Nhảy đến nội dung

Không giới hạn - Nâng con lên

Không giới hạn

“Đến lượt ngươi, ngươi không phải thương xót đồng bạn, như chính ta đã thương xót ngươi sao?”.

“Nếu Chúa đã ra lệnh tha bảy mươi lần bảy - nghĩa là tha luôn luôn - thì bản thân Ngài làm sao thoát khỏi việc tha không giới hạn?” - Robert Short.

Kính thưa Anh Chị em,

Lời Chúa hôm nay cho thấy sự tương phản giữa khuynh hướng tha thứ của con người và khuynh hướng của Thiên Chúa, một Thiên Chúa không thoát khỏi việc tha ‘không giới hạn!’.

Hẳn Phêrô đã nghĩ, mình thật rộng lượng khi tha thứ cho anh em đến bảy lần, Chúa Giêsu sẽ ấn tượng trước đề nghị hào phóng này? Nhưng nào ai có thể vượt qua lòng thương xót của Thiên Chúa! Lòng thương xót của Ngài đơn giản là ‘không giới hạn’; do đó, mỗi người càng không có giới hạn cho lòng thương xót dành cho người khác. “Tha thứ của chúng ta chỉ là chạm vào rìa của lòng thương xót vô tận nơi Thiên Chúa!” - Thomas Merton.

Vậy bạn đã làm gì khi tìm kiếm sự tha thứ của Chúa trong cuộc sống? Dụ ngôn “Người đầy tớ không tha thứ” cho thấy sự tha thứ vẫn có một cái giá: Tôi phải tha thứ cho anh em tôi ở mức độ tương tự. Người đầy tớ được tha một khoản tiền ‘không trả nổi’ đòi bằng được bạn mình nợ anh ta một khoản nhỏ. Nghe biết điều này, nhà vua đã rút lại lòng thương xót. “Lòng thương xót nhận được buộc phải trở thành lòng thương xót trao đi!” - C.S. Lewis.

Như vậy, tha thứ không phải là một lựa chọn trừ khi chúng ta hoàn hảo và không mắc nợ Chúa. Ai nghĩ như thế, người ấy phi thực tế, vì “Mọi người đều đã phạm tội và thiếu mất vinh quang Thiên Chúa!” - Phaolô. Do đó, điều thiết yếu là chúng ta phải tha thứ mọi lúc, mọi nơi, vô điều kiện, ‘không giới hạn’ và không do dự như Ngài. “Chần chừ trong tha thứ là chần chừ trong bình an!” - John C. Maxwell.

Trong cuộc sống, nhiều lúc tha thứ là điều không thể như việc dân Chúa qua sông - bài đọc một. Ấy thế, với sức mạnh của hòm bia, Israel đi bộ qua Giorđan. Hòm bia biểu trưng Chúa Giêsu; với Ngài, mọi sự đều có thể. Như Israel, bạn và tôi - nhờ sức mạnh của Đấng Phục Sinh - vượt qua chính mình để tha thứ cho người khác; và rồi, cũng có thể hát lên “Halleluia!” - Thánh Vịnh đáp ca. “Halleluia!” không chỉ là tiếng reo mừng của đêm Vọng Phục Sinh nhưng còn là tiếng reo của một tâm hồn vượt qua chính mình để tha thứ ‘không giới hạn!’.

Anh Chị em,

“Ngươi không phải thương xót đồng bạn, như chính ta đã thương xót ngươi sao?”. Đó là lập luận giản đơn của Chúa! Và “Nếu Chúa đã ra lệnh cho chúng ta phải tha thứ không giới hạn thì làm sao Ngài thoát khỏi việc phải tha vô hạn?”. Đúng thế! “Thiên Chúa không bao giờ mệt mỏi khi tha thứ!”. Nhưng tréo ngoe ở chỗ, chúng ta chỉ có thể hưởng được sự tha thứ ‘không giới hạn’ của Ngài khi hết lòng tha thứ cho anh chị em mình. Đó là sự phi lý của Thiên Chúa nhưng cũng là ‘thực tế rất thực’ của con người. Và nếu đó là cuộc đấu tranh của bạn, hãy ăn năn thống hối ngay hôm nay và xin Chúa trút bỏ nó!

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, đổi mọi vết thương của con thành dòng chảy thương xót không bao giờ cạn. Đừng để món nợ nhỏ của người khác che khuất núi thương xót của Ngài nơi con!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)



 


 

Lời Chúa Lễ Mẹ Lên Trời, Lễ Trọng

15/8: https://tinyurl.com/ywehyf9j

Nâng con lên

Mở đường là Đức Kitô, rồi đến những kẻ thuộc về Người!”.

Khi linh cữu Lincoln được đưa từ Washington về Illinois, nó đi qua đại lộ Albany. Bên kia vỉa hè, một phụ nữ da đen nâng đứa con trai của cô lên cao nhất có thể qua đầu đám đông; cô hét lên, “Con yêu, mẹ nâng con lên. Nhìn kìa, ông ấy đã chết cho con!”.

Kính thưa Anh Chị em,

Mừng kính Đức Maria Hồn Xác Lên Trời, Mẹ Giáo Hội muốn nâng bạn và tôi lên cao nhất có thể để nói với mỗi chúng ta rằng, “Con yêu, nhìn kìa! Giêsu không chỉ đã chết cho con nhưng còn ‘nâng con lên’ như đã nâng Maria, Mẹ Ngài, cũng là mẹ của con!”.

Phaolô xác tín, “Mở đường là Đức Kitô, rồi đến những kẻ thuộc về Người!” - bài đọc hai. Maria thuộc về Chúa Kitô; và tuy là Thánh Mẫu, Mẹ còn là môn đệ và là ‘Ái Nữ’ tuyệt vời của Con. Vì vậy, sau cuộc lữ hành dương thế, Mẹ được Thiên Chúa ôm trọn xác hồn đưa về trời. Là một trong những môn đệ đầu tiên dự phần chiến thắng phục sinh của Con, Maria được vinh thăng với Con là điều phải lẽ. Khải Huyền báo trước ngày vinh hiển của Mẹ, “Một người Phụ Nữ, mình khoác mặt trời, chân đạp mặt trăng, đầu đội triều thiên mười hai ngôi sao!” - bài đọc một. Đavít cũng thấy trước, “Nữ hoàng bên hữu Thánh Vương, điểm trang lộng lẫy toàn vàng Ôphia!” - Thánh Vịnh đáp ca. “Nơi Nữ Hoàng Thiên Quốc, tạo thành tìm thấy đoá hoa rực rỡ nhất của mình!” - Fulton Sheen.

Với Magnificat, Mẹ hát mừng Thiên Chúa; qua đó, Mẹ không chỉ dâng vinh quang lớn nhất lên Ngài mà còn cho biết Mẹ là người mà “hết mọi đời” sẽ khen là “diễm phúc”; vì “Đấng Toàn Năng” đã làm trên Mẹ những điều kỳ vĩ. Có lẽ chúng ta đã quá quen với Magnificat, nên không còn để ý đến ý nghĩa của nó. “Ngợi khen” nghĩa đen là “phóng to”, “làm cho lớn”. Maria đã “làm cho Thiên Chúa lớn” và Ngài phải lớn hơn! Còn chúng ta, chúng ta thường làm cho Ngài nhỏ lại; bởi lẽ, chúng ta dễ để mình ‘choáng ngợp’ bởi những khó khăn và cho phép mình bị ‘hấp dẫn’ bởi bao nỗi sợ! “Khi sợ hãi khiến Thiên Chúa trở nên nhỏ bé, ngợi khen sẽ làm Ngài lớn lên một lần nữa trong trái tim ta!” - Edward Sri.

Anh Chị em,

Như vậy, lễ Đức Maria Hồn Xác Lên Trời là khúc khải hoàn của Mẹ, nhưng cũng là lời triệu báo cho chúng ta. Mẹ đi trước, bước theo Chúa Kitô - Đấng mở đường - để trở nên dấu chỉ chắc chắn cho đoàn con còn lữ hành. Từ đích đến vinh quang, Mẹ ngoái nhìn, mời gọi và khích lệ chúng ta tiến bước; để rồi, trong niềm hy vọng chan chứa, ai nấy đều có thể thốt lên: “Chúa sẽ ‘nâng con lên’ như đã nâng Maria lên tận cung lòng Ngài!”.Chiêm ngắm vinh quang của Mẹ, chúng ta không nhìn vào một biến cố đã khép lại, nhưng nhìn thấy trước tương lai của mình - tương lai mà “Giáo Hội chiêm ngắm trước chính ngày về nhà của mình!” - Scott Hahn. Mẹ trở nên bảo chứng rằng, cuộc hành trình đức tin này với tất cả gian nan và hy sinh, sẽ dẫn đến một nơi chốn thật sự: vòng tay Cha, bên cạnh Chúa Con trong ánh sáng Chúa Thánh Thần.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, khi sức con kiệt, xin ‘nâng con lên’ bằng chính vòng tay từng ôm Mẹ của con vào cung lòng Ngài!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

 

--

Danh mục:
Tác giả: