Nhảy đến nội dung

Cùng Ngài bước đi

CÙNG NGÀI BƯỚC ĐI

Có lẽ những ai đã một lần bước theo Đức Giêsu trên con đường dâng hiến, sẽ nhớ mãi khoảnh khắc Chúa cất tiếng gọi những môn đệ đầu tiên hôm nay. Bởi họ cảm nhận như chính tiếng Thiên Chúa chọn gọi mình: “Các anh hãy theo tôi, tôi sẽ làm cho các anh thành những kẻ lưới người như lưới cá.” (Mc 1, 17)

Thật ra ai trong đời cũng cảm nhận ít nhất một lần Thiên Chúa chọn gọi mình. Ngài mời gọi chúng ta không chỉ dâng hiến cuộc đời phục vụ tha nhân nhưng còn là phục vụ chính những người thân yêu sống bên cạnh. Nước Thiên Chúa phong phú, đa dạng, thích hợp cho mọi người, mọi hoàn cảnh. Vấn đề là tùy thuộc vào chúng ta, chúng ta có quảng đại đáp lại lời mời gọi của Ngài hay không mà thôi.

Nếu như cuộc sống càng đa dạng, phức tạp thì cuộc đời chúng ta càng phong phú. Đó là sự thích ứng với mọi hoàn cảnh của cuộc sống. Thật ra phong ba bão táp cuộc đời không quan trọng bằng chính năng lực sống của chúng ta. Chúng ta càng giỏi thích ứng với cuộc sống thì tâm hồn chúng ta càng đẹp, càng quảng đại. Đừng chỉ ngồi trông chờ những điều may lành đến với cuộc đời mình nhưng hãy cầu xin Thiên Chúa ban cho ta lòng can đảm để có thể đối diện với mọi trạng huống của cuộc đời mà không hề quá băn khoăn, lo lắng. Nếu như chúng ta có được niềm tin tưởng phó thác tuyệt đối vào Thiên Chúa, thì chắc chắn chúng ta sẽ thấy mọi biến cố xảy ra trong cuộc đời mình chỉ là phương tiện, là cơ hội để rèn luyện bản thân trở nên người trưởng thành hơn mà thôi.

Chọn lựa đáp lại lời mời gọi của Thiên Chúa là một chọn lựa khôn ngoan nhất. Vì phần thưởng Ngài dành cho những ai quảng đại với Ngài vô cùng to lớn. Thế nhưng làm gì cũng vậy, là ai cũng vậy, sống thế nào cũng vậy, chỉ cần bạn sống chân thành với mình với người thì cuộc sống sẽ luôn mỉm cười với bạn, và hạnh phúc cũng sẽ luôn luôn ở bên cạnh bạn. Ngược lại, nếu như bạn sống giả dối, sống vì tham vọng, thì chả có hạnh phúc nào có thể tồn tại trong những tâm hồn bất lương cả.

Ngày nay vẫn còn rất nhiều tâm hồn quảng đại dấn thân theo Chúa trên con đường phục vụ. Chắc chắn Thiên Chúa sẽ dành phần thưởng xứng đáng cho sự hy sinh của họ. Đó là những tâm hồn biết sống cho hạnh phúc tâm linh của người khác.

Hơn bao giờ hết, ngày hôm nay, chúng ta cần những vị mục tử theo đúng nghĩa. Hơn bao giờ hết chúng ta cần những con người có Chúa trong tâm hồn. Cho dù bạn là ai không quan trọng cho bằng bạn có Chúa trong tâm hồn. Chỉ cần ở bên người trong tâm hồn có Chúa, hạnh phúc và bình an sẽ luôn tràn ngập. Người có Chúa là người mang lại bình an hạnh phúc cho người khác. Đó phải là người luôn thấu hiêu, luôn lắng nghe, luôn cảm thông và tha thứ.

Chắc chắn sẽ không có người tuyệt hảo trên thế gian này, vì tất cả chúng ta đều là tội nhân. Thế nên, việc đồng cảm, thấu hiểu và sẻ chia là quan trọng nhất. Hơn bao giờ hết, người ta cần sự thấu hiểu, cảm thông. Thế nên, Thiên Chúa của chúng ta là một Thiên Chúa làm người như con người. Ngài cũng trải qua kiếp người với mọi người để nâng đỡ, sẻ chia, để thấu hiểu cho chúng ta.

Có một Thiên Chúa yêu thương ta như vậy, đúng ra ta phải sống thật hạnh phúc. Có một Thiên Chúa quan tâm đến chúng ta như vậy, đúng ra chúng ta phải sống thật tốt lành. Thế nhưng, tại sao vẫn còn bất hạnh và đau khổ. Tất cả cũng tại vì con người quá ích nhỉ, nhỏ nhen và tham vọng. Ai cũng chỉ quan tâm đến nhu cầu của bản thân mà không nghĩ đến Thiên Chúa và tha nhân. Bất hạnh cũng là từ đó mà ra.

Lạy Chúa, con là kẻ tội lỗi không trung thành đáp lại lời mời gọi của Ngài trên con đường dâng hiến. Không phải vì con không có khả năng nhưng có lẽ vì con quá ích kỉ, con chỉ quan tâm đến hạnh phúc của bản thân chứ không nghĩ đến hạnh phúc của người khác. Nhưng rồi thời gian cho con hiểu rằng, bản thân hạnh phúc chính là lúc mình sống quảng đại và phó thác nhất. Phó thác cho Chúa mọi biến cố xảy ra trong cuộc đời và tin vào bàn tay quan phòng, chăm sóc, thương yêu của Ngài. Quảng đại để đón nhận mọi tha nhân bước vào cuộc đời mình dù buồn dù vui, dù hạnh phúc hay đau khổ. Hôm nay con không còn nghe thấy tiếng Ngài mời gọi con bước đi trên con đường dâng hiến nhưng con nghe được tiếng Ngài mời gọi con trên con đường về quê trời. Đường dù xa dù ngắn, dù buồn dù vui thì con cũng đã bước đi hơn nửa cuộc đời. Xin giúp con trên quãng đường còn lại, hãy sống thật hạnh phúc, không phải thứ hạnh phúc mong chờ người khác đem lại cho mình nhưng chính là thứ hạnh phúc mình đã tự rèn luyện và chọn lựa. Đó là thứ hạnh phúc vì biết rằng con đã cùng Ngài bước đi...

M. Hoàng Thị Thùy Trang.