Tình yêu vô tận và sứ mệnh chăn dắt - Tích đức và tâm thanh thản
- T5, 05/06/2025 - 06:35
- Lm Anmai, CSsR
TÌNH YÊU VÔ TẬN VÀ SỨ MỆNH CHĂN DẮT
Anh chị em thân mến, hôm nay chúng ta cùng chiêm ngắm khoảnh khắc đêm phục sinh bên bờ hồ Ti-bê-ri-a, khi Chúa Giêsu Phục sinh hiện ra với các môn đệ và đặc biệt dành ba lần câu hỏi cho ông Phê-rô: “Anh có yêu mến Thầy không?” Đó không chỉ là lời mời gọi Phê-rô xác tín tình yêu đối với Thầy, mà còn kín múc mời gọi mỗi chúng ta nhìn lại mối tương quan thâm sâu giữa mình và Thiên Chúa, đồng thời nhận lãnh sứ vụ chăn dắt chiên con của Người.
Trong bối cảnh hồ Ti-bê-ri-a mờ sương sáng, sau một đêm dài bơ vơ chài lưới vô ích, các tông đồ trở lại với công việc quen thuộc của mình. Nơi đây không phải chỉ là cảnh đánh cá; đó còn là hình ảnh cho cuộc sống chúng ta, khi vấp ngã và thất vọng rồi vẫn trở về với những lao nhọc thường nhật. Song chính trong hoàn cảnh yếu đuối, Chúa Phục sinh vẫn tìm đến và trao ban sự sống mới. Chúa thấu hiểu nỗi hư hao của Phê-rô sau ba lần chối Thầy, nên Người không vội trách móc, nhưng nhẹ nhàng hỏi lại ba lần: “Anh có yêu mến Thầy không?” Ba lần tương ứng với ba lần Phê-rô chối, như một cách phục hồi đức tin và mối liên hệ thân mật giữa Thầy và trò.
Mỗi lần “anh có yêu mến Thầy không?”, tiếng hỏi vang lên không chỉ là câu thúc giục tình cảm, mà hơn thế, mở ra không gian để Phê-rô bày tỏ tâm tình sám hối, trân trọng và xác tín. Ông đáp: “Thưa Thầy có, Thầy biết con thương mến Thầy.” Những lời tuy đơn sơ nhưng chứa đựng sự thành thật, sau những giây phút chối từ, Phê-rô nhận ra rằng tình yêu chân thật không phải lời ngọt ngào hời hợt, mà là tấm lòng can đảm thừa nhận thân phận và ý thức trở về bên Thầy. Đó là bài học cho chúng ta: tình yêu với Chúa không chỉ là kinh nguyện trang trọng, mà là sự chân thành, can đảm thưa thốt trước nhan Thầy, dù đã từng sa ngã.
Sau mỗi khẳng định yêu mến, Chúa trao sứ vụ: “Hãy chăm sóc chiên con của Thầy”, “Hãy chăn dắt chiên của Thầy”, “Hãy chăm sóc chiên của Thầy.” Từ ngôn từ đó, chúng ta thấy tình yêu Chúa không chỉ khép kín trong viên ngọc tinh khiết, mà luôn chuyển hóa thành nhiệm vụ phục vụ. Yêu Chúa là yêu đồng loại, đặc biệt những kẻ bé mọn, những con chiên cần được che chở và dìu dắt. Và sứ vụ chăn dắt chiên con trở thành dấu chỉ cho sứ mạng của người môn đệ: biết đi ra khỏi chính mình, băng qua những ngõ ngách giả dối của thế gian, để chăm sóc, phục vụ và dẫn người khác đến với Thầy.
Chúa còn cảnh báo Phê-rô về tương lai: lúc còn trẻ, anh tự mình thắt lưng, đi đâu tuỳ ý; nhưng khi về già, anh sẽ phải dang tay cho người khác thắt lưng và dẫn anh đến nơi anh chẳng muốn. Lời tiên báo ấy không chỉ báo trước cái chết anh dũng của Phê-rô, mà còn nói lên điều sâu xa: sau những năm tháng khỏe mạnh, tự do, người môn đệ Chúa sẽ bước vào giai đoạn hoàn toàn phó thác và hiến dâng. Tình yêu Chúa đưa ông Phê-rô vào con đường từ bỏ mọi tiện nghi cá nhân, chấp nhận khổ đau để sống trọn nghĩa hiến tế. Đó là hình mẫu cho mọi Kitô hữu: tình yêu Thiên Chúa mời gọi ta dấn thân trọn vẹn, kể cả hy sinh mạng sống, để tôn vinh Cha trên trời.
Chúng ta cũng được mời gọi “theo Thầy”. Đó là lời mời không ngừng nghỉ dành cho mỗi người: hãy đặt bước chân mình trong dấu chân Chúa Giêsu Phục sinh, hãy để trái tim mình khơi dậy ước mơ vun đắp cho tình yêu và sự sống. Đường theo Thầy không phải con đường phẳng lặng, nhưng là con đường của thập giá và phục sinh: đón nhận thử thách, vượt lên giới hạn bản thân, để rồi thấy vinh quang sự sống mới.
Suốt hành trình đức tin, chúng ta dễ lạc lối khi quên mất nguồn cội tình yêu. Người trẻ thường hăng say lao động, khát khao tự do, nhưng nếu không giữ liên lạc với Thầy, tâm hồn sẽ cạn kiệt ý nghĩa. Rồi khi tuổi già, sức lực yếu dần, ta dễ chán chường, khao khát an bình, nhưng thiếu nương tựa vào Thầy, ta trở nên lạc lõng. Vì thế, lời Chúa dành cho Phê-rô vừa là an ủi, vừa là cảnh tỉnh: tình yêu chân thật phải dẫn ta vào mối tương quan sâu xa với Thầy, vượt lên mọi bấp bênh của kiếp người.
Anh chị em thân mến, chiêm ngắm mầu nhiệm tình yêu phục sinh qua cuộc đối thoại bên bờ hồ Ti-bê-ri-a, chúng ta nhận ra ba chân lý: Thứ nhất, Chúa luôn kiên nhẫn chờ đợi lời đáp yêu mến của ta, không vội xét đoán mà mở đường cho hoán cải. Thứ hai, yêu mến Chúa phải được biểu lộ qua phục vụ anh em, nhất là những người bé nhỏ, thua thiệt. Thứ ba, theo Chúa là hành trình hiến tế, dấn thân đến cùng, không kể giá phải trả.
Trong gia đình, khi yêu thương con cái, cha mẹ kiên nhẫn dạy dỗ, trao phó trách nhiệm phù hợp với tuổi tác, và chấp nhận những lúc con hư lỗi rồi tha thứ, tương tự, Chúa là Cha nhân hậu đối với chúng ta. Người trao ơn tự do nhưng không bỏ rơi; Người gắn kết tình yêu với sứ mạng; Người mời gọi mỗi người dấn thân phục vụ và sẵn sàng chịu đựng thử thách để được nên hoàn thiện.
Với chức vụ mục tử, Phê-rô đã trở thành tảng đá bền vững, chăn dắt đoàn chiên bằng chính mạng sống. Chúng ta, mỗi Kitô hữu, dù không lãnh chức thánh, cũng được mời gọi trở thành mục tử theo thánh giá và phục sinh: trong gia đình, trong xã hội, nơi giáo xứ và cộng đoàn, hãy “chăm sóc chiên” qua các cử chỉ bác ái, chia sẻ, đồng hành và cầu nguyện. Khi nối lớn tình yêu với hành động cụ thể, chúng ta thực sự sống lời Chúa: “Chúa không chỉ gọi anh em là tôi tớ, nhưng gọi anh em là bạn hữu.”
Nguyện xin Chúa Phục sinh đánh động lòng chúng ta, để mỗi ngày, chúng ta biết tự vấn: “Lạy Chúa, con có thật sự yêu mến Chúa hơn mọi sự trần gian không?” Và khi câu trả lời dâng lên trong lòng, xin cho chúng ta can đảm bước theo, chăn dắt những con chiên nơi mình thừa hưởng, và hiến dâng mạng sống cho vinh quang Thiên Chúa. Amen.
Lm. Anmai, CSsR
+++++++++
TÍCH ĐỨC VÀ TÂM THANH THẢN
Lm. Anmai, CSsR – Vài lời
Tích đức, như một làn gió thoảng qua, chẳng ai thấy được hình dáng, nhưng trời đất luôn chứng giám. Làm việc thiện không cần người đời tung hô, không mong danh lợi phù hoa, mà là sự gieo mầm ánh sáng trong tâm hồn, là hành trình lặng lẽ nhưng bền bỉ hướng tới sự an nhiên. Con người lương thiện, dù phúc báo chưa kịp gõ cửa, đã tự khắc đẩy xa những tai họa vô hình. Trái lại, kẻ tàn ác, dù họa chưa ập đến, nhưng phúc lành đã lặng lẽ rời xa, để lại một tâm hồn cằn cỗi, trống rỗng.
Làm việc thiện tựa như cỏ mọc trong vườn xuân. Dù không ai thấy từng ngày cỏ vươn mình, chúng vẫn âm thầm lớn lên, xanh tươi, phủ kín cả một khoảng trời. Mỗi việc thiện, dù nhỏ bé, là một giọt nước thấm sâu vào lòng đất, nuôi dưỡng mầm sống của sự tử tế. Ngược lại, làm việc ác giống như mài dao trên đá. Mỗi nhát mài, dù chẳng thấy lưỡi dao hao mòn ngay tức khắc, nhưng theo thời gian, nó dần mất đi sự sắc bén, chỉ còn lại sự tàn tạ. Cũng vậy, mỗi hành động ác ý, dù che giấu khéo léo đến đâu, vẫn gặm nhấm tâm hồn, khiến con người tự đánh mất đi ánh sáng nội tại.
Phúc hay họa, tất cả đều bắt nguồn từ tâm. Điều đáng sợ nhất khi làm điều ác không phải là ánh mắt dò xét của người đời, mà là sự thật trần trụi rằng chính bản thân mình biết. Lương tâm, như một tấm gương trong trẻo, phản chiếu mọi điều ta làm. Sống giữa sự dối trá và ác ý, con người tự giam mình trong ngục tù của bất an, nơi không lời biện minh nào có thể xoa dịu. Ngược lại, điều đáng mừng nhất khi làm việc thiện không phải là lời khen ngợi từ người khác, mà là sự thanh thản trong tâm hồn. Đó là khi ta đặt đầu xuống gối, lòng nhẹ nhàng như mây trời, không một chút ân hận hay day dứt.
Tích đức không phải là cuộc chạy đua để khoe khoang, mà là hành trình âm thầm hoàn thiện chính mình. Mỗi việc thiện là một viên gạch xây nên ngôi nhà tâm hồn, vững chãi trước giông bão cuộc đời. Hãy sống sao cho lòng mình trong trẻo, để mỗi ngày trôi qua, ta không chỉ gieo mầm phúc lành cho đời, mà còn tìm thấy sự bình yên sâu thẳm trong chính trái tim mình.
TÍCH ĐỨC VÀ TÂM THANH THẢN – Lm. Anmai, CSsR – Vài lời
HIỆP NHẤT TRONG TÌNH YÊU - SUY NIỆM LỄ THỨ NĂM TUẦN 7 PHỤC SINH - Lm. Anmai, CSsR
10 bài suy niệm Lời Chúa Thứ Năm Tuần VII Phục Sinh (của Lm. Anmai, CSsR)
https://ducmemangden.net/10-bai-suy-niem-loi-chua-thu-nam-tuan-vii-phuc-sinh-cua-lm-anmai-cssr.html
THÁNH BÔ-NI-PHÁT – MỤC TỬ TỐT LÀNH VÀ TÔNG ĐỒ CỦA NƯỚC ĐỨC
Chuyện bên ly cà phê sáng : ĐỪNG ĐỂ CON CHẠY SUỐT CUỘC ĐỜI CHỈ ĐỂ ĐƯỢC KHEN – Lm. Anmai, CSsR