Vị Tông đồ thầm lặng, bậc thầy tình yêu - Vị thánh vĩ đại của "con đường thơ ấu"
- T5, 02/10/2025 - 12:03
- Lm Anmai, CSsR
Mừng Lễ Thánh Têrêsa Hài Đồng Giêsu (01.10): VỊ TÔNG ĐỒ THẦM LẶNG, BẬC THẦY TÌNH YÊU
Trong vườn hoa thiêng liêng của Hội Thánh, có những bông hoa rực rỡ bởi sắc màu tử đạo anh hùng, có những cây cổ thụ tỏa bóng công nghiệp vĩ đại, lại có những bông hoa đơn sơ, nhỏ bé, kín đáo nhưng lại lan tỏa một hương thơm ngọt ngào, thấm đẫm tâm hồn người tín hữu qua mọi thời đại. Thánh Têrêsa Hài Đồng Giêsu chính là một bông hồng nhỏ bé mà diệu kỳ như thế.
Nhân ngày lễ trọng thể của Thánh nữ, chúng ta cùng hiệp lời tạ ơn Thiên Chúa và xin trân trọng gửi lời chúc mừng nồng nhiệt nhất đến quý Soeur, quý mẹ, quý chị em và tất cả những ai đã nhận Thánh Têrêsa làm Bổn mạng. Nguyện xin hương thơm nhân đức và tình yêu của Thánh nữ luôn lan tỏa trên cuộc đời của quý vị.
Hôm nay, chúng ta hãy cùng nhau chiêm ngắm sâu hơn về chân dung vị thánh vĩ đại trong sự nhỏ bé, để khám phá ra con đường nên thánh không dành riêng cho ai, mà mở ra cho tất cả những tâm hồn biết yêu mến.
Hai nghịch lý vĩ đại trong một cuộc đời thầm lặng
Cuộc đời của Têrêsa Martin, vị nữ tu Dòng Kín ở Lisieux, dường như không có gì nổi bật. Ngài qua đời khi chỉ mới 24 tuổi, sau 9 năm sống trọn vẹn trong bốn bức tường của Đan viện Cát Minh. Thế nhưng, chính từ cuộc đời ẩn khuất đó, Giáo Hội đã nhận ra hai nghịch lý phi thường, hai bài học sáng ngời cho đức tin của chúng ta.
1. Nhà Truyền Giáo Vĩ Đại Sau Bức Tường Dòng Kín
Nghịch lý đầu tiên làm chúng ta kinh ngạc: một nữ tu cả đời không bước chân ra khỏi Đan viện, lại được Đức Giáo Hoàng Piô XI đặt làm Bổn mạng Các Xứ Truyền giáo, ngang hàng với Thánh Phanxicô Xaviê, vị tông đồ vĩ đại đã đi khắp phương Đông để rao giảng Tin Mừng. Tại sao lại như vậy?
Thánh Têrêsa không đi đến các vùng đất xa xôi bằng đôi chân, nhưng ngài đã đi bằng "đôi cánh của lời cầu nguyện và sự hy sinh". Trái tim ngài bùng cháy một khát khao mãnh liệt cho việc cứu rỗi các linh hồn. Ngài hiểu rằng, động cơ của mọi hoạt động truyền giáo không phải là những kế hoạch to tát, mà chính là Tình Yêu. Têrêsa đã biến cả cuộc đời mình thành một của lễ dâng lên Thiên Chúa cho công cuộc truyền giáo.
• Tình yêu trong từng hành động nhỏ bé: Ngài không có những công việc lớn lao để làm. Thay vào đó, ngài nhặt một cây kim rơi trên sàn nhà với tình yêu, mỉm cười với một chị em khó tính với tình yêu, chịu đựng cơn đau bệnh thể xác với tình yêu, âm thầm đón nhận những hiểu lầm, trái ý trong cộng đoàn với tất cả tình yêu. Ngài tâm niệm: "Tôi sẽ không bỏ lỡ một hy sinh nhỏ nào, một ánh mắt, một lời nói. Tôi sẽ tận dụng những điều nhỏ bé nhất và làm chúng vì yêu." Mỗi hành động nhỏ được kết hợp với Tình Yêu Giêsu trên Thánh Giá đều mang một giá trị cứu rỗi vô biên, vượt qua mọi không gian và thời gian, để trợ lực cho các nhà truyền giáo nơi tiền tuyến.
• Người mẹ thiêng liêng của các linh hồn: Ngài đã nhận lời cầu nguyện đặc biệt cho hai linh mục thừa sai. Ngài coi các ngài như những người anh em thiêng liêng, và mỗi ngày, ngài dâng mọi lời cầu nguyện, mọi hy sinh, mọi niềm vui và nỗi buồn để cầu cho sứ vụ của các ngài được kết quả. Tình yêu của Têrêsa đã chứng minh rằng, để trở thành một nhà truyền giáo, điều cốt yếu không phải là đi đâu, mà là yêu như thế nào.
2. Vị Tiến Sĩ Hội Thánh với "Con Đường Thơ Ấu Thiêng Liêng"
Nghịch lý thứ hai cũng không kém phần kinh ngạc: một thiếu nữ học hành chẳng bao nhiêu, không qua các trường thần học danh tiếng, lại được Thánh Giáo Hoàng Gioan Phaolô II tôn phong là Tiến sĩ Hội Thánh vào năm 1997. Ngài được đặt ngang hàng với những bậc thầy uyên bác như Thánh Augustinô, Thánh Tôma Aquinô. "Học thuyết" của ngài là gì?
Đó chính là "Con Đường Thơ Ấu Thiêng Liêng" (The Little Way). Đây không phải là một con đường ấu trĩ, ủy mị, mà là một con đường Tin Mừng sâu sắc, dành cho những tâm hồn nhận biết sự yếu đuối, nghèo hèn của mình.
• Nhận biết sự bất lực của bản thân: Têrêsa nhìn vào các thánh lớn và thấy mình như một hạt cát bên cạnh những ngọn núi cao. Ngài không thể đi con đường khổ chế cao siêu, không thể làm những việc phi thường. Nhưng thay vì nản lòng, ngài lại vui mừng trong sự nhỏ bé của mình.
• Tín thác tuyệt đối vào Thiên Chúa là Cha: Con đường của Têrêsa là con đường của một bé thơ, không dựa vào sức mình mà phó trọn trong vòng tay của Cha trên trời. Ngài ví mình như một đứa trẻ muốn lên lầu cao nhưng không thể bước lên từng bậc thang nhân đức quá cao lớn. Thay vào đó, ngài tìm ra "chiếc thang máy", đó chính là vòng tay của Chúa Giêsu. "Thang máy nâng con lên tới trời chính là đôi tay của Chúa... Con không cần phải lớn lên, trái lại, con phải ở lại bé nhỏ, và mỗi ngày một nhỏ hơn." Sự tín thác này không phải là một sự tin tưởng mù quáng, mà là một sự phó thác đầy yêu thương, ngay cả khi phải trải qua những "đêm tối của Đức Tin", khi mọi cảm nhận về sự hiện diện của Chúa dường như biến mất. Đó là tin vào Tình Yêu của Chúa hơn là cảm nhận về tình yêu ấy.
Con đường này đã mở ra một lối đi nên thánh cho vô số tâm hồn bình thường, những người không thể làm gì to tát, nhưng có thể yêu mến thật nhiều trong những phận vụ hằng ngày.
Những lời vàng ngọc từ một trái tim rực cháy tình yêu
Từ kinh nghiệm sống của mình, Thánh Têrêsa đã để lại cho chúng ta những tư tưởng như những viên ngọc quý, soi sáng con đường đức tin:
• "Không có điều gì là nhỏ bé dưới mắt Thiên Chúa. Hãy làm mọi việc với tình yêu." Đây là cốt lõi của "Con Đường Nhỏ". Giá trị của hành động không nằm ở bản chất của nó, mà nằm ở tình yêu ta đặt vào đó. Một việc rửa chén với tình yêu có giá trị hơn một bài giảng hùng hồn mà thiếu bác ái.
• "Ở giữa lòng Mẹ Giáo Hội, con sẽ là Tình yêu..." Sau một thời gian dài khao khát tất cả các ơn gọi - chiến sĩ, linh mục, tông đồ, tử đạo - Têrêsa đã tìm thấy ơn gọi đích thực của mình khi đọc thư Thánh Phaolô về Nhiệm Thể Chúa Kitô. Ngài nhận ra rằng, nếu Giáo Hội là một thân thể, thì phải có một trái tim để bơm sự sống cho toàn thân. Và ngài đã reo lên: "Con đã tìm thấy ơn gọi của con, ơn gọi của con là Tình Yêu! ... Ở giữa lòng Mẹ Giáo Hội, con sẽ là Tình yêu."
• "Không có tình yêu, các hành vi, dù sáng chói nhất, cũng chẳng đáng kể gì." Tình yêu là linh hồn của mọi nhân đức. Nếu không có tình yêu, sự quảng đại chỉ là phô trương, sự hy sinh chỉ là tự mãn, lời cầu nguyện chỉ là hình thức.
• "Bây giờ em biết rằng bác ái chân thật hệ tại gánh lấy tất cả những khuyết điểm của người thân cận – không ngạc nhiên trước sự yếu đuối của họ, nhưng vui sướng về những nhân đức nhỏ nhất của họ." Đây là một định nghĩa tuyệt vời về lòng bác ái trong đời sống cộng đoàn. Têrêsa dạy chúng ta nhìn người khác bằng ánh mắt của Chúa: bao dung với lỗi lầm và trân trọng những điều tốt đẹp, dù là nhỏ nhất.
• "Sau khi chết, em sẽ làm mưa hoa hồng. Ở trên trời, em sẽ làm điều thiện dưới đất. Sứ mạng của em là làm cho Thiên Chúa được yêu mến." Lời hứa này của Thánh nữ đã và đang được thực hiện. "Cơn mưa hoa hồng" chính là vô số ơn lành mà người tín hữu trên khắp thế giới nhận được qua lời chuyển cầu của ngài. Cái chết không phải là dấu chấm hết, mà là sự khởi đầu cho một sứ mạng mới: sứ mạng trên Thiên Đàng để giúp đỡ trần gian.
Lời nguyện kết
Lạy Chúa là Cha rất yêu dấu, Đấng đã tỏ bày sự khôn ngoan của Nước Trời cho những người bé mọn, chúng con cảm tạ Cha vì đã ban cho Giáo Hội một món quà quý giá là Thánh Têrêsa Hài Đồng Giêsu.
Cùng với Thánh Têrêsa, chúng con muốn là một trẻ thơ nép mình trong vòng tay quan phòng của Cha. Xin cho chúng con can đảm chấp nhận sự nhỏ bé và yếu đuối của mình, để sức mạnh của Cha được biểu lộ. Xin cho chúng con không sợ hãi trước những thử thách hay những đêm tối của đức tin, vì chúng con tin rằng Cha luôn ở đó, ấp ủ và thương yêu chúng con.
Xin dạy chúng con biết yêu mến trong từng việc nhỏ mọn hằng ngày, biến những hy sinh thầm lặng thành những bông hồng thiêng liêng dâng lên Cha, để cầu cho các linh hồn và cho công cuộc truyền giáo của Mẹ Giáo Hội. Xin cho chúng con nhận ra ơn gọi của mình là "Tình Yêu", để chúng con có thể trở thành trái tim yêu thương của Chúa giữa lòng thế giới hôm nay.
Nhờ lời chuyển cầu của Thánh Nữ Têrêsa, xin Cha cho "cơn mưa hoa hồng" ân sủng của Cha tuôn đổ xuống trên mỗi người chúng con, trên gia đình, và trên toàn thể thế giới. Amen.
Lm. Anmai, CSsR
++++++
TERESA HÀI ĐỒNG GIÊSU: Vị thánh vĩ đại của "con đường thơ ấu" VÀ NHỮNG BÔNG HỒNG MÂN CÔI
Trong vườn hoa muôn sắc của Hội Thánh, có những bông hoa rực rỡ bởi sự hy sinh anh dũng, có những cây cổ thụ tỏa bóng công nghiệp lẫy lừng, và cũng có một bông hoa nhỏ bé, khiêm nhường, tên là Teresa. Bông hoa ấy chỉ nở trong 24 năm ngắn ngủi trong một góc khuất của tu viện Dòng Kín Carmelo tại Lisieux, Pháp. Nhưng hương thơm thánh thiện của ngài đã bay xa, lan tỏa khắp cùng trái đất, làm say đắm hàng triệu tâm hồn và biến cuộc đời âm thầm của ngài thành một trong những câu chuyện vĩ đại nhất của đức tin. Thánh Nữ Teresa Hài Đồng Giêsu, vị Tiến sĩ Hội Thánh, Quan thầy các xứ truyền giáo, đã chứng minh một chân lý vĩnh cửu: sự vĩ đại không nằm ở những việc phi thường, mà ở tình yêu phi thường trong những việc tầm thường. Và trong hành trình nên thánh ấy, chuỗi Mân Côi chính là những nụ hồng ngát hương mà ngài không ngừng dâng lên Thiên Chúa qua đôi bàn tay từ ái của Mẹ Maria.
Một cuộc đời ẩn giấu: Cái nôi của một Vị Thánh
Teresa Martin sinh ngày 2 tháng 1 năm 1873 trong một gia đình mà sau này Đức Giáo Hoàng Piô X đã gọi là "gia đình của các vị thánh". Cha mẹ ngài, Louis và Zélie Martin, đều đã được Giáo hội tuyên thánh. Tình yêu thương và đức tin sâu sắc của gia đình chính là mảnh đất màu mỡ đã ươm mầm cho ơn gọi của Teresa. Nhưng tuổi thơ của ngài không chỉ có màu hồng. Bi kịch ập đến khi Teresa mới hơn bốn tuổi, người mẹ yêu dấu qua đời. Nỗi đau mồ côi đã để lại một vết sẹo sâu sắc trong tâm hồn non nớt của cô bé, biến một đứa trẻ vui tươi thành một cô bé nhạy cảm và hay khóc. Chính trong sự mất mát này, Teresa đã tìm thấy sự an ủi nơi các chị gái, những người đã thay mẹ chăm sóc và đặc biệt là nơi Đức Trinh Nữ Maria, người mà ngài đã chọn làm "Mẹ trên trời".
Lòng khao khát dâng hiến trọn vẹn cho Chúa Giêsu bùng cháy trong tâm hồn Teresa từ rất sớm. Ngài cảm nhận được tiếng gọi vào Dòng Kín Carmelo, nơi các chị của ngài đã vào tu trước. Ở tuổi 14, một độ tuổi còn quá non trẻ, ngài đã thể hiện một ý chí sắt đá phi thường. Khi bị từ chối vì chưa đủ tuổi, Teresa đã không ngần ngại cùng cha hành hương đến Rôma và trong một buổi tiếp kiến chung, đã quỳ xuống van xin chính Đức Giáo Hoàng Lêô XIII cho phép mình được vào dòng. Sự táo bạo thánh thiện ấy đã thành công. Năm 15 tuổi, Teresa bước qua cánh cửa tu viện Lisieux, bắt đầu chín năm cuối cùng của cuộc đời, chín năm của sự ẩn giấu, cầu nguyện và đau khổ.
Cuộc sống trong dòng kín không phải là một chuỗi ngày thần nghiệm bay bổng. Đó là sự lặp lại của những công việc hằng ngày, là cái lạnh của mùa đông, là những hiểu lầm với các chị em trong cộng đoàn, và trên hết, là chín năm trường kỳ chiến đấu với căn bệnh lao phổi. Chính trong cái lò luyện của sự yếu đuối và giới hạn của bản thân, Teresa đã khám phá ra một con đường nên thánh hoàn toàn mới.
"Con Đường Thơ Ấu Thiêng Liêng": Một cuộc cách mạng của tâm hồn
Nhìn vào sự cao cả của các thánh nhân đi trước, Teresa cảm thấy mình quá nhỏ bé, quá bất toàn. Ngài không thể thực hành những việc hãm mình vĩ đại hay những cuộc khổ tu phi thường. Ngài tự ví mình như một đứa trẻ không thể tự mình leo lên những bậc thang dốc đứng để đến với sự hoàn thiện. Và rồi, một ánh sáng thiên linh đã lóe lên trong tâm hồn ngài. Teresa đã viết: "Con sẽ tìm một chiếc thang máy để lên tới Chúa Giêsu, vì con quá nhỏ bé để leo những bậc thang dốc."
Chiếc thang máy đó chính là đôi tay của Chúa Giêsu. "Con đường thơ ấu thiêng liêng" của ngài ra đời từ đó. Đó không phải là con đường của sự ấu trĩ, mà là con đường của sự tín thác tuyệt đối của một người con vào tình yêu vô biên của người Cha. Thay vì cậy dựa vào sức mình, Teresa hoàn toàn phó thác vào lòng thương xót của Thiên Chúa. Ngài nhận ra rằng, điều Chúa mong đợi không phải là những công trạng vĩ đại, mà là một trái tim yêu mến. Mọi hành động, dù là nhỏ bé nhất—một nụ cười, một lời nói tử tế, việc nhặt một cây kim rơi, việc chịu đựng một lời nói khó nghe mà không phàn nàn—nếu được làm vì tình yêu Chúa, đều trở nên có giá trị vô biên trước mặt Ngài.
Đây chính là cuộc cách mạng tâm linh của Thánh Nữ Teresa. Ngài đã dân chủ hóa sự thánh thiện, mang nó đến gần với tất cả mọi người, đặc biệt là những tâm hồn cảm thấy mình yếu đuối và bất lực. Ngài chứng minh rằng sự thánh thiện không dành riêng cho những người khổng lồ, mà cho tất cả những ai biết biến cuộc sống đời thường của mình thành một bài ca tình yêu dâng lên Thiên Chúa.
Trái tim tông đồ trong bốn bức tường Tu Viện
Điều nghịch lý lớn nhất trong cuộc đời Thánh Teresa là ngài, một nữ tu Dòng Kín chưa bao giờ bước chân ra khỏi tu viện, lại được đặt làm Quan thầy các xứ truyền giáo, sánh ngang với một nhà truyền giáo vĩ đại như Thánh Phanxicô Xavier. Điều này xuất phát từ một trái tim bùng cháy ngọn lửa tông đồ mãnh liệt. Ngài khao khát được đi khắp thế gian, rao giảng Tin Mừng, cắm Thánh Giá trên mọi miền đất và chịu tử đạo vì Chúa Giêsu.
Trong các tác phẩm của mình, ngài viết: "Con cảm thấy trong con ơn gọi của một chiến sĩ, một linh mục, một tông đồ, một tiến sĩ, một vị tử đạo..." Ngài ước ao được đến phương Đông, đặc biệt là đến một tu viện Dòng Kín ở Hà Nội, Đông Dương, để sống và cầu nguyện cho những người chưa nhận biết Chúa. Ước vọng đó không bao giờ thành hiện thực về mặt thể lý, bởi căn bệnh lao phổi đã giữ chân ngài lại Lisieux.
Nhưng Teresa đã biến chính sự bất lực đó thành sức mạnh. Ngài nhận ra rằng, ơn gọi của mình trong lòng Hội Thánh chính là "Tình Yêu". Từ phòng bệnh của mình, ngài đã biến những đau đớn, những hy sinh âm thầm thành lời cầu nguyện không ngừng cho các nhà truyền giáo và cho sự hoán cải của các tội nhân. Tu viện Lisieux đã trở thành trung tâm truyền giáo của ngài, và giường bệnh trở thành cánh đồng truyền giáo bao la. Ngài chứng minh rằng lời cầu nguyện và sự hy sinh có sức mạnh vượt qua mọi khoảng cách địa lý, và tình yêu là động lực vĩ đại nhất của công cuộc truyền giáo.
Chuỗi Mân Côi: Những bông hồng dâng Mẹ
Nền tảng cho đời sống nội tâm sâu sắc của Teresa được xây dựng trên hai cột trụ vững chắc: lòng yêu mến Thánh Thể và lòng sùng kính Đức Mẹ Mân Côi. Ngài gọi Thánh Thể là "Mặt Trời của con", là nguồn sống, là tình yêu đích thực của đời mình. Bên cạnh đó, tình yêu dành cho Đức Mẹ cũng vô cùng nồng thắm và đơn sơ.
Cuốn sách "Saints to Remember" của Giáo hội Hoa Kỳ đã ghi nhận một chi tiết quý giá: "…Sự tận hiến cao cả của ngài là cho Bí tích Thánh Thể và cho Đức Mẹ, người đã một lần hiện ra với ngài trong một cơn bệnh nặng…" Sự kiện này càng làm sâu sắc thêm mối tương quan mẫu tử giữa Teresa và Mẹ Maria.
Đối với Teresa, chuỗi Mân Côi không phải là một công thức lặp đi lặp lại một cách máy móc. Mỗi khi lần hạt, dù là lúc chầu Thánh Thể, lúc nghỉ ngơi hay trên giường bệnh đau đớn, ngài đang bước vào một cuộc trò chuyện thân tình với Mẹ. Ngài đã chiêm ngắm các mầu nhiệm cuộc đời Chúa Giêsu qua đôi mắt và trái tim của Mẹ. Đặc biệt, ngài có một hình ảnh vô cùng đẹp đẽ và nên thơ về kinh Kính Mừng. Teresa coi mỗi kinh Kính Mừng mà ngài đọc lên như một bông hồng thơm tho, tươi đẹp để dâng lên Mẹ Maria, kết thành một triều thiên hoa hồng dâng kính Nữ Vương Thiên Đàng. "Rosary" trong tiếng Anh có nghĩa là chuỗi Mân Côi, nhưng gốc từ của nó cũng có nghĩa là một vườn hồng. Với Teresa, lần chuỗi Mân Côi chính là đi dạo trong vườn hồng của Mẹ, tự tay hái những bông hoa đẹp nhất để dâng tặng Mẹ.
Sự sùng kính đơn sơ và sâu sắc này chính là một biểu hiện của "Con đường thơ ấu". Nó không đòi hỏi những suy niệm cao siêu hay những trạng thái xuất thần, mà chỉ cần một trái tim con thảo, tin tưởng dâng lên Mẹ những lời kinh đơn sơ như những đóa hoa của lòng thành. Chính nhờ sức mạnh của lời kinh Mân Côi mà ngài đã tìm thấy sự an ủi trong đau khổ, sức mạnh trong yếu đuối và hy vọng trong tuyệt vọng.
Cơn mưa hoa hồng: Lời hứa bất tử
Cuộc sống của Teresa đơn sơ đến mức, khi ngài qua đời, một nữ tu đã thốt lên: "Không biết Bề trên sẽ viết gì về chị Teresa trong sổ tử của nhà dòng. Dường như chị ấy chẳng làm được gì đáng kể." Nhưng Thiên Chúa lại hành động một cách lạ lùng. Sau khi Teresa qua đời vào ngày 30 tháng 9 năm 1897, người ta mới khám phá ra kho tàng tâm linh mà ngài để lại qua cuốn tự truyện "Câu chuyện một tâm hồn". Những trang viết đơn sơ nhưng sâu sắc tuyệt vời đã làm rung động cả thế giới, hé lộ một nhà tu học đại tài ẩn sau dáng vẻ của một nữ tu bệnh tật. Và rồi, Giáo hội đã làm một điều chưa từng có: phong cho một người phụ nữ trẻ, không qua trường lớp thần học, tước hiệu cao quý "Tiến sĩ Hội Thánh".
Đây chính là phép lạ vĩ đại nhất, chứng minh rằng sự khôn ngoan của Thiên Chúa khác với sự khôn ngoan của loài người. Trước khi từ giã cõi đời, Thánh Nữ đã để lại một lời hứa bất hủ: "Khi tôi về Thiên Đàng, tôi sẽ làm mưa hoa hồng xuống trên mặt đất này." (Je passerai mon ciel à faire du bien sur la terre. Je ferai pleuvoir une pluie de roses.)
Và lời hứa đã được thực hiện. Người ta kể lại rằng, ngay sau khi ngài qua đời, một cơn mưa hoa hồng thật đã trút xuống sân tu viện Lisieux. Nhưng "cơn mưa hoa hồng" mà ngài hứa không chỉ là những đóa hoa vật chất. Đó là cơn mưa ân sủng, là vô số những phép lạ, những ơn chữa lành, những sự hoán cải, những lời cầu được nhận lời mà Thiên Chúa đã ban cho nhân loại qua lời chuyển cầu của vị thánh nhỏ bé này. Hoa hồng đã trở thành biểu tượng của ngài, biểu tượng của những ơn lành từ trời và cũng là biểu tượng của những kinh Mân Côi mà ngài đã dâng lên Mẹ khi còn tại thế.
Lời bàn: Bài học về sự vĩ đại đích thực
Khi các nhà thừa sai Pháp đến Việt Nam, các ngài đã mang theo lòng sùng kính Thánh Nữ Teresa và gieo rắc nó khắp nơi. Bàn thờ kính thánh nữ mọc lên ở nhiều nhà thờ, và vô số người đã đến cầu khẩn, nhận được những ơn lạ qua lời bầu cử của ngài. Câu chuyện của Thánh Nữ Teresa Hài Đồng Giêsu mang đến một triết lý sống vô cùng căn bản và sâu sắc cho mỗi chúng ta.
Sự thánh thiện và sự vĩ đại trong Nước Chúa không được đo lường bằng chức vụ, quyền lực, hay những thành tựu mà thế gian ca tụng. Một vị vua, một vị Giáo Hoàng, nếu không chu toàn phận sự mà Thiên Chúa giao phó với tình yêu và sự khiêm nhường, thì trước mặt Chúa, họ còn thua xa một tâm hồn nhỏ bé như Thánh Faustina hay Thánh Teresa. Chúa không nhìn vào vị trí ta nắm giữ, mà nhìn vào tình yêu ta đặt trong những công việc ta làm.
Thánh Teresa dạy chúng ta đừng bao giờ mặc cảm vì sự yếu đuối hay nhỏ bé của mình. Hãy biến sự nhỏ bé đó thành cơ hội để tín thác vào Chúa. Đừng tìm kiếm những việc lớn lao, mà hãy làm những việc nhỏ bé hằng ngày với một tình yêu lớn lao. Và hãy luôn nắm chặt lấy tay Mẹ Maria qua tràng chuỗi Mân Côi, dâng lên Mẹ những "bông hồng" của lòng yêu mến. Bởi lẽ, sau khi cuộc đời này kết thúc, điều duy nhất còn lại không phải là những gì chúng ta đã làm, mà là tình yêu chúng ta đã đặt vào trong đó. Đó chính là con đường nên thánh của Bông Hoa Nhỏ thành Lisieux, một con đường dành cho tất cả mọi người.
Lm. Anmai, CSsR