Nhảy đến nội dung

Lời mời gọi thay đổi trong mùa Vọng - Đánh bại kẻ thù vô hình

Lời mời gọi thay đổi trong mùa Vọng.

The Word Among Us – Lại Thế Lãng chuyển ngữ

Nếu bạn sở hữu một bộ Giáng sinh, hãy nhìn vào đó. Hãy nghĩ về tất cả những người có cuộc sống đã được thay đổi do kết quả của sự thụ thai và sinh ra của Chúa Giêsu. Giuse và Maria chắc chắn đã thay đổi.

Dacaria và Êlisabét đã được thay đổi. Và con trai của họ là Gioan cũng vậy - Gioan vẫn còn trong bụng mẹ! Các nhà thông thái, các mục đồng, Anna và Simêon: Rất nhiều người đã được đánh động và thay đổi bởi tin tức tốt lành của lễ Giáng sinh.

Thay đổi là một trong những chủ đề chính của mùa Vọng. Thiên Chúa ban cho chúng ta thời gian này để chúng ta có thể xem xét cuộc sống của mình và hỏi: "Sự ra đời của Chúa Giêsu đã thay đổi cuộc đời tôi như thế nào? Làm thế nào sự ra đời của Ngài có thể thay đổi cuộc sống của tôi trong năm nay? Để giúp chúng ta trả lời cả hai câu hỏi, chúng ta hãy xem cách Maria và Giuse chấp nhận kế hoạch mới của Thiên Chúa cho cuộc sống của họ. Nếu chúng ta nhìn vào cách họ nói "vâng", chúng ta có thể học hỏi từ họ, và vì vậy hãy làm cho "lời xin vâng" của chúng ta với Chúa Giêsu thậm chí còn có ý nghĩa hơn.

Chấp nhận các kế hoạch của Thiên Chúa. Tác giả thánh vịnh nói: "Chương trình CHÚA ngàn năm bền vững, ý định của lòng Người vạn kiếp trường tồn." (Tv 33:11). Nói qua tiên tri Giêrêmia, Thiên Chúa nói với dân Ítraen: "Ta biết các kế hoạch Ta định làm cho các ngươi  . . .  kế hoạch thịnh vượng, chứ không phải tai ương, để các ngươi có một tương lai và một niềm hy vọng. " (Gr 29:11). Đây là những tình cảm rất cảm động. chúng nói với chúng ta rằng những kế hoạch của Thiên Chúa dành cho chúng ta là tốt - tốt hơn, thậm chí hơn là chúng ta có thể tự mình nghĩ ra. Nhưng nếu chúng ta muốn biết các ơn lành từ các kế hoạch của Thiên Chúa, thì chúng ta phải mở lòng ra với các kế hoạch đó.

Hãy nhìn vào Đức Maria trong bộ Giáng sinh của bạn, và nghĩ về kế hoạch của Thiên Chúa cho cuộc đời của Maria. Hãy suy nghĩ về những thay đổi mà Maria phải thực hiện để chấp nhận kế hoạch này. Maria đã hứa hôn với Giuse và có lẽ đang mong chờ một cuộc sống yên tĩnh của sự cầu nguyện và suy ngẫm, trở nên già dặn với sự trung thành, với người chồng ngoan đạo của mình. Đó là một kế hoạch tốt. Nhưng đó không phải là những gì Thiên Chúa có trong tâm trí của Ngài.

Khi thiên thần Gabrien xuất hiện với Maria, toàn bộ cuộc sống của Maria đã bị đảo lộn. Đột nhiên, Maria sẽ làm mẹ—và thậm chí không phải bởi Giuse mà bởi Chúa Thánh Thần! Tương lai tươi sáng mà Maria hình dung cho mình đã nhanh chóng trở nên mây mù, và Maria đã "vô cùng bối rối" trước lời chào của thiên sứ (Lc 1:29). Nhưng Maria đã tìm thấy ân sủng để tin cậy vào Chúa bất chấp bất cứ khó khăn hoặc thử thách nào đang chờ đợi mình. Maria biết Thiên Chúa là Đấng tốt lành. Maria biết Giuse đang yêu. Maria biết Giuse sẽ không bỏ rơi mình. Và vì vậy, với những sự thật này làm nền tảng cho cuộc sống của mình, Maria đã lý luận rằng mình có thể chấp nhận kế hoạch của Thiên Chúa và tin rằng Ngài sẽ lo liệu cho mình.

Bây giờ hãy nhìn vào Giuse. Ông cũng được yêu cầu chấp nhận kế hoạch của Thiên Chúa và từ bỏ ý tưởng của mình về cuộc sống với Maria sẽ như thế nào. Và Giuse đã chấp nhận. Khi Giuse lần đầu tiên biết được từ Maria rằng một thiên sứ đã đến thăm và nói với Maria là bà sẽ sinh con trai bởi Chúa Thánh Thần, có lẽ Giuse đã bị sốc. Giuse thậm chí có thể đã tự hỏi trong một giây lát nếu Maria đang nói sự thật. Tuy nhiên, Giuse vẫn là một người đàn ông chính trực, vì vậy ông quyết định lặng lẽ rời bỏ Maria. Giuse không muốn Maria bị coi là một người ngoại tình - đặc biệt là nếu  không phải việc mang thai của Maria là việc kỳ diệu! Nhưng Giuse không thể tưởng tượng được việc tiếp tục gắn bó với Maria và nuôi dạy một đứa trẻ không phải của mình.

Nhưng Thiên Chúa đã có những kế hoạch khác. Qua một thiên sứ, Ngài nói với Giuse rằng câu chuyện của Maria là có thật, và Ngài bảo đảm với ông rằng kết hôn với bà là việc làm đúng đắn. Giống như Maria, Giuse không biết kế hoạch mới này sẽ diễn ra như thế nào. Nhưng giống như Maria, ông sẵn sàng đặt niềm tin của mình vào Thiên Chúa. 

Thiên Chúa có kế hoạch cho mỗi người chúng ta. Những kế hoạch này có thể đòi hỏi những thay đổi trong cuộc sống của chúng ta, cũng giống như những kế hoạch đối với Maria và Giuse. Đức Chúa Cha muốn làm cho chúng ta có khả năng để làm những điều vĩ đại cho Ngài. Nhưng chúng ta sẽ thấy những "điều tuyệt vời" này chỉ xảy ra ở mức độ mà chúng ta lắng nghe Ngài và đặt trái tim của chúng ta vào Ngài. Nếu chúng ta để bản thân bị phân tâm, chúng ta có nguy cơ bỏ lỡ những gì Ngài muốn chúng ta làm. Mặt khác, khi chúng ta có sở thích dành cho Chúa Giêsu ở trong lòng, chúng ta sẽ thấy mình đang làm theo ý muốn của Ngài.

"Để nhớ đến Thầy." Trong bữa Tiệc ly, Chúa Giêsu nói với các môn đệ của Ngài: "Hãy làm việc này, mà tưởng nhớ đến Thầy.” (Lc 22:19). Và trong hai ngàn năm qua, chúng ta đã làm điều đó trong mỗi Thánh lễ. Mỗi khi chúng ta cử hành Thánh lễ, chúng ta đang nhớ lại những gì Chúa Giêsu đã làm cho chúng ta trên thập giá. Đó có thể là một trải nghiệm rất cảm động, lắng nghe Kinh thánh, nhìn thấy Chúa trong Bí tích Thánh Thể, và cầu nguyện với tất cả các anh chị em của chúng ta.

Nhưng rồi đến cuộc sống hàng ngày của chúng ta, khi chúng ta nhớ đến rất nhiều thứ. Chúng ta nhớ danh sách các món hàng tạp hóa cần mua. Chúng ta nhớ đến dự án chúng ta đang làm việc tại văn phòng. Chúng ta nhớ đến việc mua quà sinh nhật cho một đứa trẻ hoặc phải sửa xe. Hoặc chúng ta nhớ những gì đã có trên truyền hình tối qua, những món hàng sẽ được bán rẻ vào cuối tuần này, hoặc ai sẽ đến thăm chúng ta trong những ngày lễ.

Chúng ta nhớ rất nhiều điều, nhưng Chúa Giêsu muốn chúng ta nhớ về những gì Ngài đã làm cho chúng ta phải là ký ức đầu tiên và mạnh mẽ nhất của chúng ta. Ngài muốn nó được ưu tiên hơn mọi thứ khác. Ngài muốn chúng ta dành thời gian để nhớ đến Ngài mỗi ngày - cho dù chúng ta có đi lễ hay không. Ngài muốn ký ức về những gì Ngài đã làm cho chúng ta được khắc sâu trong tâm trí chúng ta.

Maria và Giuse nói "vâng" với Thiên Chúa bởi vì tâm trí và tấm lòng của hai đấng tràn ngập những ký ức về cách Thiên Chúa đã hành động trong quá khứ. Hai đấng nhớ đến lòng trung tín của Ngài đối với Abraham. Hai đấng nhớ lại cách Ngài giải phóng dân tộc mình khỏi ách nô lệ ở Ai Cập và đưa họ vào miền đất hứa. Hai đấng nhớ cách Thiên Chúa khiến Đavít trở thành một vị vua vĩ đại nhưng khiêm nhường. Hai đấng nhớ cách Ngài nói với dân Ngài qua các tiên tri và cách Ngài mang họ trở lại sau khi bị lưu đầy ở Ba Bi Lon như thế nào. Tất cả những ký ức này đã đóng góp rất nhiều trong việc giúp hai đấng tin cậy Thiên Chúa và chấp nhận những kế hoạch mới mà Ngài đã có cho cuộc sống của hai đấng.

Nếu chúng ta nhớ đến thập giá, nếu chúng ta nhớ rằng Chúa Giêsu đã chết để giải thoát chúng ta khỏi tội lỗi, ký ức này sẽ mang lại cho chúng ta sự bình an và niềm vui. Nếu chúng ta nhớ rằng Chúa Giêsu đã đến thế giới này bởi vì Ngài yêu thương chúng ta, ký ức đó sẽ giúp chúng ta đặt niềm tin vào Ngài. Việc ghi nhớ Chúa Giêsu là ai và Ngài đã làm gì cho chúng ta một cách tự nhiên khiến chúng ta cởi mở với ý muốn của Thiên Chúa. Nó thúc đẩy chúng ta cầu nguyện. Nó thúc đẩy chúng ta tha thứ cho người khác như Ngài tha thứ cho chúng ta. Nó thúc đẩy chúng ta phục vụ dân của Ngài.

Chấp nhận lời mời gọi của Ngài. Gần hai ngàn năm trước Maria, Thiên Chúa đã yêu cầu Abraham, một người đàn ông giàu có và lớn tuổi từ vùng Lưỡng hà, đem gia đình và đàn gia súc của mình chuyển đến một vùng đất tên là Canaan, cách đó hàng trăm dặm. Đây là một công việc rất lớn. Hãy nhớ rằng, không có xe tải di chuyển, không có siêu đường cao tốc và không có đại lý bất động sản. Cũng nên nhớ rằng Abraham và vợ của ông là Sarah có lẽ rất hài lòng với cuộc sống của họ như họ đang có. Tuy nhiên, họ vẫn đồng ý làm theo những gì Thiên Chúa phán bảo, và kết quả là một giao ước với Thiên Chúa và các ơn lành không kể xiết.

Năm trăm năm sau, Thiên Chúa bảo Môsê giải phóng dân Ngài khỏi ách nô lệ Ai Cập. Giống như Abraham, Môsê có lẽ đang hạnh phúc với cuộc sống của mình với tư cách là một người chăn cừu ở Midian. Vợ chồng ông đã cùng nhau lập gia đình, và cuộc sống chăn cừu của ông là một cuộc sống tốt đẹp. Lúc đầu, Môsê cố gắng tránh né lời kêu gọi của Thiên Chúa, nhưng cuối cùng ông đã đồng ý - và một lần nữa, phần còn lại là lịch sử. Hãy nhìn vào tất cả những gì Môsê đã có thể hoàn thành bởi vì ông bước ra trong niềm tin!

Abraham, Môsê, và rất nhiều vị thánh khác là những người hằng ngày sống cuộc sống tốt lành trước khi Chúa kêu gọi họ. Cuộc gặp gỡ của họ với Thiên Chúa và quyết định của họ tuân theo các kế hoạch của Ngài đã cho phép họ làm những điều vĩ đại cho Ngài và cho dân Ngài. Nó không phải lúc nào cũng dễ dàng, nhưng nó luôn luôn đáng làm.

Một ơn lành và một lời mời gọi. Hôm nay Chúa Giêsu đang mời gọi chúng ta thực hiện kế hoạch của Ngài. Các nhu cầu là rất lớn trong Giáo hội và trên thế giới. Nhưng lịch sử cho chúng ta biết rằng Thiên Chúa đã sẵn sàng để ban phước lành cho tất cả những ai đáp ứng lời mời gọi của Ngài để phục vụ Ngài.

Vì vậy, hãy dành một chút thời gian trong Mùa Vọng này để suy ngẫm về cảnh Chúa giáng sinh. Khi bạn nhìn vào khung cảnh yên bình này, hãy nghĩ về những người có cuộc sống đã được thay đổi bởi vì Thiên Chúa đã mời gọi họ phục vụ Ngài và chuẩn bị con đường cho Con Ngài. Những người này đã chọn hy sinh kế hoạch của riêng họ. Đây là cách luôn luôn xẩy ra trong Giáo hội. Nó tồn tại bởi vì những người như chúng ta tự do chọn để đáp lại lời mời gọi của Thiên Chúa.

Thiên Chúa kêu gọi bạn phục vụ Ngài như thế nào? Ngài đang yêu cầu bạn những thay đổi gì? Nếu bạn nhớ đến Chúa Giêsu trong mùa này, bạn sẽ thấy mình cởi mở hơn nhiều với lời mời gọi của Thiên Chúa. Bạn sẽ thấy mình sẵn sàng bước ra trong niềm tin hơn nhiều. Và bạn sẽ tìm thấy một niềm vui và sự bình an lớn lao hơn khi bạn làm như vậy.

***********

Đánh bại kẻ thù vô hình

Tác giả: John Dale – Lại Thế Lãng chuyển ngữ

Khi tôi đi dự khóa đào tạo cơ bản vào năm 2000, người huấn luyện viên của chúng tôi đã làm một công việc tuyệt vời về việc dậy chúng tôi làm sao chiến đấu với kẻ thù chúng tôi có thể nhìn thấy. Nhưng đối diện với kẻ thù vô hình – đó là điều mà công việc huấn luyện không chuẩn bị cho chúng tôi.

Tuy nhiên đây không phải là mối quan tâm của tôi khi tôi gia nhập quân đội. Khi biến cố 11/9 xẩy ra, tôi háo hức được đi chiến đấu. Cơ hội cuối cùng đã đến vào năm 2004 khi tôi được lệnh lên đường đi Irak. Tôi được giao một trung đội khoảng hai mười lăm người lính, và chúng tôi bắt đầu tập luyện qua mùa đông ở vùng nông thôn của New York. Thật khó để chuẩn bị cho chiến tranh, đặc biệt là khi bạn tập luyện cho chiến trận sa mạc ở trong vùng có tuyết.

Vào tháng Giêng năm 2005, chúng tôi đến căn cứ của chúng tôi – được đặt tên là “Nguy hiểm”- ở Tikrit, Irak. Tôi nhận ra rằng đây là một thử thách thật sự. Những người đàn ông và những người phụ nữ đang đặt tin tưởng vào tôi để giữ cho họ còn sống và hoàn thành sứ mệnh. Trở thành người lính không chỉ là công việc của tôi, nhưng nó đã trở thành căn tính của tôi. Đó là cách tôi phục vụ đất nước tôi, và đó là cách tôi có thể làm cho gia đình tôi được tự hào.

Chiến đấu với kẻ thù vô hình. Ngay sau khi được triển khai, tôi hướng dẫn một đoàn xe có nhiệm vụ bảo vệ vị chỉ huy và ban tham mưu của bà khi họ đi đến những căn cứ khác. Không lâu sau đó chúng tôi đã gặp phải một đạo quân của kẻ thù vô hình.

Có súng cối và tên lửa bắn từ phía sau của những chiếc xe không mui rồi biến mất. Có những chiến binh của kẻ thù không mặc đồng phục và pha trộn với dân địa phương mà chúng tôi đã có thể tin tưởng họ. Kẻ thù vô hình tàn phá mạnh nhất là thiết bị chất nổ ứng biến. Những vật này có thể được chôn ở giữa đường, đặt trong xe, hay vùi trong đống rác và các cảnh quan bình thướng khác. Thực tế là bất cứ lúc nào chúng tôi cũng có thể bị thương nặng hay là mất mạng.

Mỗi kẻ thù vô hình này  đã vận dụng sự sợ hãi làm vũ khí lựa chọn. Cách duy nhất để tồn tại là tập trung chống lại nỗi sợ hãi. Nó đã ảnh hưởng đến tất cả chúng tôi. Tôi đã cố gắng để chịu đựng trong nghich cảnh khi việc triển khai kết thúc, nhưng thời gian ở trong chiến đấu đã để lại cho tôi những chấn thương về tâm thần, thể xác và tinh thần. Khoảng một năm sau, những hội chứng PTSD (rối loạn lo âu liên quan đến các sự kiện chấn thương  nghiêm trọng) và đau đớn thể xác kinh niên đã tàn phá cuộc sống của tôi.

 “Vấn đề là gì?” Tôi đã ngần ngại báo cáo vấn đề sức khỏe của tôi bởi vì tôi sợ nó sẽ là sự khởi đầu cho việc giải ngũ và về hưu sớm khỏi quân đội. Và rồi điều đó đã xẩy ra. Qua ít năm tiếp khi tôi đã trải qua một tiến trình giải ngũ gay go, tôi cảm thấy như là bản thân tôi đã biến mất. Bởi vì tôi yêu thích được là một người lính và đã coi đó như là nghề nghiệp suốt đời của tôi, tôi đã bị nghiền nát khi không còn được mặc quân phục nữa.

Ngay cả khi tôi kết hôn, nhận được một công việc trong chính phủ và dường như đang xây dựng một cuộc sống mới ở bên ngoài thì ở bên trong, tôi cảm thấy chán nản, giận dữ, lo lắng. Mặc dù tôi không biết rõ, nhưng tôi đang phải đối mặt với một kẻ thù vô hình khác cũng sử dụng một loại vũ khí quen thuộc: sự sợ hãi. Tôi nghe những lời buộc tội ở trong đầu khiến cho bệnh trầm cảm của tôi trở nên tồi tệ hơn: Mày chẳng là gì nếu không có bộ quân phục. Bản năng giết người của mày đi đôi với đau đớn thể xác làm cho mày tức giận, con quái vật không thể tưởng được. Không có ai sẽ chấp nhận mày, vậy ván đề của cuộc sống là gì?

Những ý tưởng tiêu cực và muốn tự sát bắt đầu từ từ hủy hoại tâm lý và ảnh hưởng đến cuộc hôn nhân của tôi. Tôi trở nên xa cách tình cảm với vợ tôi, Sarah và tự giữ khoảng cách với mọi người vì tức giận rằng tôi không còn được là một người lính nữa. Tôi đã thiếu kiên nhẫn nhưng lại có thừa phản ứng, vì vậy tôi tự điều trị cho mình bằng rượu. Vợ tôi trở nên sợ tôi. Tôi đã tuyệt vọng muốn giải thoát khỏi nỗi đau kinh niên, khỏi việc không biết mình là ai và khỏi tất cả rối loạn trong đầu tôi.

Gốc rễ của vấn đề. Vào mùa thu năm 2014, vợ tôi nghe nói đến một tổ chức gọi là Reboot Combat Recovery (Khởi động lại Sự phục hồi Chiến đấu). Nhiệm vụ của tổ chức này là giúp những gia đình quân nhân chữa lành “những vết thương tinh thần và đạo đức của chiến tranh”. Tôi đã rất vui mừng. Tôi đã đến những bác sĩ và những y sĩ lâm sàng để được lành mạnh thể xác và tinh thần, nhưng không có ai trình bày một giải pháp cho những tổn thương tinh thần hay “những chấn thương tâm hồn.” của tôi. Reboot đã có tài liệu cho một khóa học “Chữa lành chấn thương chiến trận” dựa trên đức tin. Họ đề nghị đào tạo Sarah và tôi trở thành người hỗ trợ khóa học trong khu vực của chúng tôi. Sau khi trải qua khóa huấn luyện vào mùa xuân năm 2015, chúng tôi mời một số bạn bè – phần lớn là cựu chiến binh – tham dự một khóa học kéo dài mười hai tuần lễ.

Cả nhóm gặp nhau trong phòng khách nhà chúng tôi. Tuần lễ thứ nhất tài liệu của khóa học sử dụng hình minh họa là một cái cây, mô tả “những trái” lành mạnh và không lành mạnh. Tài liệu nói rằng những trái không lành mạnh như là giận dữ hay là nghiện ngập có thể phát sinh từ rễ cây tinh thần đã bị hư hại. Rễ tinh thần của bản sắc của chúng ta, tài liệu nói, cần được trở thành những nghĩa tử của Chúa. Từ tuần lễ đầu tiên, tôi đã biết rằng “nguồn góc thân phận làm con” của tôi cần phải được hồi sinh. Tôi nhận ra rằng ở trong quân đội, thân phận của tôi là một người lính đã thay thế thân phận vững chắc của tôi trong Chúa Kitô.

Nhưng sự suy sụp trong nguồn gốc tinh thần của tôi đã mở rộng hơn cho vai trò làm con và làm chồng. Tuần lễ tiếp theo, chúng tôi nói về mối liên hệ giữa chấn thương và tội lỗi. Chấn thương xẩy ra cho chúng ta, nhưng tôi lỗi được thực hiện bời chúng ta. Trong gia đình của tôi, tôi có thể theo dõi chu kỳ của chấn thương và tội lỗi từ ông nội tôi, người đã phục vụ trong Thế chiến II, giống như tôi, đối phó với nỗi đau sau đó. Những chấn thương bên ngoài và bên trong của ông tôi ảnh hưởng đến vai trò làm chồng và làm cha của ông, cũng ảnh hưởng đến cha tôi. Tôi muốn chấm dứt chu kỳ này. Nó trở nên tiếng kêu tập hợp lại bên trong tôi “Không! Tôi sẽ đối xử tốt với gia đình tôi- bắt đầu với vợ tôi”. Chúa Thánh Thần đang làm việc để xây dựng lại nguồn gốc của tôi.

Chữa lành những chấn thương vô hình. Kể từ khóa học chữa lành đầu tiên đó, tôi đã được tạo điều kiện cho hai khóa nữa, và mỗi lần như vậy việc chữa lành của tôi lại đi sâu hơn một ít. Nó vẫn chưa kết thúc, nhưng tôi đã có được những đột phá. Ngày nay, tôi đã được giải thoát khỏi cảm giác tội lỗi đả hủy hoại cuộc sống hôn nhân của tôi. Tôi không còn cảm thấy là một con quái vật như tôi thường nghĩ. Những tiếng nói buộc tội đã biến mất, nhờ ân sủng của Chúa. Và tôi đã giúp người khác tìm được những dụng cụ thiết thực và tinh thần để chữa lành những vết thương tâm hồn của họ. Thật ra, tôi đã quyết định bỏ công việc của mình để trở thành một trong những thành viên đầu tiên làm việc toàn thời gian cho  Reboot.

Chữa lành những vết thương vô hình đòi hỏi tập trung, cũng giống như chiến đấu với kẻ thù vô hình. Nó cũng đòi hỏi sự khiêm tốn nữa – có vài điều có thể rất khó cho những người ở trong quân đội. Hãy cầu xin Chúa điều chỉnh trái tim của bạn nghĩa là thú nhận bạn không thể tự mình điều chỉnh được. Dù sao hình thức buông bỏ này cũng được vì nó là con đường tới giải thoát. Bằng cách tập trung vào nguồn gốc tâm linh của cuộc sống chúng ta, chúng ta có thể bắt đầu một sự chữa lành sâu rộng hơn.

Tác giả: