Suy niệm Chủ Nhật 29 TN
- CN, 26/01/2025 - 08:13
- Lm Dương Trung Tín
CN 29 QN
Chàng cảm thương Nàng thế nào, Chúa cũng cảm thương chúng ta thế nấy
“Ta hãy mạnh dạn tiến lại gần ngai Thiên Chúa là nguồn ân sủng, để được xót thương và lãnh ơn trợ giúp mỗi khi cần” (Dt 4,16).
Chúng ta là con người hèn mọn, yếu đuối và tội lỗi, làm sao chúng ta dám tiến lại gần ngai Thiên Chúa đây? Dù chúng ta có chịu phép rửa tội, đã nên con cái Chúa thì tuyệt nhiên, chúng ta không xứng đáng; chứ nói gì mạnh dạn, tiến đến gần ngai Thiên Chúa là nguồn ân sủng, để được xót thương và lãnh ơn trợ giúp đâu. Vì chúng ta chỉ là tro bụi trước Thiên Chúa mà thôi.
Vậy thì chúng ta phải làm sao đây? Tạ ơn Chúa, đã có Đức Giê-su Ki-tô. Chính nhờ Đức Giê-su Ki-tô mà chúng ta không những dám mà còn mạnh dạn tiến lại gần ngai Thiên Chúa là nguồn ân sủng, để được Chúa xót thương và lãnh nhận ơn trợ giúp mỗi khi cần. Tại sao? Vì Đức Giê-su Ki-tô là Tôi Trung của Thiên Chúa và là Vị Thượng Tế siêu phàm.
Trong bài đọc 1, có nói về Người Tôi Trung của Chúa như sau: “Đức Chúa đã muốn Người Tôi Trung phải bị nghiền nát vì đau khổ. Người sẽ hiến thân làm lễ vật đền tội. Và nhờ Người, ý muốn của Thiên Chúa thành tựu”(x. Is 53,10). Ý muốn của Thiên Chúa là cứu độ mọi người qua cái chết của Người tôi Trung là Đức Giê-su Ki-tô. Người sẽ bị nghiền nát trong đau khổ và trở thành lễ vật đền tội thay cho muôn người.
“Nhờ nỗi thống khổ của mình, Người sẽ nhìn thấy ánh sáng và được mãn nguyện” (Is 53,11a). Đức Giê-su Ki-tô đã tự nguyện chấp nhận chịu đau khổ trong vui tươi, vì Ngài nhìn thấy được ánh sáng cuối đường hầm là cứu độ muôn người, nên Ngài cảm thấy mãn nguyện, chứ không âu sầu thê thảm.
“Vì đã nếm mùi đau khổ, người công chính, Tôi Trung của Ta sẽ làm cho muôn người nên công chính và sẽ gánh lấy tội lỗi của họ” (x. Is 53,11b). Chính Đức Giê-su đã nói trong Bài Phúc Âm hôm nay: “Con Người đến không phải để được người ta phục vụ, nhưng để phục vụ và hiến mạng sống làm giá chuộc muôn người” (x. Mc 10,45).
Người ta hiến máu; hiến nội tạng để cấy ghép cho người khác đã là quí; người nào hiến mạng sống mình cho người khác lại còn quí hơn. Trên đời này, có mấy ai dám hiến mạng sống mình cho người khác; còn Đức Giê-su đã dám hiến mạng sống mình làm giá chuộc cho muôn người. Vì Ngài không chỉ là con người mà còn là Thiên Chúa nữa, nên sự dâng hiến của Ngài có giá trị cứu độ cho muôn muôn người, từ người đầu tiên cho đến người sau hết.
Đức Giê-su Ki-tô đó còn là Vị Thượng Tế siêu phàm, đã băng qua các tầng trời. Ngài từ trời xuống thế mà. Người đã chịu thử thách về mọi phương diện cũng như chúng ta, nhưng không phạm tội, cho nên Ngài biết cảm thương những nỗi yếu hèn của chúng ta; Ngài biết cảm thông những khó khăn, những đau khổ của chúng ta.
Chúng ta tự hỏi, Ngài cảm thương thế nào? Ngài cảm thông ra sao?
Ngài cảm thương đến nỗi yếu hèn của con người chúng ta, nên nhờ sự hi sinh của Ngài, mà Ngài nâng con người yếu hèn của chúng ta lên tận trời cao; lên tận thiên đàng. Những tội lỗi của chúng ta, Ngài đã gánh lấy; đã đổ máu đào để rửa sạch tội lỗi của chúng ta; để chúng ta từ một con người bất chính, tội lỗi, nên một con người công chính và thánh thiện trước Thiên Chúa.
Chúa cảm thương đến nỗi yếu hèn của chúng ta, nên Ngài đã hi sinh thân mình, làm giá chuộc, để chúng ta đường đường chính chính vào Thiên Đàng sống mãi mãi hạnh phúc với Chúa.
Ngài cảm thông những khó khăn, những đau khổ của chúng ta, nên nhờ sự đau khổ của Ngài, những đau khổ của chúng ta được hòa chung vào sự đau khổ của Ngài làm thành một của lễ duy nhất như giọt nước pha vào trong rượu nho dâng lên Thiên Chúa. Những khó khăn của chúng ta như ngàn hạt lúa miến, được xay nát thành những hạt bột, làm thành tấm bánh dâng tiến Thiên Chúa.
Có nghĩa là trong Đức Ki-tô Giê-su, những nỗi khó khăn; những đau khổ của chúng ta không qua đi, nhưng chúng có giá trị trước mặt Thiên Chúa. Giá trị đó có thể là để đền tội cho chính mình, để sau này chúng ta không phải đền trong luyện ngục nữa hay chúng ta dâng chúng lên Chúa để làm của lễ hi sinh cầu cho những người thân yêu còn sống hay đã qua đời. Tức là những nỗi khó khăn; những đau khổ của chúng ta có giá trị cứu độ.
Chúa cảm thông những khó khăn, những đau khổ của chúng ta không có nghĩa là Ngài cất hết những khó khăn, những đau khổ đó đi, nhưng Ngài đã nhận lấy tất cả những khó khăn, những đau khổ đó trên Thánh Giá, để mỗi khi gặp những khó khăn; khi có những đau khổ, nhìn lên Thánh Giá Chúa chúng ta sẽ có câu trả lời; sẽ có cách khắc phục và có sức để vượt qua.
Vả lại, chúng ta sẽ nhận ra, những khó khăn của chúng ta không khó khăn hơn những khó khăn của Chúa. Những đau khổ của chúng ta có si nhê gì với những đau khổ của Chúa đâu. Và từ đó tâm hồn chúng ta cảm thấy vơi nhẹ đi một nửa; còn một nửa những khó khăn kia sẽ có cách giải quyết; một nữa những đau khổ kia sẽ tan biến đi. Như Đức Ki-tô, nhờ nỗi thống khổ của mình, chúng ta sẽ nhìn thấy được ánh sáng của cuối đường hầm; chúng ta vui sướng vì đã có được những kinh nghiệm sống và chúng ta cảm thấy mãn nguyện khi chúng ta vượt qua được những khó khăn; khi chúng ta đón nhận những đau khổ. Thật ra những khó khăn, những nỗi đau khổ chỉ nhằm tôi luyện con người của chúng ta mà thôi, chúng góp phần làm cho chúng ta nên thánh nên thiện đấy.
Bởi đó chúng ta đừng mong Chúa cất hết mọi khó khăn, mọi đau khổ của chúng ta nhé; tốt hơn chúng ta hãy “giữ vững lời tuyên xưng đức tin” đấy. Lời tuyên xưng đức tin đó là : “Tôi tin kính một Đức Giê-su Ki-tô, Con Một của Thiên Chúa. Bởi phép Chúa Thánh Thần, sinh bởi Đức Ma-ri-a đồng trinh, chịu nạn thời Phong-xi-ô Phi-la-tô; chịu đóng đinh trên thập giá, chết và táng xác. Xuống ngục Tổ Tông. Ngày thứ ba từ cõi chết sống lại, lên trời và ngự bên hữu Thiên Chúa. Ngài sẽ trở lại trong vinh quang để phán xét kẻ sống và kẻ chết” (Kinh tin Kính).
Vậy, chúng ta hãy giữ vững lời tuyên xưng đức tin đó và sống trong cuộc sống của mình. Có thế, chúng ta mới mạnh dạn tiến lại gần ngai Thiên Chúa là nguồn ân sủng, để được Chúa xót thương và lãnh ơn trợ giúp mỗi khi cần. Điều đó, có nghĩa là khi cầu nguyện, khi làm việc và khi sống chúng ta hãy cầu nguyện, hãy làm việc và hãy sống “Nhờ Đức Giê-su Ki-tô, Chúa chúng ta. A-men”.
Như hai người yêu nhau, Chàng cảm thương Nàng thế nào; Nàng cảm thông Chàng thế nào thì Chúa cũng sẽ cảm thương đến sự yếu hèn của chúng ta; Chúa cũng sẽ cảm thông đến những khó khăn và những đau khổ của chúng ta như vậy đấy bạn !!!
Lm. Bosco Dương Trung Tín