Chèo ra chỗ nước sâu
- T3, 02/09/2025 - 02:15
- Lm Anmai, CSsR
04 13 X Thứ Năm Tuần XXII Thường Niên.
Thứ Năm đầu tháng, ngày các Linh mục.
Cl 1,9-14; Lc 5,1-11.
Lc 5,1-11
Một hôm, Đức Giê-su đang đứng ở bờ hồ Ghen-nê-xa-rét, dân chúng chen lấn nhau đến gần Người để nghe lời Thiên Chúa. Người thấy hai chiếc thuyền đậu dọc bờ hồ, còn những người đánh cá thì đã ra khỏi thuyền và đang giặt lưới. Đức Giê-su xuống một chiếc thuyền, thuyền đó của ông Si-môn, và Người xin ông chèo thuyền ra xa bờ một chút. Rồi Người ngồi xuống, và từ trên thuyền Người giảng dạy đám đông.
Giảng xong, Người bảo ông Si-môn: “Chèo ra chỗ nước sâu mà thả lưới bắt cá.” Ông Si-môn đáp: “Thưa Thầy, chúng tôi đã vất vả suốt đêm mà không bắt được gì cả. Nhưng vâng lời Thầy, tôi sẽ thả lưới.” Họ đã làm như vậy, và bắt được rất nhiều cá, đến nỗi hầu như rách cả lưới. Họ làm hiệu cho các bạn chài trên chiếc thuyền kia đến giúp. Những người này tới, và họ đã đổ lên được hai thuyền đầy cá, đến gần chìm.
Thấy vậy, ông Si-môn Phê-rô sấp mặt dưới chân Đức Giê-su và nói: “Lạy Chúa, xin tránh xa con, vì con là kẻ tội lỗi! ” Quả vậy, thấy mẻ cá vừa bắt được, ông Si-môn và tất cả những người có mặt ở đó với ông đều kinh ngạc. Cả hai người con ông Dê-bê-đê, là Gia-cô-bê và Gio-an, bạn chài với ông Si-môn, cũng kinh ngạc như vậy. Bấy giờ Đức Giê-su bảo ông Si-môn: “Đừng sợ, từ nay anh sẽ là người thu phục người ta.” Thế là họ đưa thuyền vào bờ, rồi bỏ hết mọi sự mà theo Người.
CHÈO RA CHỖ NƯỚC SÂU
Tin Mừng theo thánh Luca hôm nay thuật lại một biến cố tưởng chừng như rất đời thường – một ngày lao động của những người ngư phủ – nhưng lại trở thành bước ngoặt linh thiêng trong hành trình ơn gọi của các Tông đồ đầu tiên. Chính nơi hồ Ghen-nê-xa-rét, giữa những lưới rách, thuyền trống và một đêm thất bại, Đức Giêsu đã bước vào đời họ. Không bằng một cơn gió mạnh hay một phép lạ lạ lùng, nhưng bằng chính sự hiện diện đầy dịu dàng, quyền năng và lời mời gọi đầy thách thức: “Chèo ra chỗ nước sâu mà thả lưới.”
Trình thuật khởi đầu với cảnh dân chúng chen lấn để nghe Lời Thiên Chúa. Dường như nơi sâu thẳm của lòng người luôn có một khao khát chân lý, một tiếng gọi thiêng liêng vượt trên những lo toan cơm áo. Đức Giêsu – Ngôi Lời Nhập Thể – chính là Đấng đáp lại khao khát ấy bằng chính sự hiện diện sống động của Người. Nhưng điều đáng lưu ý là Người không đứng trên bục cao hay trong đền thờ nguy nga để giảng dạy. Người bước lên một chiếc thuyền, thuộc về ông Simon – một ngư phủ thất bại sau một đêm dài vất vả. Chiếc thuyền, một phương tiện lao động đơn sơ, trở thành bục giảng Tin Mừng. Phải chăng Đức Giêsu đang muốn nói với chúng ta rằng: chính giữa đời thường, giữa những nỗi mỏi mệt, thất bại và trống rỗng, Thiên Chúa vẫn đến và biến điều tầm thường trở nên thánh thiêng?
Sau khi giảng xong, Đức Giêsu mời gọi Simon hãy ra khơi và thả lưới. Một lời mời tưởng như phi lý. Bởi lẽ, theo kinh nghiệm của dân chài, cá thường chỉ lên gần bờ vào ban đêm, chứ không phải ban ngày. Hơn nữa, Simon và các bạn đã “vất vả suốt đêm mà không bắt được gì cả.” Nhưng chính ở điểm này, đức tin của Simon được thử thách. Và ông đã nói một lời sẽ thay đổi cuộc đời mình mãi mãi: “Nhưng vâng lời Thầy, tôi sẽ thả lưới.” Đây không chỉ là sự tin tưởng, mà còn là sự từ bỏ chính ý riêng, kinh nghiệm bản thân để đặt trọn niềm tin nơi lời của Đức Giêsu. Và kết quả là một mẻ cá lớn chưa từng thấy – lớn đến mức gần như rách cả lưới, đầy tràn cả hai chiếc thuyền. Trước một sự kiện vượt xa sức tưởng tượng như vậy, Simon Phêrô đã không nhảy lên vui mừng, không đắc thắng hò reo, mà lại sấp mặt xuống, thốt lên: “Lạy Chúa, xin tránh xa con, vì con là kẻ tội lỗi.” Khi con người thật sự gặp gỡ Thiên Chúa, ánh sáng của Ngài sẽ soi rõ sự yếu đuối, giới hạn và tội lỗi của chính mình. Không ai có thể tự hào trước mặt Chúa, mà chỉ còn biết cúi mình khiêm hạ.
Tuy nhiên, Đức Giêsu không xa lánh hay khiển trách Simon. Trái lại, Người trấn an ông bằng một lời đầy hy vọng: “Đừng sợ! Từ nay anh sẽ là người thu phục người ta.” Từ một ngư phủ bất toàn, Chúa gọi Simon trở thành Tông đồ, trở thành người đem ánh sáng Tin Mừng đến cho muôn dân. Ơn gọi không đến sau những thành công, mà đến giữa lúc con người nhận ra mình yếu đuối và biết đặt trọn niềm tin nơi Chúa.
Phần cuối đoạn Tin Mừng cho thấy một sự thay đổi quyết liệt: “Họ đưa thuyền vào bờ, rồi bỏ hết mọi sự mà theo Người.” Đó là quyết định dứt khoát của những con người đã thực sự gặp Chúa, không còn bị ràng buộc bởi cá, lưới hay sự an toàn của đời sống cũ. Họ bước vào một hành trình mới – hành trình của đức tin, phó thác, và rao giảng Tin Mừng.
Sứ điệp của bài Tin Mừng hôm nay không chỉ dành cho Phêrô hay các Tông đồ, mà là dành cho mỗi người chúng ta – những người đang sống giữa biển đời mênh mông, nơi cũng có những đêm trắng vô ích, những nỗi mỏi mệt, những hy vọng vơi cạn. Đức Giêsu vẫn đang đứng nơi bờ hồ cuộc đời ta, nhẹ nhàng xin được bước lên “chiếc thuyền” của ta – chiếc thuyền đôi khi rách nát vì tổn thương, nặng nề vì quá khứ, hoặc trống không vì thất bại. Người không đòi hỏi chúng ta phải hoàn hảo trước khi mời gọi, nhưng chính từ nơi mỏng giòn của ta, Người thực hiện những điều kỳ diệu.
Lời mời “Hãy chèo ra chỗ nước sâu” là lời mời gọi mạnh mẽ cho đời sống đức tin hôm nay. Chúa không muốn chúng ta sống đạo một cách hời hợt, an toàn trong “vùng nước cạn” – nơi ta chỉ giữ đạo theo thói quen, theo cảm tính hay vụ hình thức. Người mời gọi ta đi xa hơn: dấn thân thật sự, sống Tin Mừng cách sâu sắc, can đảm bước ra khỏi vùng an toàn của mình để sống yêu thương, tha thứ và phục vụ. Có thể chúng ta đã từng “vất vả suốt đêm” – đã cầu nguyện mãi mà chưa thấy Chúa đáp lời, đã cố gắng bao lần mà vẫn thất bại, đã sống ngay lành mà vẫn bị hiểu lầm, bị loại trừ. Nhưng đừng vì thế mà buông xuôi. Chính trong lúc đó, hãy đáp lại lời mời của Chúa: “Vâng lời Thầy, con sẽ thả lưới.”
Đời sống đức tin không phải là chuỗi ngày dễ dàng, nhưng là hành trình của những quyết định dựa trên lòng tin, chứ không dựa trên cảm xúc hay sự tính toán. Sự vâng phục của Phêrô là mẫu gương cho chúng ta: không cần phải hiểu hết mọi điều, nhưng hãy tin rằng lời Chúa luôn dẫn ta đến sự sống dồi dào. Và chính khi chúng ta nhận ra sự yếu đuối, tội lỗi của mình – như lời Phêrô thốt lên – thì đó là lúc Chúa có thể bắt đầu làm những điều lớn lao nơi ta. Điều quan trọng không phải là ta có hoàn hảo hay không, mà là ta có sẵn sàng cho Chúa bước vào và dẫn dắt cuộc đời mình hay không.
Chúa vẫn đang mời gọi chúng ta trở nên “người thu phục người ta” – không phải bằng quyền lực hay danh tiếng, mà bằng tình yêu, lòng kiên nhẫn và sự phục vụ chân thành. Trong gia đình, trong cộng đoàn, nơi trường học hay nơi làm việc, mỗi người đều có thể là “người đánh cá” cho Chúa, bằng chính đời sống chứng tá của mình. Hãy để chiếc thuyền cuộc đời mình được Chúa dùng làm bục giảng, để những đau thương, giới hạn hay cả thất bại của mình trở thành nơi Người thể hiện quyền năng cứu độ.
Ước gì khi nghe lại bài Tin Mừng hôm nay, mỗi người chúng ta có thể dừng lại một chút để nhìn vào cuộc sống mình, lắng nghe tiếng Chúa nói trong thẳm sâu tâm hồn: “Đừng sợ… hãy chèo ra chỗ nước sâu.” Và như Phêrô, ta cũng có thể thưa lại: “Vâng, con sẽ thả lưới, vì tin vào Lời Ngài.” Amen.
Lm. Anmai, CSsR