Nhảy đến nội dung

Bàn tay quản lý và trái tim tự do

Thứ Bảy tuần 31 TN

 

Bàn tay quản lý và trái tim tự do 

 

Remote video URL

 

Anh chị em thân mến,

Đoạn Tin Mừng chúng ta vừa nghe hôm nay là một trong những đoạn văn gây bối rối nhất, thậm chí có thể nói là gây sốc nhất trong toàn bộ Thánh Kinh. Chúa Giê-su, Đấng là hiện thân của sự thánh thiện, Đấng đã từng nói "Phúc thay ai có tâm hồn nghèo khó", hôm nay lại nói với chúng ta một câu dường như đi ngược lại mọi logic thông thường: "Hãy dùng Tiền Của bất chính mà tạo lấy bạn bè, phòng khi hết tiền hết bạc, họ sẽ đón rước anh em vào nơi ở vĩnh cửu." Làm sao có thể như vậy được? "Tiền Của bất chính" – chẳng phải đó là thứ chúng ta phải xa lánh hay sao? Làm sao một thứ "bất chính" lại có thể mua được "nơi ở vĩnh cửu"? Có phải Chúa đang cổ võ cho sự khôn lanh gian trá, hay đang chấp nhận một sự thỏa hiệp với thế gian? Đây là những câu hỏi làm xáo động tâm trí của biết bao Ki-tô hữu qua suốt hai ngàn năm lịch sử. Nhưng chính trong sự bối rối đó, Chúa Giê-su muốn lay đập chúng ta, kéo chúng ta ra khỏi cái nhìn quen thuộc, cũ kỹ của mình về tiền bạc, về của cải, và về chính ơn cứu độ. Ngài muốn chúng ta nhìn sâu hơn, không phải vào bản chất của đồng tiền, mà là vào trái tim của người sử dụng nó. Ngài không nói về kinh tế, Ngài đang nói về Nước Trời.

Trước hết, chúng ta phải hiểu "Tiền Của bất chính" mà Chúa Giê-su nói đến là gì. Từ "bất chính" ở đây, trong nguyên ngữ Hy Lạp là "Mammonas tes adikias", không nhất thiết có nghĩa là tiền bạc do ăn cắp, tham nhũng hay lừa đảo mà có. Mặc dù nó bao hàm cả nghĩa đó, nhưng ý nghĩa sâu xa hơn của nó là "của cải thế gian". Chúa Giê-su gọi nó là "bất chính" bởi vì trong một thế giới đã bị tội lỗi làm cho sai lệch, tiền bạc và của cải vật chất gần như không bao giờ tách rời khỏi sự bất công, ích kỷ và áp bức. Nó "bất chính" vì nó thuộc về một trật tự sắp tàn lụi, một vương quốc không phải là Vương quốc của Thiên Chúa. Nó "bất chính" vì nó có khả năng trở thành một ngẫu tượng, một thứ chủ nhân chiếm hữu và nô lệ hóa con người, như chính Chúa Giê-su sẽ nói ở cuối đoạn Tin Mừng này. Tiền bạc tự nó là vô tri, nhưng nó mang trong mình mầm mống của sự chia rẽ. Nó hứa hẹn an toàn, nhưng lại gieo rắc lo âu. Nó hứa hẹn tự do, nhưng lại xiềng xích chúng ta trong ham muốn không đáy. Đó chính là sự "bất chính" thâm căn cố đế của nó.

Vậy mà, Chúa Giê-su lại bảo chúng ta "hãy dùng" nó. Ngài không bảo chúng ta hãy tích trữ nó, tôn thờ nó, hay để nó định nghĩa giá trị của mình. Ngài bảo chúng ta hãy sử dụng nó. Đây là một sự khác biệt vô cùng quan trọng. Chúa Giê-su nhìn nhận một thực tế: chúng ta đang sống trong thế gian, và chúng ta phải tương tác với của cải thế gian. Ngài không phải là một nhà ảo tưởng. Ngài biết chúng ta cần ăn, cần mặc, cần một mái nhà. Nhưng Ngài thách thức chúng ta biến cái phương tiện tạm thời này thành một công cụ cho sự vĩnh cửu. Làm thế nào? Bằng cách "tạo lấy bạn bè". "Bạn bè" ở đây là ai? Thưa, đó chính là những người nghèo khổ, những người bị bỏ rơi, những người cô thế cô thân, những người mà Tin Mừng Lu-ca luôn ưu ái nhắc đến. Đó là những người không có gì để trả lại cho chúng ta ở đời này. Chúa Giê-su đang mời gọi chúng ta thực hiện một cuộc chuyển đổi vĩ đại: biến những đồng tiền vật chất, vốn sẽ mục nát và mất giá, thành những mối tương quan yêu thương, thành lòng biết ơn, thành những lời cầu nguyện của người nghèo.

Anh chị em có thấy sự khôn ngoan lạ lùng của Thiên Chúa không? Ngài biến một hành động bác ái đơn thuần thành một cuộc đầu tư thiêng liêng. Khi chúng ta dùng tiền bạc của mình để chia sẻ, để giúp đỡ, để nâng đỡ một ai đó đang quằn quại trong túng thiếu, chúng ta không chỉ đang làm từ thiện. Chúng ta đang "tạo lấy bạn bè". Chúng ta đang gửi trước tài sản của mình vào Nước Trời. Chúa Giê-su nói rõ: "phòng khi hết tiền hết bạc, họ sẽ đón rước anh em vào nơi ở vĩnh cửu." "Khi hết tiền hết bạc" – đó là khoảnh khắc của cái chết. Trong giờ phút cuối cùng của cuộc đời, khi tất cả tiền bạc, danh vọng, địa vị mà chúng ta tích cóp cả đời bỗng trở nên vô nghĩa, khi chúng ta đứng trước mặt Thiên Chúa với hai bàn tay trắng, thì chính những "bạn bè" mà chúng ta đã tạo nên bằng lòng quảng đại âm thầm, chính những tâm hồn mà chúng ta đã an ủi, chính những giọt nước mắt chúng ta đã lau khô, sẽ là những người làm chứng cho tình yêu của chúng ta. Họ, những người đã nhận được lòng thương xót của chúng ta, sẽ là những người đón rước chúng ta vào hạnh phúc vĩnh cửu. Đây không phải là một cuộc "mua bán" Nước Trời, nhưng là một minh chứng cho thấy trái tim chúng ta đã thuộc về Nước Trời ngay từ khi còn ở dưới đất.

Tiếp nối logic đó, Chúa Giê-su đưa ra một nguyên tắc vàng: "Ai trung tín trong việc rất nhỏ, thì cũng trung tín trong việc lớn; ai bất lương trong việc rất nhỏ, thì cũng bất lương trong việc lớn." Điều này mới thật sự là cốt lõi của bài giảng. "Việc rất nhỏ" ở đây chính là cách chúng ta quản lý "Tiền Của bất chính" – của cải vật chất. Tại sao nó lại là "việc rất nhỏ"? Bởi vì so với "của cải chân thật", so với ân sủng, sự sống đời đời, và chính Thiên Chúa, thì mọi tài sản trên trái đất này chỉ là cát bụi. Nhưng, cách chúng ta xử lý những hạt cát bụi này lại tiết lộ toàn bộ con người của chúng ta. Tiền bạc là một phép thử. Nó là một cái gương soi rõ nhất trái tim của chúng ta. Khi chúng ta cầm một đồng tiền trong tay, chúng ta thấy gì? Chúng ta thấy quyền lực của mình, hay chúng ta thấy trách nhiệm của mình? Chúng ta thấy sự an toàn cho bản thân, hay chúng ta thấy cơ hội để chia sẻ?

Nếu chúng ta bất lương trong việc nhỏ, nếu chúng ta gian dối trong sổ sách, trốn thuế, bóc lột người làm công, hay đơn giản là keo kiệt, ích kỷ, khư khư giữ lấy của cải cho riêng mình, thì làm sao Thiên Chúa có thể tin tưởng mà giao phó cho chúng ta "của cải chân thật"? "Của cải chân thật" là gì? Đó là sự khôn ngoan của Chúa Thánh Thần, là sự bình an nội tâm, là niềm vui của Tin Mừng, là khả năng yêu thương và tha thứ. Đây mới là tài sản đích thực, tài sản không bao giờ hư mất. Nhưng nếu trái tim chúng ta đã bị tiền bạc làm cho chai cứng, làm sao nó có thể đón nhận những ân sủng mỏng manh và tinh tế này? Nếu bàn tay chúng ta đã quen nắm giữ, làm sao nó có thể mở ra để đón nhận Thiên Chúa? Chúa Giê-su đặt câu hỏi rất thẳng thắn: "Nếu anh em không trung tín trong việc sử dụng của cải của người khác, thì ai sẽ ban cho anh em của cải dành riêng cho anh em?"

