Đức Giêsu giúp ta bơi trong "bể khổ"
- CN, 26/01/2025 - 08:13
- Lương Văn Liêm
THỨ SÁU TUẦN THÁNH 2013
ĐỨC GIÊSU GIÚP TA BƠI TRONG “BỂ KHỔ”
“ Lạy Cha, con phó linh hồn con trong tay Cha” (Lc.23,46)
Chàng thanh niên tìm đến một nhà hiền triết và thưa:
- Thưa Thầy, xin thầy giúp và chỉ cho con một vị thần để con tin và một tôn giáo để con theo.
Nhà hiền triết dẫn chàng thanh niên vào căn phòng thứ nhất và giới thiệu:
- Đây là vị nữ thần, nếu ta tin và bước theo sẽ không bao giờ đau khổ. Chàng thanh niên lặng thinh, sau đó lặng lẽ và bước ra khỏi căn phòng.
Nhà hiền triết dẫn anh vào căn phòng thứ hai giới thiệu:
Đây là vị thần giúp ta thoát, tránh khỏi khổ đau và những hệ lụy. Một lần nữa anh lại lắc đầu và bước đi.
Bước vào căn phòng thứ ba, nhà hiền triết chỉ tay lên tường, nơi treo cây thập tự giá có hình Đức Giêsu chịu nạn và giới thiệu:
- Đây là Giêsu, vị thần từ trời cao bước xuống cõi phàm trần để gánh và chấp nhận đau khổ, qua con đường khổ đau, con đường thập giá để nên gương và cứu đời.
Sau một hồi chiêm ngắm, chàng thanh niên cất tiếng:
- Xin thầy giúp con tin và bước theo vị thần này. Nhà hiền triết lấy làm lạ và hỏi:
- Một vị thần khi bước theo sẽ không bao giờ biết đau khổ là gì, một vị thần giúp ta thoát và tránh xa đau khổ, sao anh không tin và bước theo? Lý do nào anh lại chọn và tin theo vị thần không có gì là oai phong, lại còn bị treo trên thập giá như một tử tội?!
Chàng thanh niên trả lời:
- Thưa thầy, mang kiếp con người sống trên dương thế mà nói không có đau khổ là nói hão, giúp con người tránh xa đau khổ là đưa con người vào con đường bạc nhược, né tránh và vô trách nhiệm…. Riêng vị thần có tên là Giêsu này, Ông ấy đã dám chấp nhận, sống trong đau khổ để nên gương và cứu đời. Đây mới là vị thần có thực, nói thực và sống thực. Vì thế, con xin thầy giúp con tin và bước theo Vị Thần này.
Nói theo ngôn ngữ của nhà Phật: “Đời là bể khổ”. Phải chăng Đấng Tạo Hóa đã tác dựng “bể khổ” trong chương trình sáng tạo của Ngài? Xin thưa rằng, Đấng Tạo Hóa không tác dựng “bể khổ”. Kinh Thánh đã giới thiệu và diễn tả điều ấy trong trình thuật sách Sáng Thế: “ Sau khi tác dựng mọi sự từ vạn vật, vũ trụ và cả con người, Thiên Chúa thấy mọi sự đều tốt đẹp…” (x.St.1,). Đã là tốt đẹp thì không thể có “bể khổ”.
Thế thì “bể khổ” do đâu và khởi đi từ đâu? Như ta đã biết “bể khổ” khởi đi từ sự phản bội.
- Trước tiên là sự phản bội của Luxiphe. Luxiphe là một trong muôn vàn Thiên Thần do Thiên Chúa tác dựng vì tình yêu, nhưng hắn ta đã lợi dụng tình yêu của một Vị Thiên Chúa để phản bội lại Ngài.
- Kế đến “bể khổ” khởi đi từ sự yếu đuối của con người qua hành vi không vâng phục, điển hình qua hai con người đầu tiên được Thiên Chúa tác dựng là Adam và Eva nơi vườn địa đàng năm xưa, sách Sáng Thế chương 3 đã mô tả điều ấy.
Vâng! Từ sự phản bội, không vâng phục mà sự dữ đã xâm chiếm đời sống con người. Từ sự dữ mà “bể khổ” lan tràn, nó đi theo con người như hình với bóng, kết cục của “bể khổ” là sự chết, chết cả cuộc sống hiện tại lẫn tương lai. Thánh Phao lô đã diễn tả điều ấy trong thư ngài gửi cho giáo đoàn Rôma: “Vì một người duy nhất mà tội lỗi đã xâm nhập trần gian, và tội lỗi gây nên sự chết. Như thế, sự chết đã lan tràn tới mọi người, bởi vì mọi người đã phạm tội…” (Rm.5,12).
Trong muôn vàn cái khổ nơi con người nhân loại: khổ vì “sinh- lão-bệnh-tử”, khổ vì lam lũ để kiếm miếng ăn lót dạ và manh áo che thân; khổ vì tính nghi kỵ, tranh giành đưa đến áp bức, chà đạp nhau trong sinh hoạt thường ngày…. Đặc biệt, con người khổ vì đánh mất nét “ Chân - Thiện - Mỹ”; đánh mất mối tương quan mật thiết với Thiên Chúa. Tồi tệ nhất là con người đánh mất tình yêu và sự sống vĩnh cửu do Thiên Chúa ban tặng.
Cách đây trên dưới 2400 năm theo Phật lịch. Thái tử Tất Đạt Đa rời bỏ “cung vàng điện ngọc” lên đường tìm sự giải thoát cho cái gọi “đời là bể khổ”. Đức Phật đã đi, tìm, nhưng kết cùng ngài đã viên tịch nơi gốc bồ đề, ngài để lại cho hậu thế hai từ “ Ngộ- Giác”.
Chàng thanh niên trong câu chuyện trên, nếu nói theo ngôn ngữ của người đời, có lẽ anh ta là một người “hâm”. Tại sao thế? Xin thưa rằng, sống trên đời ai ai cũng muốn mình được hạnh phúc, không ai muốn cái khổ cả về tinh thần lẫn vật chất. Ấy thế mà chàng thanh niên kia từ chối tin và đi theo những vị thần, vị thì giúp không bao giờ nếm mùi đau khổ, vị thì giúp tránh khổ để tin và đi theo một vị thần xem ra không giống ai. Vị thần đã tuyên bố:“ Con chồn có hang, chim trời có tổ, nhưng Con Người không có chỗ tựa đầu”; vị thần không có lấy một tấm áo che thân trong ngày cuối đời. Vị thần ấy chính là Đức Giêsu Kitô.
Đức Giêsu Kitô, Ngài là Chúa trên hết các chúa, Vua trên hết các vua, nhưng chỉ vì một chữ “Yêu”. Yêu con người nhân loại đang ngụp lặn trong “bể khổ”, yêu con người nhân loại tội lỗi, yếu đuối. Vì thế mà Ngài đã từ bỏ ngôi vị của mình để bước xuông cõi phàm trần như thánh Phaolô mô tả: “Đức Giêsu Kitô vốn dĩ là Thiên Chúa mà không nghĩ phải nhất quyết duy trì địa vị ngang hàng với Thiên Chúa, nhưng đã hoàn toàn trút bỏ vinh quang, mặc lấy thân nô lệ, trở nên giống phàm nhân, sống như người trần thế. Người lại còn hạ mình, vâng lời cho đến nỗi bằng lòng chịu chết, chết trên cây thập tự…” (Pl.2,6-11).
Vâng! Vì Yêu mà Đức Giêsu cất lên hai tiếng “Xin Vâng” để cộng tác với Chúa Cha trong chương trình giải thoát con người nhân loại khỏi ách thống trị của quyền lực sự dữ, vì Yêu mà Ngài đã xuống và sinh ra trong thân phận nghèo hèn cơ cực nơi hang đá Belem, vì Yêu mà Ngài đã chấp nhận trở thành con trong mái ấm gia đình Narareth để cùng “đồng cam, cộng khổ” với gia đình nhân loại, vì Yêu, Ngài tự hủy mình thành người tôi tớ, người phục vụ, thành của lễ đền tội cho con người như Ngài đã minh định: “Con Người đến không để được phục vụ, nhưng là đến để phục vụ và hiến mình làm giá chuộc muôn người”. Đặc biệt, qua sự hiến thân và cái chết thập tự giá, Đức Giêsu đã Phục Sinh vinh hiển, qua sự Phục sinh, Ngài khơi dạy nơi con người niềm hy vọng và sức sống mới.
Là người Kitô hữu, ta tự hỏi lòng một cách trung thực rằng: Mỗi khi bước vào Tuần Thánh, nhất là khi ta cùng với Giáo Hội, với mọi người tưởng nhớ cuộc Khổ Nạn và Phục Sinh của Đức Kitô, đặc biệt mỗi khi ta đứng trước thập giá và tượng chịu nạn của Ngài, tôi đã có được tâm tình, cái nhìn về Đức Giêsu như chàng thanh niên trong câu chuyện trên không? Tôi có thực sự cho Ngài là một Vị Thần có thực, nói thực và sống thực không…? Tôi có xác tín Ngài là Đấng giúp tôi bơi trong “bể khổ” để cứu mình và cứu đời không….?
Thánh Phaolô, một con người đứng lên sau những vấp ngã, những sai lầm đã để lại cho ta lời giáo huấn, nhắc nhở và như một kinh nghiệm bản thân khi ngài viết: “ Chúng ta có một vị Thượng tế siêu phàm đã băng qua các tầng trời là Đức Giêsu, con Thiên Chúa. Vậy chúng ta hãy giữ vững lời tuyên xưng đức tin. Vị Thượng Tế của chúng ta không phải là Đấng không biết cảm thương những nỗi yếu hèn của ta, vì Người đã chịu thử thách về mọi phương diện giống như ta, nhưng không phạm tội. Bởi thế, ta hãy mạnh dạn tiến lại gần ngai Thiên Chúa là ngồn ân sủng để được xót thương…” (Rm.4,14-16).
Trong hành trình thập giá và nhất là khi Đức Giêsu chịu treo trên thập giá, Ngài đã để lại cho ta bảy lời vàng của Ngài:
Lời thứ 1: “Lạy Cha, xin tha cho chúng vì chúng không biết việc chúng làm” (Lc.23,34). Ngài đã xin với Chúa Cha cho chính ta là những kẻ không làm chủ được lời nói và hành vi.
Lời thứ 2: “Ngay hôm nay anh sẽ ở trên Thiên Đàng với ta” (Lc.23,43). Ngài sẽ ban tặng nước Thiên đàng cho ta, nếu ta có niềm tin và lòng sám hối như người trộm lành.
Lời thứ 3: “ Này Bà, đây là con bà, này con đây là mẹ con” (Ga.19,26-27). Ngài lo lắng và không để ta bơi một mình trong “ bể khổ”, Ngài trao phó ta cho Mẹ Maria.
Lời thứ 4: “Lạy Chúa, Lạy Chúa tôi sao Chúa bỏ tôi” (Mt.27,46). Ngài trở thành người đồng cảm và là tấm gương giúp ta vượt qua những lúc sợ hãi, những lúc thất vọng và chán chường.
Lời thứ 5: “Ta Khát” (Ga. 19,28). Ngài khát khao trao ban cho ta tình yêu của Ngài, và Ngài cũng khát khao ta đón nhận và đáp đền tình yêu.
Lời thứ 6: “Mọi sự đã hoàn tất” (Ga.19,30). Trải từ máng cỏ Belem và kết thúc nơi đỉnh đồi Canvê, Đức Giê su đã thưa trọn lời “Xin Vâng”. Ngài cũng sẽ giúp ta hoàn tất những bổn phận của ta với Ngài và với nhau.
Lời thứ 7: “Lạy Cha, con phó linh hồn con trong tay Cha”(Lc.23,46). Trong tâm tình phó thác. Đức Giêsu nhắc nhở và dạy ta xác tín một điều: tất cả mọi sự đều khởi đi từ Thiên Chúa và trong Thiên Chúa.
Mùa chay thánh rồi cũng qua đi theo niên lịch phụng vụ, những nghi thức hoành tráng, trang nghiêm và đầy ấn tượng của Tam Nhật Thánh rồi cũng qua đi. Còn đọng lại nơi ta điều gì? Phải chăng là những mệt mỏi khi ngụp lặn trong “bể khổ”? Phải chăng ta lại lần mò đi vào trong đêm tối của đức tin, của những sai lầm và những thờ ơ với Chúa và với nhau…?
Một điều chắc chắn còn đọng nơi ta là tình yêu của Đức Giêsu, vì Ngài Chết, Phục Sinh vì yêu ta. Tình yêu của Ngài sẽ mãi ở lại nơi ta, nếu ta bước theo con đường mà Ngài đã đi, ta lắng nghe những lời Ngài giáo huấn, và bảy lời của Ngài trên thập giá sẽ là động lực, là hành trang và là chìa khóa giúp ta mở cửa kho tàng hồng ân của Thiên Chúa. Đặc biệt, tình yêu và lời của Ngài như chiếc phao giúp ta bơi trong “bể khổ” của cuộc đời, giúp ta trở thành chiếc phao cho anh em mình.
Lạy Chúa Giêsu! Con xin mượn lời của Chúa để thân thưa cùng Chúa. “ Lạy Chúa, con phó linh hồn con trong tay Chúa”. Amen
Sài gòn, thứ 6 Tuần Thánh 2013
Antôn Lương Văn Liêm