Nhảy đến nội dung

Chúa Chiên Lành - Ơn Gọi: Đặc Sủng Và Sứ Mệnh

 

 

Chúa Chiên Lành

 

Kính thưa quý ông bà và anh chị em! Phụng vụ Lời Chúa hôm nay mời gọi mỗi người chúng ta nhìn ngắm chân dung một vị Chủ Chăn Tốt Lành, đó là Chúa Giê-su Ki-tô. Ngài là vị Mục Tử và là Chúa Chiên Lành. Chính vì vậy, Chúa Nhật hôm nay được gọi là Chúa Nhật Chúa Chiên Lành. Con thiết tưởng rằng: không một ai trong chúng ta không mong muốn được Chúa Chiên chăn dắt, hướng dẫn chúng ta đến suối nguồn ơn cứu độ, đến sự sống đời đời. Ước mong vẫn chỉ là mong ước nếu chúng ta không biết tín thác, đặt hết niềm tin tưởng và vâng theo lời Vị Chủ Chăn Tốt Lành. Ước mơ vẫn mãi là mơ ước nếu chúng ta không dốc quyết đón nhận Lời Chúa, sống và để Lời Hằng Sống biến đổi cuộc đời, tâm tư, con người yếu đuối, tội lỗi của chúng ta. Trong tâm tình sống Mầu Nhiệm Vượt Qua – Cuộc Thương Khó, Tử Nạn và Phục Sinh – của Chúa Ki-tô, con xin quý ông bà và anh chị cùng đồng hành với con tìm hiểu và sống Lời Chúa qua các bài đọc của Chúa Nhật IV Phục Sinh hôm nay. 

Nhớ lại nhiều năm về trước, con được gửi sang Phi-luật-tân học theo chương trình đào tạo linh mục trong Chủng Viện mang tên Chúa Chiên Lành, với tôn chỉ sống đơn sơ – khó nghèo – công bình và ước mong trở nên một vị linh mục tốt lành và thánh thiện như Đấng Mục Tử đã hy sinh mạng sống mình cho đoàn chiên. Có thể nói: nhìn nơi gương Chúa Giê-su là Chủ Chăn Thánh Thiện và Tốt Lành, mọi thành viên trong Chủng viện, không những các cha giáo, các cha đào tạo, chủng sinh mà nhân viên làm việc ở Chủng viện cũng cùng nhau sống chan hoà, noi gương, cố gắng bắt chước Đấng đã nhận làm Thánh bổn mạng Chủng Viện – Chúa Giê-su, Vị Mục Tử Tốt Lành. Trong tâm tình ấy, con xin chia sẻ với quý ông bà và anh chị em sống theo gương Chúa Giê-su qua 3 chữ cái đầu của từ ‘Chúa Chiên Lành’.

Trong trình thuật của Thánh Gio-an chương 10, có đoạn viết: “...chiên tôi thì nghe tiếng tôi, tôi biết chúng và chúng theo tôi” (Ga 10, 27). Để trở nên ‘chiên’ của vị Mục Tử tốt lành, chúng ta phải trở nên người biết chú tâm lắng nghe Người. Đó là chữ C đầu tiên! Người biết lắng nghe chính là người dám đặt mình vào hoàn cảnh của người thuật chuyện. Như vậy chúng ta mới có thể cảm thông, thấu hiểu và đồng hành cùng với đương sự. Hơn nữa, người biết lắng nghe là người chú tâm nghe cả con tim của mình, chứ không chỉ nghe bằng ‘đôi tai có chân chạy dài’ nghĩa là nghe từ tai này qua tai nớ rồi chạy mất hút, không hẹn ngày trở về! Chúng ta chỉ có thể yêu mến Lời Chúa nếu mỗi người chúng ta biết đặt mình dưới Lời Người. Mặc khác, khi chúng ta lắng nghe Lời, Thiên Chúa mới có thể chuyện trò, hàn thuyên với ta. Và Ngài cũng đang lắng nghe chúng ta, ghé mắt nhìn chúng ta và thấu rõ tường tận chúng ta “...tôi biết chúng và chúng theo tôi” (Ga 10, 27b).

Chữ thứ hai đó là chữ trong từ ‘cộng tác’ với ơn Chúa. Thánh Phao-lô khuyên răn giáo đoàn tại An-ti-ô-ki-a miền Pi-xi-đi-a: “Anh em phải là người đầu tiên được nghe công bố Lời Thiên Chúa...” (Cv 13, 46a). Thật hãnh diện và vui mừng xiết bao khi được trở nên người lãnh hội, lắng nghe và đón nhận Lời Thiên Chúa! Nhưng niềm vui ấy sẽ trở nên trọn vẹn, tròn đầy hơn nếu chúng ta biết cộng tác với ơn sủng do Lời Chúa sáng soi, hướng dẫn chúng ta sống chứng tá qua mọi biến cố thường nhật. Ngược lại, thật đáng tiếc thay, người Do thái theo đạo nơi giáo đoàn An-ti-ô-ki-a đã khước từ và cao ngạo không biết đón nhận Lời Thiên Chúa qua sự nỗ lực truyền rao của thánh Phao-lô như Ngài tha thiết, thẳng thắn thốt lên với họ rằng: “...nhưng vì anh em khước từ Lời ấy, và tự coi mình không xứng đáng hưởng sự sống đời đời, thì đây chúng tôi quay về phía dân ngoại” (Cv 13, 46b). Để trở nên đoàn chiên dưới sự chăn dắt tài tình của Vị Mục Tử Tốt Lành, chúng ta nên mở rộng đôi tai, mở toan con tim chú tâm lắng nghe Ngài, cộng tác với vô vàn ơn lành, ân sủng Người ban cho chúng ta qua Lời Hằng Sống, Mình và Máu Thánh Ngài. Đặc biệt, dám quyết tâm sống Lời Chúa dẫu cho cuộc đời có đảo nghiên, thế giới này có chuyển lay và xã hội này có tan biến đi chăng nữa, thì Lời của Mục Tử Tốt Lành sẽ chẳng ‘cuốn theo làn gió bụi bay đi’ đâu. Vì vậy, chữ trong từ ‘làm việc’ với cả nhiệt huyết, đầy nhiệt tâm, nhiệt thành như Chúa Chiên Lành đã không tiếc gì sự sống mình, dám hy sinh cho đoàn chiên. Như vậy, chúng ta mới được tham dự vào cộng đoàn chư Thánh như lời của Sách Khải Huyền khẳng định: “Họ là những người đã đến sau khi trải qua cơn thử thách lớn lao. Họ đã giặt sạch và tẩy trắng áo mình trong máu Con Chiên. Vì thế họ được chầu ngai Thiên Chúa, đêm ngày thờ phượng trong Đền thờ của Người, Đấng ngự trên ngai sẽ căng lều của Người cho họ trú ẩn” (Kh 7, 14-15) Các Thánh đã miệt mài làm việc, nỗ lực hết mình khi còn sống tại thế, đã trải qua biết bao thử thách gian lao, không quản ngại hy sinh sống, thực hành Lời Chúa và trung thành làm chứng cho Lời của Chúa Chiên Lành.

Nguyện xin ân sủng Chúa thánh hoá, thúc giục chúng con trở nên đoàn chiên tốt lành, thánh thiện của Vị Chủ Chăn chí Thánh. Xin Ngài dẫn dắt mỗi người chúng con, đặc biệt các vị mục tử trong mọi hoàn cảnh, biến cố cuộc sống biết C tâmlắng nghe, Cộng tácvới ơn Chúa và nhiệt thành Làmviệc như Chúa Chiên Lành đã hy sinh mạng sống mình cho đoàn chiên. Amen!

Lm. Xuân Hy Vọng

 

***********

 

Ơn Gọi: Đặc Sủng Và Sứ Mệnh

Kính thưa quý ông bà và anh chị em! Mỗi khi chúng ta nghe nói đến ơn gọi, chúng ta thường nghĩ ngay đến đời sống dâng hiến, trở thành Linh mục, hay tu sĩ. Nhưng chẳng lẽ ơn gọi, ân sủng của Chúa chỉ hạn hẹp và đặc cách cho bậc sống ơn gọi tu trì, dâng hiến thôi hay sao? Phải chăng Chúa chỉ gọi và chọn một số ít người để thực hiện kế hoạch cứu độ yêu thương của Chúa?   

Trên thực tế, trong Giáo Hội có ba ơn gọi chính: sống tu trì dâng hiến, sống đời sống gia đình, giáo dục đức tin, nuôi dưỡng ơn gọi và sống độc thân vì lý tưởng cao đẹp như hy sinh cả đời lo cho các em mồ côi, những ai neo đơn khốn khổ, v.v…Một khi chúng ta nhìn ơn gọi theo hướng này, thì chúng ta không thể phủ nhận: số người được mời gọi sống bậc sống gia đình là nổi trội hơn hẳn. Tuy nhiên, trong Phụng Vụ hôm nay - Lễ Chúa Chiên Lành - Giáo Hội dành trọn ngày hôm nay cầu nguyện cho ơn thiên triệu, cho các bạn trẻ dám can đảm lắng nghe, đón nhận và bước theo tiếng Chúa mời gọi trở nên môn đệ của Người trong bậc sống thánh hiến.

          

Trước hết, ơn gọi là một đặc sủng mà chính Thiên Chúa ban tặng. Một khi là ân sủng thì con người chúng ta không thể nào tự ban phát, hoặc tự làm ra, hoặc tự nỗ lực hầu đáp ứng điều kiện để nhận lãnh. Và vì Thiên Chúa trao ban, nên không dựa trên tiêu chuẩn của con người như thành công, tài năng, khôn ngoan, lanh lợi, thành tựu, diện mạo tuấn tú hay xinh đẹp…, nhưng nhờ vào tình thương, lòng xót thương vô biên của Người mà chúng ta được chọn giữa vô số đông đảo giáo dân như Thánh Phao-lô xác tín: “Tôi có là gì, cũng là nhờ ơn Thiên Chúa,…tôi đã làm việc nhiều hơn tất cả những vị khác, nhưng không phải tôi, mà là ơn Thiên Chúa cùng với tôi” (x. 1Cr 15, 10). Trong cuộc đời, chúng ta thường thấy nhiều mảnh đời đáng thương, gia thế neo đơn, kinh tế không ổn định, con cái phải bỏ học, oằn lưng gánh gồng cùng cha mẹ làm lụng mưu sinh qua ngày, và không khỏi ước mơ thoát cảnh cơ cực, nghèo khổ này. Như thế, có nhiều bạn trẻ lấy đó làm động lực để tìm hiểu ơn gọi, hoặc muốn trở thành người cứu sinh cho gia đình mà chọn đời sống ơn gọi tu trì! Ngược lại, nhiều người trong chúng ta cứ nghĩ ai đó có một quá khứ không mấy đẹp đẽ như bán vé số nuôi gia đình, bán dạo, nghèo cùng đinh thì không thể được chọn làm Linh mục của Chúa; hoặc nghĩ ai đó sống trong cảnh sung túc tại thành phố, chốn phồn hoa đô thị cũng không thể sống ơn gọi tu trì! Lối suy nghĩ này hay tư tưởng này vốn dĩ là của con người chúng ta, chứ không phải ý định của Thiên Chúa; vì một khi nhận biết ơn gọi chính là nhận biết Thiên Chúa - Người đang mời gọi chúng ta. Nhưng làm sao để nhận ra điều này? Thánh Tê-rê-sa Cal-cút-ta đã từng nói: “Sự bình an/nền hoà bình khởi sự từ nụ cười”, và cũng sự bình an này bắt đầu từ gia đình. Cho nên, ơn gọi cũng chớm nở từ trong gia đình, qua việc chia san tình yêu thương, hy sinh của cha mẹ đối với con cái, qua việc tha thứ cho nhau, qua việc cùng nhau cảm nghiệm ơn Chúa thông truyền trong mỗi giờ nguyện gẫm cùng nhau, trong giờ cơm chung với nhau, trong từng giây phút hằng ngày…Một lần con được nói chuyện cùng với Sr. Angela, Tổng quyền dòng Thiên Thần, và con mạo muội hỏi Sơ: “Theo Sơ, vì sao ngày nay ơn gọi lại ít dần?”, Sơ không ngần ngại, trả lời liền: “Ngày trước, nhiều người đi tu nhờ vào các câu chuyện Hạnh các Thánh, những lúc cha mẹ nói chuyện với con cái về Thiên Chúa, về Giáo Hội. Còn ngày nay, cha mẹ không có thời gian chuyện trò với con cái, lại càng không có thời giờ nói cho con cái nghe về Chúa, các Thánh và Giáo hội…!” Thiết nghĩ, đây cũng có thể là thực trạng khan hiếm ơn gọi tại Nhật chăng? Một khi con người sung túc, tiện lợi, đời sống vật chất không quá giàu sang nhưng thoải mái nhờ biết bao nhiêu tiện ích của công nghệ, khoa học kỹ thuật đã chi phối đời sống thiêng liêng, đời sống gia đình. Cha mẹ lao vào công việc làm lụng vất vả hầu chỉ cho con cái đời sống thể lý cường tráng, đời sống học vấn thành công, mà quên mất việc dường như quá đơn giản, đó là: tạo mối tương quan với con cái, chuyện trò, nói với con về đời sống đạo, kể những mẫu chuyện nho nhỏ về các Thánh, về Chúa, về Giáo hội và về cảm nghiệm ơn Chúa trong đời sống hằng ngày.

          

Thứ đến, ơn gọi không chỉ lãnh nhận đặc sủng, lời mời của Thiên Chúa rồi ‘cất giấu’ hay ‘giữ riêng’ cho mình, mà nó gắn liền với sứ mệnh, một trách vụ đặc biệt như thánh Phao-lô trong bài đọc I đã can đảm rao truyền Lời Chúa, làm chứng cho Chúa Ki-tô Phục Sinh cho hết mọi người, kể cả những ai quay lưng từ chối Lời Chúa, và nhất là cho mọi người có tấm lòng thiện chí đón nhận, “Phải giảng lời Thiên Chúa cho các ngươi trước tiên, nhưng vì các ngươi từ chối lời Thiên Chúa và tự cho mình không xứng đáng sống đời đời, thì đây chúng tôi quay về phía các dân ngoại; vả lại Chúa đã truyền lệnh cho chúng tôi rằng: "Ta đã đặt ngươi làm ánh sáng muôn dân, để ngươi nên ơn cứu độ cho đến tận cùng trái đất"” (Cv 13, 46-47). Dĩ nhiên, chúng ta không thể làm được trách vụ nặng nề này nếu không có bàn tay nâng đỡ, sự đồng hành của Chúa Chiên Lành. Với giới hạn của bản thân, chúng ta luôn tín thác, cộng tác với Chúa thì mọi việc sẽ trở nên đẹp lòng Chúa vì “Chiên Ta thì nghe tiếng Ta, Ta biết chúng và chúng theo Ta. Ta cho chúng được sống đời đời; chúng sẽ không bao giờ hư mất, và không ai có thể cướp được chúng khỏi tay Ta. Điều mà Cha Ta ban cho Ta, thì cao trọng hơn tất cả, và không ai có thể cướp được khỏi tay Cha Ta” (Ga 10, 27-29). Ngoài việc tín thác, tin tưởng vào Thiên Chúa, chúng ta cần được rèn luyện, trau dồi kỹ năng cần thiết, và nhất là trung tín với Người đã mời gọi-chọn chúng ta. “Thiên Chúa mời gọi chúng ta không phải để trở nên những người thành công, mà để trở thành những người tín trung” (trích từ châm ngôn của Thánh Tê-rê-sa Cal-cút-ta). Để rồi, một ngày nào đó, chúng ta cũng được “đứng trước ngai vàng và trước Con Chiên trong một đám đông không thể đếm được, thuộc mọi nòi giống, dòng họ, dân tộc và tiếng nói…họ mặc áo trắng dài, tay cầm lá vạn tuế” (x. Kh 7, 9).

          

Giờ đây, con xin mời cộng đoàn cùng thinh lặng trong giây lát để cùng lắng nghe tiếng tâm hồn, cũng là nơi mà Chúa đang muốn đến gặp gỡ và chuyện trò với chúng ta:

                                              

Lạy Chúa Chiên Lành từ nhân

Người dẫn con đi, ân cần rạng khơi

Tới nguồn suối mát thảnh thơi

Trên đồng xanh cỏ, nghỉ ngơi con nằm

Xin thêm chủ chăn âm thầm

Rao truyền sớm tối, thăng trầm biến tan…Amen!

Lm. Xuân Hy Vọng                        

Danh mục:
Tác giả: