Nhảy đến nội dung

Trải nghiệm những ngày bệnh viện

Trải nghiệm những ngày bệnh viện

Chẳng ai có thể thoát khỏi cái quy luật sinh lão bệnh tử trong cái cuộc đời này … Ai ai cũng ít là một lần đến bệnh viện.

Còn nhớ cách đây chục năm, một vị linh mục khả khính dường như cả đời chưa vào bệnh viện nhưng khi vào thì phát hiện ra phải lọc thận. Thế là từ ngày phát hiện Cha quen lắm với cái khu lọc thận ở bệnh viện Trưng Vương

Cha Cố Giuse thì cũng thế ! Nhiều năm Cha cũng không có vấn đề sức khỏe nhưng rồi …

Trong những ngày ăn cơm bệnh viện, bỉ nhân trải qua những cung bậc cảm xúc, những bài học sâu sắc, và những khoảnh khắc khiến bỉ nhân nhìn lại cuộc sống với một góc nhìn hoàn toàn khác. Dưới đây là hành trình của bỉ nhân và bỉ nhân so sánh những điều tưởng chừng như giản dị giữa cuộc sống ở nhà và cuộc sống trong bệnh viện – một nơi mà mọi giá trị đều được định nghĩa lại.

Ngủ – Nơi trú chân hay chỉ để lấy lại sức?

Ở nhà: Bạn có một căn phòng ấm áp, một chiếc giường êm ái, và những giấc ngủ trọn vẹn. Ngủ ở nhà không chỉ là nghỉ ngơi, mà còn là cách bạn tái tạo năng lượng, tận hưởng sự thoải mái và cảm giác an toàn. Căn phòng của bạn có thể được trang trí theo sở thích, với những tấm chăn mềm mại, ánh sáng dịu dàng, và không gian riêng tư. Đó là nơi bạn trở về sau một ngày dài, nơi bạn cảm thấy được là chính mình.

Ở bệnh viện: Giấc ngủ trở thành một điều xa xỉ. Bạn có thể nằm co ro trên một tấm chiếu manh, trải tạm trên sàn bệnh viện lạnh lẽo, cạnh giường bệnh của người thân. Không có gối êm, không có chăn ấm, chỉ có những tiếng máy móc kêu đều đều và ánh sáng trắng toát của hành lang bệnh viện. Có những đêm, bạn phải ngồi dựa vào tường, ngủ chập chờn, chỉ để chắc chắn rằng người thân vẫn ổn. Ở đây, giấc ngủ không còn là sự tận hưởng, mà là cách để bạn lấy lại chút sức lực, để tiếp tục hành trình chăm sóc.

Bài học: Khi ở bệnh viện, bạn nhận ra rằng ngủ ở đâu không quan trọng bằng việc bạn có đủ sức để tiếp tục. Giấc ngủ không còn là sự lựa chọn, mà là một nhu cầu cấp thiết để bạn có thể đứng vững. Bạn học cách trân trọng từng phút giây được nghỉ ngơi, dù là trên ghế cứng hay sàn lạnh. Và bạn hiểu rằng, đôi khi, sự chịu đựng và kiên nhẫn là điều giúp bạn vượt qua những thử thách khắc nghiệt nhất.

Nói chuyện – Sự cởi mở hay nghệ thuật giữ im lặng?

Ở nhà: Những cuộc trò chuyện thường diễn ra trong sự thân mật. Bạn nói chuyện với gia đình, bạn bè, những người mà bạn yêu thương và tin tưởng. Những câu chuyện có thể là về một ngày làm việc, một bộ phim hay, hay chỉ đơn giản là những lời bông đùa để gắn kết tình cảm. Ở nhà, bạn thoải mái bày tỏ cảm xúc, chia sẻ suy nghĩ mà không cần lo lắng quá nhiều. Nói chuyện là cách để bạn thể hiện tình yêu, sự quan tâm, và xây dựng những mối quan hệ bền chặt.

Ở bệnh viện: Nói chuyện lại mang một ý nghĩa khác. Bạn có thể bắt chuyện với một người lạ – một người cũng đang chăm sóc người thân, đang chờ đợi ở hành lang, hay đang xếp hàng lấy thuốc. Những cuộc trò chuyện này không cần sự thân quen, mà thường bắt đầu từ sự đồng cảm. Bạn chia sẻ về tình trạng của người thân, về những lo lắng, hay thậm chí chỉ là những câu hỏi vu vơ để giết thời gian. Nhưng ở đây, bạn cũng học được cách giữ “mồm miệng”. Một lời nói vô ý có thể gây tổn thương, hoặc làm lộ những điều không nên nói. Có những lúc, im lặng lại là cách bảo vệ chính bạn và người thân.

Bài học: Bệnh viện dạy bạn sự cởi mở, nhưng cũng dạy bạn nghệ thuật im lặng. Bạn học cách lắng nghe, đồng cảm với những người xa lạ, nhưng cũng hiểu rằng không phải lúc nào nói nhiều cũng tốt. Im lặng, đôi khi, là cách để bạn giữ được sự bình an trong tâm hồn, và để bảo vệ những điều quý giá nhất.

Tình yêu – Đơn giản hay nâng niu?

Ở nhà: Tình yêu được thể hiện qua những điều giản dị như hỏi: “Hôm nay ăn gì?” Đó là sự quan tâm hàng ngày, những bữa cơm gia đình, những khoảnh khắc bạn cùng người thân chuẩn bị một bữa ăn ấm cúng. Tình yêu ở nhà là sự gần gũi, tự nhiên, không cần phải nói ra mà vẫn cảm nhận được. Đó là những lần bạn cùng mẹ vào bếp, hay khi bạn giúp bố sửa một món đồ trong nhà. Tình yêu ở đây là sự hiện diện, là sự chăm sóc mà không cần phải cố gắng quá nhiều.

Ở bệnh viện: Tình yêu mang một sắc thái khác. Nó là câu hỏi: “Hôm nay ăn hết suất được không?” khi bạn nhẹ nhàng động viên người thân ăn từng thìa cháo, dù họ chẳng còn chút khẩu vị nào. Tình yêu ở bệnh viện là sự nâng niu đặc biệt, là khi bạn ngồi hàng giờ chỉ để nắm tay người thân, lau mồ hôi cho họ, hay đơn giản là nhìn họ ngủ mà lòng nhẹ nhõm. Đó là những khoảnh khắc bạn nhận ra rằng, chỉ cần người thân còn ở bên, mọi nỗ lực đều đáng giá.

Bài học: Không có tình yêu nào đúng hơn hay cao quý hơn. Ở nhà, tình yêu là sự chăm sóc giản dị, gần gũi. Ở bệnh viện, tình yêu là sự hy sinh, nhẹ nhàng và sâu sắc. Cả hai đều dạy bạn rằng, tình yêu không nằm ở những điều lớn lao, mà ở sự phù hợp với hoàn cảnh và sự chân thành từ trái tim.

Chi tiêu – Linh hoạt hay bắt buộc?

Ở nhà: Bạn có thể tự do quyết định cách chi tiêu. 5 triệu đồng có thể đủ cho một tháng, với những bữa ăn tiết kiệm, những khoản chi tiêu linh hoạt. Bạn học cách cân đối giữa nhu cầu cá nhân và gia đình, giữa những thứ cần thiết và những thứ có thể tạm gác lại. Ở nhà, bạn có sự tự do trong việc quản lý tài chính, dù đôi khi cũng phải đắn đo.

Ở bệnh viện: Chi tiêu là một bài toán khác. 5 triệu đồng có thể không đủ cho một ngày, khi bạn phải trả tiền thuốc, tiền xét nghiệm, tiền viện phí. Mọi thứ đều theo chỉ định của bác sĩ, và bạn không có nhiều lựa chọn. Bạn buộc phải ưu tiên sức khỏe của người thân, dù điều đó có thể khiến bạn rơi vào cảnh túng thiếu. Ở đây, tiền bạc trở thành một công cụ sinh tồn, và bạn phải học cách sử dụng nó một cách khôn ngoan nhất.

Bài học: Cả hai nơi đều dạy bạn rằng giá trị không nằm ở số tiền bạn có, mà ở cách bạn sử dụng nó. Ở nhà, bạn học cách chi tiêu linh hoạt để sống thoải mái. Ở bệnh viện, bạn học cách chi tiêu khắt khe để bảo vệ người thân. Nhưng trên hết, bạn hiểu rằng tiền bạc chỉ có ý nghĩa khi nó phục vụ cho những điều quan trọng nhất trong cuộc sống.

Giá trị bản thân – Định nghĩa lại chính mình

Ở nhà: Bạn có thể là “người được nhiều người yêu mến”. Bạn có bạn bè, gia đình, đồng nghiệp, những người biết đến bạn qua những thành công, những sở thích, hay tính cách của bạn. Ở nhà, bạn xây dựng giá trị bản thân qua những mối quan hệ, qua công việc, và qua cách bạn sống hàng ngày. Bạn cảm thấy mình có một vị trí, một vai trò trong cộng đồng nhỏ của mình.

Ở bệnh viện: Bạn chỉ là “một người lạ giữa bao người”. Không ai biết bạn là ai, và bạn cũng không cần phải chứng minh điều đó. Ở đây, bạn và người thân đang cùng nhau chiến đấu để sinh tồn. Giá trị của bạn không còn nằm ở những danh xưng hay thành tựu, mà ở việc bạn có thể làm gì để giúp người thân vượt qua khó khăn. Bạn học cách buông bỏ cái tôi, và chỉ tập trung vào việc sống đúng với chính mình.

Bài học: Ở mỗi nơi, bạn phải định nghĩa lại giá trị bản thân. Ở nhà, bạn có thể tự hào về những gì mình đạt được. Ở bệnh viện, bạn nhận ra rằng giá trị thực sự không nằm ở việc bạn là ai, mà ở việc bạn sống thế nào. Chỉ cần bạn sống đúng với trái tim mình, bạn đã đủ đầy.

Khóc – Tự do hay âm thầm?

Ở nhà: Bạn có thể khóc thật to khi buồn, và sẽ có người thân, bạn bè hỏi han: “Sao vậy?” Họ sẵn sàng lắng nghe, an ủi, và chia sẻ nỗi đau cùng bạn. Ở nhà, khóc là cách để bạn giải tỏa cảm xúc, để cảm thấy mình được yêu thương và che chở.

Ở bệnh viện: Khóc trở thành một việc riêng tư. Bạn có thể lặng lẽ khóc trong toilet, hay ở một góc hành lang, nơi không ai để ý. Nếu có ai đó thấy bạn khóc, họ có thể không hỏi gì, không phải vì vô tâm, mà vì họ hiểu rằng ở đây, mỗi người đều có những nỗi đau riêng. Ở bệnh viện, khóc là quyền của bạn, và không ai phán xét.

Bài học: Dù ở đâu, bạn cũng học được rằng cảm xúc là một phần của con người. Ở nhà, bạn khóc để được an ủi. Ở bệnh viện, bạn khóc để tự mình vượt qua. Nhưng trên hết, bạn nhận ra rằng bình an thực sự không đến từ bên ngoài, mà từ sự bình an của Chúa trong trái tim bạn.

Chỗ dựa – Tình cảm hay nghị lực?

Ở nhà: Căn nhà của bạn là nơi níu giữ bạn bằng tình cảm. Đó là nơi bạn cảm thấy được yêu thương, được che chở, và được là chính mình. Gia đình, bạn bè, và những kỷ niệm trong ngôi nhà khiến bạn không muốn rời đi.

Ở bệnh viện: Bệnh viện giữ bạn bằng những cơn bệnh của người thân. Bạn không dám gục ngã, vì bạn biết rằng mình là chỗ dựa duy nhất của họ. Ở đây, bạn buộc phải mạnh mẽ, dù trái tim bạn có thể đang tan vỡ.

Bài học: Ở cả hai nơi, bạn đều phải là chỗ dựa – bằng tình yêu ở nhà, và bằng nghị lực ở bệnh viện. Bạn học cách tìm sức mạnh từ chính mình, từ tình yêu dành cho người thân, và từ niềm tin vào Chúa.

 

Nhà là chốn bình yên, nơi bạn tìm thấy sự thoải mái và tình cảm. Bệnh viện là nơi thử thách niềm tin, nghị lực, và tình thân. Nhưng dù ở đâu, điều khiến bạn đủ đầy nhất chính là tình yêu, sự hiện diện, và lòng biết ơn – dành cho Chúa, dành cho người thân, và dành cho những điều giản dị nhất trong cuộc sống. 40 ngày ở bệnh viện không chỉ là một hành trình chăm sóc người thân, mà còn là hành trình khám phá chính mình, nơi tôi học cách trân trọng từng khoảnh khắc, từng hơi thở, và từng giây phút được ở bên những người mình yêu thương.

Mỗi sáng thức giấc phải chăng là một lời tạ ơn

Mỗi ngày còn sống phải chăng là một ngày tạ ơn

Và rồi khi còn sống, còn thở thì hãy yêu thương nhau chứ đừng vì lý do nào đó mà thù ghét nhau.

Bỉ nhân nghĩ : ghét người thì mình được cái gì ? Ghét thì tâm mình sinh bệnh ! Thế thôi !

Tốt hơn hết là nên nên giữ sức khỏe để né không phải vào cái nơi nói bao nhiêu chi bấy nhiêu và không được trả giá.

Lm. Anmai, CSsR

 

Danh mục:
Tác giả: