Yêu thương và hiệp thông - Khiêm nhường: nền tảng của sự thánh thiện
- T6, 29/08/2025 - 16:47
- Phạm Văn Trung
KHIÊM NHƯỜNG: NỀN TẢNG CỦA SỰ THÁNH THIỆN
Để chúng ta thực sự lớn lên trong sự thánh thiện, nhân đức quan trọng nhất là bác ái - một tình yêu đích thực dành cho Thiên Chúa và tha nhân. Nhưng bên cạnh nhân đức bác ái đối thần là nhân đức khiêm nhường. Theo một nghĩa nào đó, chúng là hai trụ cột hay hai viên đá nền tảng cho những người thực sự theo đuổi một đời sống thánh thiện đích thực.
Đối với vị thánh nữ vĩ đại Tiến sĩ Hội thánh, Tiến sĩ Cầu nguyện, Thánh Têrêsa Avila, khiêm nhường đơn giản là Sự Thật. Đó là nhận thức được chúng ta thực sự là ai từ quan điểm thiêng liêng, từ con mắt của Thiên Chúa, tác giả của mọi sự thật. Trên thực tế, phẩm giá của chúng ta cao cả - được tạo dựng theo hình ảnh và giống Thiên Chúa và qua Bí tích Rửa tội, chúng ta được biến đổi thành hình ảnh của Thiên Chúa Ba Ngôi. Định mệnh của chúng ta không thể diễn tả bằng lời - được hiệp nhất với các thiên thần và các thánh trên thiên đàng để ngợi khen Chúa Ba Ngôi đến muôn đời. Tuy nhiên, vì bị sinh ra trong tội nguyên tổ, có dục vọng và là tội nhân nên con người mang bản chất thực sự sa ngã.
Thật vậy, một người thực sự khiêm nhường nhận ra hết sức rõ ràng rằng tất cả những điều tốt lành mà họ đã làm và có khả năng làm là kết quả của quyền năng Thiên Chúa, của ân sủng của Thiên Chúa và lòng tốt lành của Thiên Chúa trong cuộc sống của họ. Mặt khác, người khiêm tốn thừa nhận rằng tất cả những thất bại của họ, đặc biệt là trong lĩnh vực đạo lý, tội lỗi là do họ lạm dụng các khả năng mà Thiên Chúa đã ban cho họ.
Do đó, chính vì sự khiêm nhường là điều tối quan trọng, chúng ta hãy cố gắng theo đuổi nhân đức này trong cuộc sống của mình; chúng ta hãy cố gắng đạt được nhân đức đó và để cho nhân đức ấy cắm rễ sâu vào chính trung tâm cõi lòng của chúng ta. Cầu mong cho lời nói, hành động, việc làm và ý định của chúng ta luôn được hấp thụ và thấm nhuần tinh thần khiêm nhường thực sự.
Tất nhiên, Chúa Giêsu và Mẹ Maria là mẫu mực của chúng ta. Thật vậy, cả Chúa Giêsu và Mẹ Maria đều là những người thánh thiện nhất từng sống trên trần thế, nhưng cũng là những người khiêm hạ nhất. Chỉ một lần Chúa Giêsu mô tả các phẩm tính của Thánh Tâm Ngài - Trái Tim Ngài vừa hiền lành vừa khiêm nhường. Ước gì lời cầu nguyện vang vọng trong sâu thẳm trái tim chúng ta là lời cầu nguyện về sự khiêm hạ vĩ đại của Trái Tim Chúa Giêsu: LẠY CHÚA GIÊSU HIỀN LÀNH VÀ KHIÊM NHƯỜNG TRONG LÒNG, XIN UỐN LÒNG CHÚNG CON NÊN GIỐNG TRÁI TIM CHÚA.
Những bước đi nhất định chúng ta có thể thực hiện để đạt được nhân đức cao cả nhất này, nhân đức khiêm nhường.
CÁC BƯỚC CHIẾN LƯỢC ĐỂ ĐẠT ĐƯỢC NHÂN ĐỨC KHIÊM NHƯỜNG CAO CẢ
1. Hãy trân trọng giá trị của nhân đức khiêm nhường. Chúng ta sẽ không bao giờ có thể đạt được bất cứ điều tốt đẹp nào trong cuộc sống của mình nếu chúng ta không thấy giá trị và sự đáng giá của nhân đức khiêm nhường. Những kẻ keo kiệt theo đuổi vàng bạc; những kẻ hão huyền trong lòng theo đuổi những hư danh, và những kẻ nhục dục theo đuổi khoái lạc xác thịt. Tại sao? Bởi vì họ coi những thứ này là có giá trị - mặc dù chúng là ngẫu tượng và là giá trị giả. Chúng ta phải xem và đánh giá cao sự khiêm nhường có tầm quan trọng lớn nhất trong tòa nhà thánh thiện và là nền tảng cho sự thánh thiện. Nếu không, việc theo đuổi sự thánh thiện trong đời của chúng ta sẽ bị xây dựng trên cát và sụp đổ nhanh chóng!
2. Những kẻ ăn xin trước mặt Thiên Chúa. Thánh Augustinô, được trích dẫn trong Giáo lý của Giáo hội Công giáo, khẳng định rằng tất cả chúng ta đều là những người ăn xin trước mặt Chúa. Chúng ta rất cần Chúa trong mọi sự; chúng ta phụ thuộc vào Ngài trong mọi việc. Đặc biệt nhất là chúng ta cần có Chúa để sống cuộc đời nhân đức và từ bỏ tính kiêu căng - trái ngược với tính khiêm nhường - trong mọi mức độ và hình thức. Chúa Giêsu truyền lệnh cho chúng ta: “Anh em cứ xin thì sẽ được, cứ tìm thì sẽ thấy, cứ gõ cửa thì sẽ mở ra cho” (Mt 7:7) Còn lời cầu nguyện của chúng ta là gì? Lạy Chúa, xin ban cho con hiền lành và khiêm nhường trong lòng.
3. Ngoan ngùy khi được hướng dẫn tâm linh. Tất cả chúng ta đều có những điểm mù trong cuộc sống và đặc biệt là trong đời sống tâm linh. Một vị linh hướng được đào tạo tốt sẽ giúp chúng ta rất nhiều trên Con Đường Lên Thiên Đàng.
4. Vâng lời khi được hướng dẫn. Điều đó có nghĩa cụ thể là trong khi được hướng dẫn chúng ta phải đủ khiêm tốn để vâng lời Vị hướng dẫn, là kênh đem lại Sự thật và Ân sủng của Thiên Chúa. Không còn nghi ngờ gì nữa, một trong những dấu hiệu cho thấy sự thánh thiện đích thực của Thánh Faustina Kowalska là sự ngoan ngoãn và vâng phục của chị khi được hướng dẫn tâm linh. Nếu không có sự vâng lời, thì thực sự không có sự phát triển trong sự khiêm nhường và sự thánh thiện bị ngăn chặn và cản trở.
5. Chấp nhận sự sửa dạy của anh em. Điều này thực sự nhức buốt, nhưng cần thiết cho sự trưởng thành tâm linh và sự trưởng thành của chúng ta trong sự khiêm nhường: chấp nhận sự sửa dạy của anh em. Thông thường, do lòng kiêu hãnh bẩm sinh của chúng ta, khi ai đó chỉ ra điều gì đó trong cuộc sống của chúng ta cần phải sửa chữa, thì chúng ta lại nổi giận, lùi lại trước sự sửa dạy đó, và đôi khi chúng ta quay cổ tấn công trực diện để phòng thủ. Chúng ta chỉ đơn giản là chống lại việc những thiếu sót của chúng ta bị chỉ ra - điều này là do sự tự hào thái quá. Thánh Đaminh Savio đã làm bạn với một cậu bé khác trong Nguyện Đường Thánh Gioan Bosco. Saviô nhất quyết yêu cầu bạn mình phải thẳng thắn chỉ ra cho mình những thất bại của mình để Saviô có thể thăng tiến trong sự thánh thiện. Trước khi lên 15 tuổi, Saviô đã đạt được nhân đức anh hùng và sự thánh thiện.
6. Chấp nhận sự sỉ nhục. Có lẽ còn khó hơn cả việc chấp nhận sự sửa dạy của anh em là sẵn sàng chấp nhận những sỉ nhục giáng xuống chúng ta. Dù muốn hay không chúng ta cũng sẽ nhận lấy những sỉ nhục. Cơ hội ngàn vàng là của chúng ta đúng vào lúc Chúa cho phép chúng ta bị hạ nhục. Khuynh hướng tự nhiên của chúng ta là trả đũa. Còn phản ứng của các thánh khi lãnh nhận một nhục hình là im lặng, cầu nguyện cho kẻ xúc phạm và hiệp nhất nhục nhã với những nhục nhã của Chúa Giêsu mà Ngài đã trải qua trong cuộc Khổ nạn cay đắng, tàn nhẫn và nhục nhã. Nếu không có ân sủng của Thiên Chúa thì điều này là không thể, nhưng với Thiên Chúa thì tất cả đều có thể!
7. Bác ái và phục vụ. Đây là một bước ngoặt thú vị: bác ái và phục vụ như những cánh cổng dẫn đến sự khiêm hạ. Thật vậy, mỗi khi chúng ta đặt mình phục vụ người khác, thực hành bác ái và yêu thương người khác, thì đồng thời chúng ta cũng lớn lên trong sự khiêm nhường. Thật ra, khi chúng ta thực hành lòng bác ái - tình yêu thương siêu nhiên dành cho Thiên Chúa và người lân cận - thì chúng ta phát triển tất cả các nhân đức khác, và điều đó bao gồm cả nhân đức khiêm nhường.
8. Hãy suy niệm ba chiều kích trong cuộc đời Chúa Giêsu: biểu lộ sự khiêm hạ lớn lao của Ngài:
a. Sự nhập thể của Ngài. Việc Chúa Giêsu, Ngôi Hai của Thiên Chúa Ba Ngôi, thực sự mặc lấy xác phàm và làm người là một bước nhảy vĩ đại của sự hạ mình và khiêm nhường. Thiên Chúa làm người để chúng ta được trở thành con cái Thiên Chúa.
b. Cuộc khổ nạn của Ngài. Tất cả các yếu tố và chi tiết về cuộc Khổ Nạn của Chúa Giêsu Kitô và Đấng Cứu Độ chúng ta đều biểu lộ một sự khiêm hạ đáng kinh ngạc và đáng chú ý. Tuy nhiên, bạn có thể chỉ suy niệm về mão gai của Chúa Giêsu - Mầu Nhiệm Thương Khó Thứ Ba của Chuỗi Mân Côi. Những lời nhạo báng, mỉa mai và lăng mạ, bị bịt mắt, bị đấm và bị đánh vào mặt, bị giật râu, khạc nhổ vào mặt Ngài, và quan trọng nhất: bị đội mão gai sắc nhọn. Trong tất cả những điều này, theo lời của Tiên Tri Isaia, Ngài giống như một con cừu hiền lành, im lặng bị dẫn đến lò sát sinh. Bằng cách suy gẫm về Cuộc Thương Khó của Chúa Kitô, lòng kiêu hãnh của chúng ta sẽ chìm xuống vực sâu.
c. Chúa Giêsu trong Thánh lễ và hiện diện trong Thánh Thể. Nhiều người Công giáo bỏ dự Thánh lễ Chúa nhật. Nhiều người lại coi Thánh lễ là điều đương nhiên. Nhưng vẫn còn những người khác đón rước Chúa Giêsu trong tình trạng tội trọng, vì thế đóng đinh Ngài một lần nữa. Tựu chung, Chúa Giêsu, hiện diện trong Nhà Tạm, bị lãng quên, bị bỏ rơi và bị bỏ quên trên khắp thế giới. Tất cả những điều trên là nguồn sỉ nhục đâm thủng và xuyên thấu Chúa Giêsu, Chúa của các chúa, Vua của các vua, Người tình vĩ đại nhất trong mọi Người tình.
9. Nhận thức về tội lỗi quá khứ và Lòng Thương Xót của Thiên Chúa. Khi chúng ta bị cám dỗ tự cao tự đại, điều đó có thể rất thuận lợi và có ích cho sự tăng trưởng tâm linh của chúng ta trong sự thánh thiện và khiêm nhường để nhớ lại nhiều lần rằng chúng ta đã không thể làm theo Chúa Giêsu và bị xấu hổ đằng sau những điều hành động này. Thật vậy, điều này có thể giữ cho chúng ta khiêm nhường, rất khiêm nhường, nói một cách nhẹ nhàng!
10. Mẹ Maria: gương mẫu thánh thiện và khiêm nhường. Trong số tất cả các thụ tạo của Chúa cho đến nay, Mẹ Maria là người vĩ đại nhất. Nhưng Mẹ cũng là người khiêm tốn nhất trong tất cả phụ nữ. Những lời nói của Mẹ thể hiện sự khiêm nhường tuyệt vời của Mẹ: “Tôi là nữ tỳ của Chúa… Linh hồn tôi vui mừng trong Chúa, Đấng Cứu Độ của tôi, vì Ngài đã đoái thương phận hèn tôi tớ Ngài… Vâng, xin Chúa cứ làm cho tôi như lời sứ thần nói…” Vài lời mà chúng ta có về Mẹ Maria trong Kinh Thánh làm nổi bật đặc biệt sự thánh thiện cao vời của Mẹ Maria, nhưng nhất là sự khiêm hạ của Mẹ.
Một lời cuối cùng để tăng trưởng trong sự khiêm nhường. Một trong những phương thế hữu hiệu nhất mà nhờ đó chúng ta có thể lớn lên trong sự khiêm nhường là đón nhận Chúa Giêsu Thánh Thể khi Rước Lễ với sự chuẩn bị tốt nhất. Khi rước Chúa Giêsu Thánh Thể, chúng ta nên nài xin Ngài ban Trái Tim Ngài cho chúng ta và nói một cách sốt sắng và tin tưởng: “Lạy Chúa Giêsu hiền lành và khiêm nhường trong lòng, xin làm cho trái tim con nên giống Trái Tim Chúa.” Đây thực sự là con đường tắt dẫn đến cả sự thánh thiện lẫn sự khiêm hạ sâu xa của cõi lòng.
LM Ed Broom, OMV.
Chuyển ngữ: Phêrô Phạm Văn Trung.
YÊU THƯƠNG VÀ HIỆP THÔNG TRONG KHIÊM NHƯỜNG
Trong bối cảnh bận rộn của đời sống hiện đại, đôi khi chúng ta dễ dàng bị cuốn vào những mối bận tâm về địa vị, danh vọng và sự công nhận của xã hội. Nhưng các bài đọc Kinh thánh hôm nay mời gọi chúng ta chiêm nghiệm một con đường khác, một con đường dẫn đến sự khiêm nhường, lòng quảng đại và tình yêu thương vô vị lợi, giống như cách mà chính Chúa Giêsu đã sống và giảng dạy.
1. Tình yêu chữa lành
Bài Tin Mừng đưa chúng ta đến bữa tiệc ngày sabát, nơi Chúa Giêsu đối diện với những người Pharisêu. Trước mặt Ngài là một người mắc bệnh phù thũng, căn bệnh tượng trưng cho gánh nặng tội lỗi. Thay vì tuân thủ luật lệ cứng nhắc, Chúa Giêsu đã hành động theo luật yêu thương: “Có được phép chữa bệnh ngày sabát hay không?” (Lc 14: 3). Câu hỏi ấy mời gọi các nhà thông luật nhìn lại ý nghĩa thực sự của lề luật.
Chúa Giêsu chữa lành chỉ vì tình yêu và lòng trắc ẩn. Ngài cho thấy lòng thương xót vượt trên mọi luật lệ, và con người là trung tâm. Sabát vốn là dấu chỉ của tình thương và giải phóng, chứ không phải gông xiềng trói buộc. Chính Ngài khẳng định: “Ngài đỡ lấy bệnh nhân, chữa khỏi và cho về...” (Lc 14: 4-6). Lề luật được lập nên vì con người, không phải ngược lại.
Thánh Augustinô nhắc nhở rằng: “Tình yêu chiếm một chỗ thật cao cả và trải rộng trong từng trang Kinh thánh. Vậy nếu bạn không có thì giờ đào sâu tất cả các trang Kinh thánh, hãy yêu đi … bạn sẽ đạt được những điều bạn đã học trong Kinh thánh và thậm chí, đạt được cả những điều còn ẩn giấu trong Lời Chúa” (Bài giảng 350, 2-3).
Đức Giáo Hoàng Phanxicô từng nói: “Những người Pharisêu quá bám víu vào lề luật đến nỗi họ quên mất công lý; quá bám víu vào lề luật đến nỗi họ quên mất tình yêu… họ bám víu vào lời lẽ, vào từng chữ của lề luật...Họ bám víu vào lề luật, đã khiến họ xa rời tình yêu và công lý…Họ là những người khép kín…luôn đóng chặt cánh cửa hy vọng, tình yêu, sự cứu rỗi…Họ là những người chỉ biết cách đóng cửa” (Bài giảng tại nhà nguyện Thánh Mátta, thứ sáu, ngày 31 tháng 10 năm 2014).
Qua phép lạ chữa lành, Chúa Giêsu xóa tan ranh giới giữa lề luật và tình yêu, cho thấy tình yêu chính là lề luật duy nhất và là ưu tiên hàng đầu trong đời sống Kitô hữu.
2. Chỗ cuối, chỗ của khiêm nhường
Trong đoạn Tin Mừng tiếp theo, Chúa Giêsu kể dụ ngôn về việc chọn chỗ trong bữa tiệc. Ngài quan sát thấy những vị khách “cứ chọn cỗ nhất mà ngồi” (Lc 14: 7), và Ngài đã dạy họ một bài học về sự khiêm nhường. Thay vì tìm kiếm danh dự và địa vị, Chúa Giêsu khuyên chúng ta nên “hãy vào ngồi chỗ cuối” (Lc 14: 10). Bài học này không chỉ áp dụng trong một bữa tiệc, mà còn trong mọi khía cạnh của cuộc sống.
Trong một thế giới đề cao sự nổi bật và thành công, lời khuyên của Chúa Giêsu dường như đi ngược lại với lẽ thường. Nhưng thực tế, khiêm nhường chính là nền tảng của mọi đức tính tốt. Thánh Augustine đã nói: “Sự khiêm nhường là nền tảng của mọi đức tính khác, do đó, trong tâm hồn không có đức tính này thì không thể có đức tính nào khác ngoại trừ vẻ bề ngoài… Chính lòng kiêu hãnh đã biến thiên thần thành ác quỷ; chính sự khiêm nhường đã biến con người thành thiên thần.” [1]
Khi chúng ta hạ mình xuống, chúng ta mở lòng mình để đón nhận ân sủng của Thiên Chúa. Sự khiêm nhường không làm chúng ta mất đi giá trị, mà ngược lại, nó làm cho chúng ta trở nên vĩ đại trong mắt Thiên Chúa và mọi người chung quanh.
Trong xã hội luôn chạy theo địa vị, vinh quang cá nhân, đây là một thông điệp ngược dòng. Khiêm nhường không phải là tự ti, mà là không tự đề cao mình, nhưng tôn vinh Thiên Chúa. Khiêm hạ là chân thành sấp mình trước mặt Thiên Chúa để Ngài có thể sửa dạy, uốn nắn và ban ơn giúp chúng ta ngày thêm hoàn thiện, cách ta không ngờ.
Sách Châm ngôn dạy: “Trước long nhan, đừng lên mặt kiêu kỳ, chớ đứng vào chỗ của hàng vị vọng. Thà được người ta bảo: Xin mời ông lên trên! còn hơn bị hạ xuống trước mặt người quyền cao chức trọng” (Cn 25: 6-7). Tác giả sách Huấn Ca cũng nhắc lại tầm quan trọng của sự khiêm nhường: “Càng làm lớn, con càng phải tự hạ, như thế, con sẽ được đẹp lòng Chúa. Vì quyền năng Chúa thì lớn lao: Ngài được tôn vinh nơi các kẻ khiêm nhường. Đừng tìm những điều khó quá đối với con, những điều vượt sức con, con đừng xét tới” (Hc 3: 18-21).
Thánh Gioan Kim Ngôn (Chrysostom) từng dạy rằng “Ngay cả khi bạn nói đến sự tiết độ, sự trinh tiết, sự khinh miệt tiền bạc, bất cứ điều gì, nếu không có sự khiêm nhường trong tâm hồn, tất cả đều ô uế, đáng nguyền rủa và ghê tởm” (Bài giảng thứ năm, chống lại những người theo Ariô) [2]
3. Tình yêu vô vị lợi
Cuối cùng, Chúa Giêsu nói với người chủ nhà: “Khi nào ông đãi khách ăn trưa hay ăn tối, thì đừng mời bạn bè, anh em, hay bà con, hoặc láng giềng giàu có, kẻo họ cũng mời lại ông, và như thế ông được đáp lễ rồi. Trái lại, khi ông đãi tiệc, hãy mời những người nghèo khó, tàn tật, què quặt, đui mù” (Lc 14: 12-13). Lời khuyên này là một sự thách thức đối với cách suy nghĩ của xã hội lúc bấy giờ, và cả ngày nay. Mời những người giàu có để họ mời lại là một cách làm thông thường để giữ gìn mối quan hệ và địa vị xã hội. Nhưng Chúa Giêsu mời gọi chúng ta sống một tình yêu vô vị lợi, một tình yêu không mong đợi sự đền đáp.
Dụ ngôn này không chỉ là một bài học về lòng quảng đại, mà còn là một lời mời gọi mở rộng vòng tay cho những người bị lãng quên trong xã hội. Khi giúp đỡ những người nghèo khó, tàn tật, chúng ta không chỉ làm một việc thiện, mà còn trở nên giống với Chúa Kitô, Đấng đã hạ mình xuống để phục vụ nhân loại. Tình yêu vô vị lợi chính là tình yêu mà chúng ta được kêu gọi sống. Và phần thưởng của tình yêu đó không phải là sự đền đáp của con người, mà là “được đáp lễ…trong ngày các kẻ lành sống lại” (Lc 14: 14).
Những sinh hoạt trong cộng đoàn nhiều khi dựa trên trao đổi lợi ích, nhưng Tin Mừng dạy nhìn xa hơn, vì phúc thật nằm ở việc cho đi mà không đòi hỏi đáp lại. Khi mời những người xa lạ, người Kitô hữu thực sự sống chứng tá Tin Mừng của lòng thương yêu.
Tại một giáo xứ thuộc Giáo phận Sài Gòn, cha xứ đã có một sáng kiến rất đặc biệt vào dịp Tết Nguyên Đán năm 2022. Thay vì tổ chức tiệc tất niên linh đình cho ban hành giáo hay những ân nhân lớn của nhà thờ, cha đã mời hơn 200 người nghèo, người bán vé số, lao động xa quê và cả những cụ già neo đơn trong khu vực đến dùng bữa chung ngay trong khuôn viên giáo xứ. Các bàn ăn được chuẩn bị chu đáo, trang hoàng như một ngày hội. Chính các giáo dân khá giả trong xứ đã tình nguyện nấu nướng, bưng bê và phục vụ tận tình.
Một cụ bà bán vé số xúc động nói: “Lâu lắm rồi tôi mới được ngồi ăn như thế này, thấy mình được tôn trọng, được là người trong gia đình.”
Sự kiện ấy được nhiều người nhắc đến như một dấu chứng sống động cho lời Chúa Giêsu: “hãy mời những người nghèo khó, tàn tật, què quặt, đui mù. Họ không có gì đáp lễ” (Lc 14:13-14). Việc đó cho thấy Tin Mừng có thể trở nên cụ thể và gần gũi, khi cộng đoàn dám mở rộng vòng tay đón nhận những anh chị em bé mọn. Hành động này không phải để tìm kiếm sự đền đáp, mà là minh chứng sống động cho lời Chúa Giêsu: mời những người không có khả năng mời lại, để chính tình yêu vô vị lợi trở thành dấu chỉ của Nước Trời. Điều đó cho thấy Tin Mừng không chỉ là lời giảng dạy, mà còn là một lối sống cụ thể giữa đời thường.
4. Khiêm hạ và hiệp thông tiến đến núi Sion
Trong hành trình đức tin, con người không đơn thuần tiến bước bằng kiến thức hay nỗ lực cá nhân, mà bằng lòng tin cậy và thái độ khiêm hạ trước Thiên Chúa. Ngọn núi Sion, biểu tượng của sự hiện diện sống động và vĩnh hằng của Thiên Chúa, không dành cho những ai cậy dựa vào sức riêng, mà là nơi quy tụ của những tâm hồn biết lắng nghe, biết sống hiệp thông và biết cúi mình trước quyền năng thánh thiện. Trích đoạn thư gửi tín hữu Do Thái mời gọi chúng ta nhìn xa hơn những hình ảnh đáng sợ của núi cũ, để hướng tới Giêrusalem trên trời, nơi đầy ánh sáng, vinh quang và sự hiệp nhất với muôn vàn thiên thần cùng cộng đoàn các thánh: “Anh em đã tới núi Xion, tới thành đô Thiên Chúa hằng sống, là Giêrusalem trên trời, với con số muôn vàn thiên sứ. Anh em đã tới dự hội vui, dự đại hội giữa các con đầu lòng của Thiên Chúa, là những kẻ đã được ghi tên trên trời” (Hípri 12: 18-23).
Đồng thời, lời dạy trong sách Huấn Ca nhấn mạnh rằng càng được trao quyền, càng phải sống khiêm nhường, vì chính nơi sự nhỏ bé tự nguyện, con người mới được gặp Thiên Chúa thật sự: “Càng làm lớn, con càng phải tự hạ, như thế, con sẽ được đẹp lòng Chúa. Vì quyền năng Chúa thì lớn lao: Ngài được tôn vinh nơi các kẻ khiêm nhường” (Hc 3: 18-20).
Hành trình tiến về núi Sion chính là lời mời gọi ta bước đi trong khiêm hạ và hiệp thông, để nhận ra rằng sự thánh thiện không nằm ở nỗ lực tự mãn của con người, mà ở sự tựa nương vào Thiên Chúa và mở lòng với anh chị em. Khi ta biết sống hiền hòa, lắng nghe và chia sẻ, ta đã góp phần xây dựng Giêrusalem mới ngay giữa đời thường. Trên con đường ấy, mọi thành công hay thử thách đều trở thành cơ hội để ta học bài học khiêm nhường, để không ngừng quy hướng về Đấng là nguồn mạch sự sống. Núi Sion vì thế không xa vời, mà khởi đầu từ chính cõi lòng ta hôm nay, khi ta biết cúi xuống để yêu thương, để hiệp thông, và để cùng nhau tiến về Núi Thánh của Thiên Chúa.
Phêrô Phạm Văn Trung