Nhảy đến nội dung

Vài lời ngày 10.5

KHI LÒNG TỐT TRỞ THÀNH TRÁCH NHIỆM, VÔ ƠN BẮT ĐẦU XUẤT HIỆN – Vài lời ngày 10.5 

Trong hành trình đời người, lòng tốt luôn được xem như một món quà vô giá mà mỗi người trao tặng cho nhau. Khi ta giúp đỡ ai đó, sẻ chia những điều tốt đẹp, tự nhiên một niềm vui thầm lặng trỗi dậy trong tâm hồn. Thế nhưng, khi lòng tốt không còn là cử chỉ phát xuất từ trái tim mà trở thành một “trách nhiệm” bắt buộc, thì chính trong khoảnh khắc ấy, hạt giống vô ơn bắt đầu nảy mầm.

Lòng tốt – ở trạng thái tự nhiên nhất – là ánh sáng dịu dàng thắp lên hy vọng trong bóng đêm. Mỗi khi chúng ta cho đi, chính là lúc chúng ta khẳng định giá trị của tình yêu thương và sự đồng cảm. Tuy nhiên, chuyện gì cũng có thể bị biến tướng khi con người gán cho nó một cái tên nặng nề là “phải làm”. Khi việc làm thiện không còn là lựa chọn chân thành mà trở thành nghĩa vụ, con tim dần chai sạn, ánh sáng bỗng hóa thành gánh nặng.

Khi lòng tốt được quy thành trách nhiệm, nó đặt lên vai người cho những kỳ vọng vô hình. Người nhận bắt đầu cảm thấy “đáng được hưởng”, coi sự hỗ trợ ấy như lẽ đương nhiên. Và khi sự hỗ trợ ấy không đến kịp lúc, họ liền vội vã đổ lỗi, trách móc người cho là “hững hờ” hay “thiếu trách nhiệm”. Từ đó, vô ơn – kẻ thù thầm lặng của mọi thiện chí – âm thầm lớn dần, ngấm sâu vào từng mạch máu của các mối quan hệ.

Vô ơn không chỉ là thái độ “quên mất ơn” hay “không biết trân trọng”, mà sâu xa hơn, đó là biểu hiện của lòng ích kỷ và thiếu thốn lòng biết ơn. Khi chúng ta nghĩ rằng mình “phải cho đi”, chúng ta vô tình cấy vào tâm khảm người nhận tư tưởng về sự phụ thuộc và quyền lợi. Họ nhìn vào lòng tốt như một món nợ, và một khi cảm thấy “món nợ” đó chưa được “trả”, họ không ngần ngại oán trách, thậm chí cắn trả lại bằng sự hờn ghen, giận dữ.

Vậy làm thế nào để giữ cho lòng tốt luôn là nét đẹp tinh khôi, không bị mục ruỗng bởi vô ơn? Trước hết, người cho cần giữ cho tấm lòng mình luôn tự do. Hãy cho mà không tính toán, giúp mà không oán trách, để tình yêu thương luôn được thổi bùng từ sự tự nguyện. Khi trái tim ta thực sự trong sáng, hạt mầm chân thành ấy sẽ gieo vào lòng người khác niềm cảm kích sâu sắc, chứ không phải tư tưởng quyền lợi.

Thứ đến, người nhận cần nhận thức rõ rằng lòng tốt là ân huệ chứ không phải nghĩa vụ. Với mỗi cử chỉ cao cả, hãy khắc ghi sự trân trọng và biết ơn. Một lời cảm ơn chân thành, một ánh mắt trìu mến hay một hành động đáp lại dù nhỏ bé cũng đủ làm ấm lòng người cho. Bởi chính lòng biết ơn là “phẩm giá” của nhân loại, là chất keo kết nối con người với con người.

Cuối cùng, trong mỗi chúng ta, hãy vun đắp một nền văn hóa “cho đi – đón nhận – cảm kích” cân bằng. Đó là khi việc cho đi không khiến người cho kiệt sức, và việc nhận vào không khiến người nhận đòi hỏi thêm. Khi hai bên cùng giữ được lòng tự trọng và tâm hồn rộng mở, vô ơn chẳng còn “đất” để bén rễ, nhường chỗ cho những mối quan hệ thắm đượm tình nghĩa.

Khi lòng tốt vẫn là hành động tự nguyện và lòng biết ơn còn là nét đẹp tự nhiên, con người ta sẽ luôn sống trong sự sẻ chia ấm áp. Và chính từ đó, chúng ta xây dựng được một xã hội nơi tình yêu thương không bị gán nợ, nơi những ân huệ luôn được trân trọng, và lòng người mãi không chai sạn trước gian nan của cuộc đời.

Lm. Anmai, CSsR

 

CHỈ CÓ NGÀI MỚI CÓ LỜI BAN SỰ SỐNG ĐỜI ĐỜI – Ở LẠI KHI NGƯỜI KHÁC BỎ ĐI, VỮNG TIN KHI LỜI CHÚA GÂY SỐC – Lm. Anmai, CSsR

https://youtu.be/v6czeewOq3Q

 

KHI LÒNG TỐT TRỞ THÀNH TRÁCH NHIỆM, VÔ ƠN BẮT ĐẦU XUẤT HIỆN – Vài lời ngày 10.5 – Lm. Anmai, CSsR

https://youtu.be/9P_4hO9tgpo

 

10 bài suy niệm Lời Chúa Thứ Bảy Tuần III Phục Sinh (của Lm. Anmai, CSsR)

 

https://ducmemangden.net/10-bai-suy-niem-loi-chua-thu-bay-tuan-iii-phuc-sinh-cua-lm-anmai-cssr.html

 

Thứ Bảy tuần III PS  BỎ THẦY THÌ CHÚNG CON BIẾT ĐẾN VỚI AI?

Chuyện bên ly cà phê sáng : LỜI TIÊN TRI CỦA ANH CẢ – HÀNH TRÌNH TRỞ THÀNH ĐỨC GIÁO HOÀNG LEO XIV – Lm. Anmai, CSsR

https://youtu.be/inM5pHQLqGQ

Danh mục:
Tác giả: