ cuộc đời như vậy. Có người dù sống trong nhung lụa vẫn cảm thấy bất hạnh, nhưng cũng có người dù trải qua bao gian nan vẫn tìm được niềm vui trong từng khoảnh khắc. Tất cả là do cách ta nhìn nhận và lựa chọn. Ta có thể than trách số phận, có thể oán giận cuộc đời bất công, nhưng điều đó không thay đổi được gì. Hoặc ta có thể mạnh mẽ đứng dậy, nắm lấy quyền kiểm soát cuộc đời mình, và sống theo cách mà ta mong muốn.
Đừng đổ lỗi cho số phận, cho cha mẹ, cho hoàn cảnh. Đừng để những thứ bên ngoài quyết định giá trị và hạnh phúc của ta. Cuộc đời này là của ta, thành hay bại, vui hay buồn, hạnh phúc hay khổ đau, tất cả đều do ta ấn định. Hãy sống một cuộc đời mà khi nhìn lại, ta có thể tự hào rằng mình đã từng dũng cảm, từng cố gắng, từng không ngừng vươn lên. Đừng để những gì không đáng khiến ta chùn bước, cũng đừng để những tiếc nuối lấp đầy những năm tháng tuổi trẻ. Hãy nhớ rằng, dù bất cứ điều gì xảy ra, ta luôn có quyền quyết định cuộc đời của chính mình.
Lm. Anmai, CSsR
Khi Ở Độ Tuổi Đẹp Nhất, Hãy Yêu Bản Thân Thật Tốt
Có bao giờ bạn dừng lại giữa dòng chảy hối hả của cuộc đời, tự hỏi mình đã đối xử tốt với bản thân hay chưa? Hay bạn vẫn đang mải miết chạy theo những kỳ vọng của người khác, cố gắng làm hài lòng tất cả mà quên mất cảm xúc thật của mình? Cuộc đời là một hành trình chỉ có một lần để sống, và nếu có một giai đoạn đẹp nhất, rực rỡ nhất, thì đó chính là tuổi trẻ—khi ta có sức khỏe, có thời gian và có cả những giấc mơ chưa kịp vẽ trọn. Nhưng đáng tiếc thay, nhiều người lại dùng những năm tháng ấy để đánh đổi cho những điều không xứng đáng.
Yêu bản thân không phải là ích kỷ, cũng không phải là vô tâm với thế giới xung quanh. Yêu bản thân là biết chăm sóc chính mình từ thể chất đến tâm hồn. Đừng đợi đến khi sức khỏe rã rời mới học cách nghỉ ngơi. Đừng để những tháng ngày thanh xuân trôi qua trong những đêm thức khuya triền miên, những bữa ăn qua loa, những lần bỏ quên cơ thể mình trong guồng quay của công việc. Sức khỏe là thứ một khi đánh mất sẽ không bao giờ có thể lấy lại trọn vẹn. Hãy biết quý trọng cơ thể mình ngay từ bây giờ. Một lối sống lành mạnh, một chế độ sinh hoạt khoa học không chỉ giúp bạn trẻ lâu mà còn cho bạn năng lượng để theo đuổi ước mơ, để tận hưởng từng khoảnh khắc của cuộc sống này.
Nhưng sức khỏe thể chất thôi chưa đủ, hãy học cách chăm sóc cả tâm hồn mình. Đừng để những lời nói vô tình hay sự so sánh của người khác khiến bạn tự ti. Mỗi người đều có một hành trình riêng, một vẻ đẹp riêng mà không ai có thể thay thế. Nếu bạn mãi nhìn vào cuộc sống của người khác để đo lường giá trị của bản thân, bạn sẽ mãi mãi không thấy đủ. Thay vì tự trách mình chưa đủ tốt, hãy tự hỏi: “Mình đã làm hết sức chưa? Mình có đang sống vì chính mình hay chỉ vì mong muốn của người khác?” Hạnh phúc không đến từ việc chạy theo chuẩn mực của xã hội, mà đến từ việc bạn có thể yêu thương chính mình, trân trọng những gì bạn đang có, và không ngừng hoàn thiện để trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình.
Tuổi trẻ là quãng thời gian mà bạn có quyền thử, quyền sai, quyền vấp ngã rồi đứng dậy làm lại. Nếu bạn đam mê một điều gì đó, hãy dũng cảm theo đuổi. Đừng chờ đến khi mọi thứ hoàn hảo rồi mới bắt đầu, vì không có thời điểm nào là lý tưởng cả. Nếu bạn cứ mãi sợ thất bại, bạn sẽ không bao giờ biết mình có thể đi xa đến đâu. Hãy dám sống, dám làm, dám ước mơ. Vì sau này, điều bạn tiếc nuối không phải là những lần thất bại, mà là những cơ hội bạn chưa từng nắm lấy.
Đừng đánh mất chính mình chỉ vì muốn làm hài lòng người khác. Nhiều người vì sợ cô đơn mà vội vàng bước vào một mối quan hệ không xứng đáng. Nhiều người vì muốn được công nhận mà chấp nhận sống cuộc đời không thuộc về mình. Nhưng bạn biết không? Một người thực sự yêu bạn sẽ yêu chính con người thật của bạn, chứ không phải phiên bản mà bạn phải cố gắng thay đổi để phù hợp với họ. Nếu một công việc khiến bạn kiệt quệ, hãy dám tìm kiếm một con đường mới. Nếu một môi trường khiến bạn luôn phải gồng mình, hãy mạnh dạn rời đi. Bạn sinh ra không phải để làm hài lòng tất cả, mà để sống một cuộc đời khiến bản thân hạnh phúc.
Thời gian không chờ đợi ai. Mỗi ngày trôi qua là một ngày không bao giờ trở lại. Nếu bạn không yêu thương bản thân mình ngay từ bây giờ, thì đến khi nào? Hãy ăn những món bạn thích, nhưng đừng quên chăm sóc sức khỏe. Hãy đi đến những nơi bạn muốn, dù chỉ một mình. Hãy dành thời gian cho những người yêu thương bạn, chứ không phải những người chỉ tìm đến khi cần. Hãy sống hết mình, làm những điều mình khao khát, và tận hưởng từng giây phút của tuổi trẻ.
Bạn xứng đáng được yêu thương, xứng đáng có một cuộc đời trọn vẹn. Khi ở độ tuổi đẹp nhất, hãy yêu bản thân thật tốt. Vì nếu không phải bây giờ, thì là khi nào?
Lm. Anmai, CSsR
Năm Mới, Hãy Trao Nhau Yêu Thương Như Chúa Dạy
Năm mới đến, lòng người rộn ràng những ước nguyện. Ai cũng mong một năm an vui, hạnh phúc, thịnh vượng và bình an. Nhưng may mắn không nằm ở những lá số tử vi, không phải ở những lễ nghi cầu xin hay mâm cao cỗ đầy, mà nằm ngay trong cách chúng ta sống mỗi ngày. Nếu có gửi đi, hãy gửi yêu thương. Nếu có quà, hãy trao sự thấu hiểu. Nếu có học, hãy học cách buông xả. Nếu có làm, hãy làm bằng lòng từ bi.
Chúa đã dạy chúng ta yêu thương nhau, không phải chỉ bằng lời nói mà bằng chính những hành động nhỏ bé, chân thành nhất. Một ánh mắt thấu hiểu, một lời an ủi đúng lúc, một bàn tay giúp đỡ khi ai đó cần—đó chính là những món quà quý giá nhất. Có thể bạn không có nhiều tiền để cho đi, nhưng sự chân thành thì luôn sẵn có trong lòng.
Tiền bạc có thể mua được nhiều thứ, nhưng không thể mua được sự an nhiên trong tâm hồn. Tiền bạc có thể làm con người thay đổi, nhưng lòng chân thành sẽ không bao giờ khiến bạn phải thất vọng. Có những người giàu có về vật chất nhưng tâm hồn lại nghèo nàn, cô đơn. Nhưng cũng có những người chẳng dư dả gì, mà cuộc đời họ lại tràn ngập niềm vui, bởi họ biết cho đi yêu thương mà không tính toán thiệt hơn.
Năm mới, tiền bạc còn có thể trao tay nhau, thì lẽ nào sự chân thành lại không? Đừng tiếc một lời hỏi thăm, đừng ngại dành một chút thời gian để lắng nghe người khác. Một lời chúc từ tâm còn giá trị hơn bất cứ món quà xa hoa nào. Bởi may mắn không đến từ những con số, mà đến từ cách ta sống và yêu thương.
Không cần phải đi xem bói mới biết năm nay có bình an không, vì bình an nằm ngay trong trái tim ta. Nếu tâm sáng, lòng thiện, biết yêu thương và tha thứ, thì cả năm đã viên mãn. Không cần lễ lớn, cũng không cần nghi thức rườm rà, chỉ cần một tấm lòng thành là đã đủ để đón nhận phước lành.
Năm mới, hãy sống yêu thương như Chúa dạy. Biết bao dung, biết sẻ chia, biết đặt người khác vào trái tim mình. Hãy sống để mỗi ngày trôi qua không phải là một ngày vô nghĩa, mà là một ngày ta đã trao đi yêu thương, đã sống đúng với tinh thần của Chúa. Vì chỉ có tình yêu thương mới là điều tồn tại mãi mãi, còn tiền tài, danh vọng rồi cũng chỉ là cát bụi thoáng qua.
Năm mới, hãy cùng nhau trao chân thành, trao yêu thương, để hạnh phúc không chỉ dừng lại ở một khoảnh khắc, mà trở thành ánh sáng lan tỏa suốt cả một đời.
Lm. Anmai, CSsR
Thế Giới Tổn Thất Không Phải Vì Người Xấu, Mà Vì Sự Im Lặng Của Người Tốt
Thế giới chưa bao giờ thiếu những điều xấu xa. Có chiến tranh, có bất công, có bạo lực và dối trá. Có những kẻ vì tham vọng mà sẵn sàng chà đạp lên nhân phẩm của đồng loại. Nhưng điều đáng sợ hơn cả không phải là sự tồn tại của cái ác, mà là sự im lặng đến rợn người của những người tốt. Chính sự im lặng ấy đã để mặc cái ác hoành hành, để những điều bất công trở thành lẽ thường, để một ngọn lửa nhỏ của lòng nhân từ không đủ sức thắp sáng bóng tối.
Sự im lặng của người tốt có thể xuất phát từ nhiều lý do: sợ hãi, do dự, hoặc đơn giản là vì họ nghĩ rằng một tiếng nói đơn lẻ chẳng thể thay đổi điều gì. Nhưng lịch sử đã chứng minh, mọi cuộc cách mạng, mọi sự thay đổi vĩ đại đều khởi nguồn từ những tiếng nói nhỏ bé nhưng dũng cảm. Nếu những con người công chính cứ mãi đứng ngoài cuộc, nếu họ chỉ biết thở dài trước những bất công mà không lên tiếng, thì ai sẽ bảo vệ sự thật? Ai sẽ gìn giữ công lý?
Im lặng trước cái ác chính là sự dung túng vô hình. Khi chúng ta quay đi trước một hành động bất công, chúng ta đang gián tiếp tạo điều kiện cho nó tiếp diễn. Khi chúng ta ngần ngại giúp đỡ một người bị áp bức, chúng ta đang đẩy họ sâu hơn vào nỗi tuyệt vọng. Cái ác không cần phải quá mạnh mẽ, chỉ cần đủ người tốt thờ ơ, nó sẽ có đủ điều kiện để sinh sôi.
Nhìn lại lịch sử, chúng ta thấy rằng những tội ác kinh hoàng nhất không chỉ do những kẻ xấu gây ra mà còn nhờ vào sự làm ngơ của biết bao người tốt. Chiến tranh, diệt chủng, nạn phân biệt chủng tộc, tất cả đều có thể bị ngăn chặn từ sớm nếu những người có lương tri cùng nhau đứng lên phản kháng. Nhưng tiếc thay, phần lớn họ đã chọn cách im lặng, chọn sự an toàn cá nhân thay vì đấu tranh cho lẽ phải.
Thế giới này không thể thay đổi nếu những người tốt tiếp tục im lặng. Chúng ta cần hiểu rằng mỗi lời nói dũng cảm, mỗi hành động nhỏ bé vì công lý đều có giá trị. Một giọt nước có thể không làm nên cơn mưa, nhưng hàng triệu giọt nước sẽ tạo thành cơn sóng lớn. Một tiếng nói có thể bị nhấn chìm
Lm. Anmai, CSsR
Cuộc Đời Của Chúng Ta Bắt Đầu Kết Thúc Khi Chúng Ta Im Lặng Về Những Điều Lẽ Ra Phải Lên Tiếng!
Cuộc sống không chỉ đơn thuần là tồn tại, mà còn là một hành trình để yêu thương, để đấu tranh, và để lên tiếng cho những giá trị cao đẹp. Đôi khi, im lặng là cách tốt nhất để tránh những phiền phức không cần thiết, nhưng cũng có những lúc, im lặng lại là sự đầu hàng trước bóng tối, là sự thỏa hiệp với bất công, và là sự chối bỏ trách nhiệm với chính lương tâm mình.
Có những điều không thể chấp nhận, không thể nhắm mắt làm ngơ, không thể dửng dưng đứng ngoài cuộc. Khi thấy một ai đó bị áp bức, một sự thật bị bóp méo, một công lý bị chà đạp, nếu ta không lên tiếng thì chẳng khác nào ta đang góp phần duy trì cái sai trái ấy. Sự im lặng có thể khiến người yếu thế chịu thêm tổn thương, sự thật bị vùi lấp, và chính ta dần đánh mất đi phần người trong mình.
Lên tiếng không phải là để thỏa mãn cái tôi, cũng không phải là để tranh cãi vô nghĩa, mà là để bảo vệ điều đúng đắn, để mang lại ánh sáng cho những nơi tăm tối, để sưởi ấm những con tim đang bị tổn thương. Lên tiếng trong bác ái không có nghĩa là gây hận thù, mà là dùng tình thương để cảm hóa, dùng sự thật để dẫn lối, dùng lòng nhân từ để xây dựng hòa bình.
Xã hội chỉ có thể tốt đẹp khi có những con người dám đứng lên bảo vệ lẽ phải. Nếu ai cũng chọn cách im lặng, cái ác sẽ lấn át cái thiện, sự dối trá sẽ che khuất sự thật, và những người ngay thẳng sẽ dần trở thành kẻ vô hình. Lên tiếng không phải là hành động của kẻ hiếu thắng, mà là trách nhiệm của mỗi người khi đối diện với sự sai trái.
Nhưng lên tiếng cũng cần có trí tuệ và lòng yêu thương. Không phải mọi cuộc chiến đều cần lời nói sắc bén, không phải lúc nào sự phản kháng cũng cần đến sự ồn ào. Đôi khi, một hành động nhân ái, một sự đồng cảm chân thành, một lời nói nhẹ nhàng nhưng thấm thía cũng đủ để thay đổi một con người, lay động một trái tim.
Cuộc đời sẽ thực sự bắt đầu kết thúc khi chúng ta chọn cách im lặng trước những điều cần lên tiếng. Vì khi đó, ta không còn sống đúng với lương tâm mình, không còn là chính mình, và cũng không còn mang đến ý nghĩa cho cuộc sống này. Hãy lên tiếng, nhưng hãy lên tiếng bằng sự chân thành, bằng tình yêu thương, và bằng cả trái tim. Vì chỉ khi đó, tiếng nói của ta mới thực sự có giá trị, mới thực sự có thể thay đổi thế giới theo hướng tốt đẹp hơn.
Lm. Anmai, CSsR
Sống Trong Chúa Và Với Chúa
Người ta dành cả tuổi trẻ để kiếm tiền, nhưng khi nhìn lại, tiền bạc không thể mua lại những tháng năm đã mất. Người ta đánh đổi sức khỏe để chạy theo danh vọng, nhưng rồi nhận ra không có tiền nào có thể mua lại sự sống. Người ta hi sinh hạnh phúc để tích lũy của cải, nhưng cuối cùng phát hiện ra rằng tiền không thể mua được tình yêu thương. Người ta bỏ ra cả cuộc đời để có được tiền bạc của cả thế giới, nhưng rồi cũng chẳng thể dùng tất cả tiền bạc đó để mua lại chính cuộc đời mình.
Vậy nên, khi làm việc, hãy hết mình với công việc, nhưng đừng quên dành thời gian để nghỉ ngơi, tận hưởng những điều giản dị nhưng quý giá trong cuộc sống. Đừng để những lo toan cuốn mình đi quá xa đến nỗi đánh mất những khoảnh khắc bình yên bên người thân yêu. Hạnh phúc không nằm ở số tiền ta kiếm được, mà ở cách ta sống mỗi ngày. Sống một ngày không có niềm vui là lãng phí một ngày, nhưng sống một ngày tràn đầy niềm vui là đang tận hưởng món quà Chúa ban.
Hãy sống trong Chúa và với Chúa, bởi chỉ nơi Ngài, ta mới tìm thấy bình an đích thực. Đừng để những lo toan thế gian làm mờ đi giá trị của cuộc sống. Hãy biết ơn vì những gì mình đang có, yêu thương những người đang ở bên cạnh, và trân trọng từng khoảnh khắc mà Chúa ban cho. Tiền bạc có thể mất đi, nhưng những gì xuất phát từ tình yêu, từ sự sẻ chia, từ niềm tin vào Chúa, sẽ mãi còn lại.
Lm. Anmai, CSsR
LẠY CHÚA,
Khi con bắt đầu một năm mới, con xin dâng lên Chúa mọi dự định, mọi ước mơ, và mọi công việc của con. Xin Chúa ở cùng con trong từng bước đi, từng quyết định, từng giây phút của cuộc đời con. Khi con thành công, xin Chúa chung vui với con, để con biết khiêm nhường và không tự cao. Khi con thất bại, xin Chúa ủi an con, để con không chán nản mà tiếp tục vững tin. Khi con mỏi mệt giữa bộn bề cuộc sống, xin Chúa thêm sức mạnh để con không gục ngã.
Có những lúc con hoang mang giữa muôn ngả đường đời, xin Chúa hãy ở bên con, trấn an con, giúp con giữ vững niềm tin vào tình yêu và sự quan phòng của Ngài. Khi con cô đơn, xin Chúa là người yêu của con, để con không cảm thấy lạc lõng giữa dòng đời. Khi con ngã quỵ trước những thử thách, xin Chúa nâng đỡ con đứng dậy, dìu con đi qua những ngày tháng khó khăn. Khi con phân vân trước những chọn lựa, xin Chúa soi lòng mở trí để con biết đi theo đường ngay nẻo chính, sống theo thánh ý Ngài.
Lạy Chúa, con dâng công việc của con trong năm mới này cho Ngài. Xin chúc lành cho những nỗ lực của con, cho những gì con làm bằng cả trái tim và khối óc. Xin dạy con biết làm việc không chỉ vì lợi ích bản thân, mà còn để phục vụ tha nhân và tôn vinh danh Chúa. Dù thành công hay thất bại, xin cho con luôn tin rằng Chúa đang dẫn lối con đi. Và khi biết rằng Chúa luôn ở bên, con sẽ không còn sợ hãi, không còn lo lắng, cũng chẳng còn cô đơn, vì con luôn được yêu thương, gìn giữ và chở che trong vòng tay nhân từ của Ngài. Amen.
Lm. Anmai, CSsR
Khôn Lỏi Khó Bền, Khôn Ngoan Khó Bại
Sống ở đời, ai cũng mong được khôn ngoan để ứng xử vẹn toàn, tránh điều sai trái mà đạt đến thành công. Nhưng khôn ngoan thật sự không phải là sự mưu mô, tính toán thiệt hơn từng chút một, cũng không phải là sự khôn lỏi, lươn lẹo chỉ biết lợi cho mình.
Có những kẻ nói thì như mây như gió, lời lẽ cao siêu, rao giảng đủ điều về tình nghĩa, về nhân đức. Nhưng khi cho đi, họ lại so đo từng li từng tí, lựa những gì chẳng còn giá trị để bố thí. Họ khéo léo trong lời nói nhưng keo kiệt trong hành động, khôn lỏi trong tính toán nhưng nghèo nàn trong tấm lòng. Người như thế, tưởng rằng mình khôn, nhưng nào biết rằng chính sự so đo ấy làm họ ngày càng mất đi thiện cảm và sự tín nhiệm của người khác.
Muốn ăn thì hãy gắp bỏ cho người, nhưng không phải gắp đi gắp lại rồi lại rơi vào mình. Người sống ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho mình, cuối cùng cũng tự cô lập chính mình. Cái khôn lỏi có thể giúp ta thắng trong những trò chơi nhỏ, nhưng không thể giúp ta đứng vững trên đường dài. Người ta có thể bị lừa một lần, nhưng không ai bị lừa mãi mãi.
Ngược lại, người khôn ngoan thật sự là người biết suy xét, biết tính toán nhưng luôn đặt chữ nhân, chữ nghĩa lên hàng đầu. Họ không chỉ nhìn thấy lợi trước mắt mà còn hiểu rõ giá trị lâu dài của sự chân thành, tử tế. Họ hiểu rằng “xởi lởi trời cho, so đo trời lấy”. Một tấm lòng rộng mở sẽ nhận lại muôn phần phước hạnh, còn một trái tim chật hẹp chỉ biết ôm giữ của cải và lợi ích cho riêng mình thì sớm muộn cũng sẽ phải trắng tay.
Hãy sống như Chúa dạy, sống thành thật, quảng đại và yêu thương. Đừng tìm cái lợi nhỏ để đánh mất nhân cách, đừng vì chút khôn ranh mà đánh đổi cả uy tín và danh dự. Khôn lỏi khó bền, khôn ngoan khó bại. Ai sống ngay thẳng, hành động chính trực, rồi cũng sẽ được trời đất dung tha và người đời kính trọng.
Lm. Anmai, CSsR