Câu nói này thật thấm thía: "của cải của người khác". Tất cả những gì chúng ta đang có – tiền bạc, nhà cửa, xe cộ, ngay cả sức khỏe và trí thông minh – không phải là của chúng ta. Chúng ta không phải là chủ nhân. Chúng ta chỉ là những người quản lý. Chủ nhân đích thực là Thiên Chúa, Đấng đã ban cho chúng ta mọi sự. Ngày chúng ta sinh ra, chúng ta không mang theo gì cả. Ngày chúng ta ra đi, chúng ta cũng không mang theo được gì. Chúng ta chỉ là những người quản gia được chủ tin tưởng giao phó tài sản. Và một người quản gia trung tín là người sử dụng tài sản đó theo ý muốn của chủ. Ý muốn của Ông Chủ Giê-su là gì? Đó là hãy dùng nó để yêu thương, để phục vụ, để làm cho thế giới này bớt đi bất công, để mang lại hy vọng cho những người tuyệt vọng. Nếu chúng ta thất bại trong vai trò quản gia này, nếu chúng ta biến của cải của Chúa thành của riêng mình, thì làm sao chúng ta dám hy vọng nhận được "của cải dành riêng cho anh em" – tức là chính sự sống vĩnh cửu, phần gia nghiệp mà Thiên Chúa hứa ban cho con cái Ngài?

Bài học về sự trung tín trong việc nhỏ này áp dụng cho mọi khía cạnh của cuộc sống. Chúng ta thường có xu hướng chờ đợi những cơ hội lớn để thể hiện lòng đạo đức. Chúng ta muốn làm những việc vĩ đại cho Chúa. Nhưng Chúa Giê-su hôm nay nhắc nhở chúng ta rằng: lòng trung thành được thử luyện trong những việc tầm thường hàng ngày. Đó là sự trung thực trong lời nói, sự tận tâm trong công việc dù không ai giám sát, sự tử tế với người chúng ta gặp gỡ, sự kiên nhẫn với người thân trong gia đình, và dĩ nhiên, sự quảng đại trong cách chúng ta sử dụng tiền bạc của mình, dù là một đồng bạc lẻ. Đừng coi thường những việc nhỏ. Chính trong những việc nhỏ đó, chúng ta đang xây dựng tòa nhà vĩnh cửu của mình. Chính trong sự trung tín với "Tiền Của bất chính", chúng ta đang chứng tỏ mình xứng đáng với "Của cải chân thật".

Câu chuyện về người quản gia bất lương mà chúng ta nghe trong những tuần trước đó, và bài học hôm nay, đều quy về một điểm: sự khôn ngoan của Nước Trời. Người quản gia trong dụ ngôn bị ông chủ khen là "khôn ngoan" không phải vì ông ta gian lận, mà vì ông ta đã biết dùng hiện tại để bảo đảm cho tương lai. Ông ta biết mình sắp mất việc, và ông ta đã hành động quyết liệt để chuẩn bị cho tương lai của mình. Chúa Giê-su nhìn vào chúng ta và nói: "Con cái thế gian này khôn ngoan hơn con cái sự sáng." Họ, những người của thế gian, biết dùng tiền bạc, quyền lực, các mối quan hệ để mưu cầu lợi ích cho mình ở đời này. Họ làm việc đó một cách ráo riết, tận tâm, không mệt mỏi. Còn chúng ta, con cái sự sáng, chúng ta có ráo riết mưu cầu Nước Trời như vậy không?

Chúng ta có "khôn ngoan" để nhận ra rằng của cải đời này là tạm bợ không? Chúng ta có "khôn ngoan" để sử dụng cái tạm bợ đó như một phương tiện để đạt được cái vĩnh cửu không? Hay chúng ta lại đang hành động như những kẻ dại dột, tích trữ "của cải bất chính" trong khi lại để mất "nơi ở vĩnh cửu"? Chúa Giê-su không mời gọi chúng ta gian lận. Ngài mời gọi chúng ta hãy tỉnh thức và khôn ngoan. Hãy dùng mọi phương tiện vật chất Chúa ban, không phải để làm giàu cho bản thân, mà để làm giàu cho Nước Chúa. Hãy biến những đồng tiền lạnh lẽo thành những trái tim ấm áp, biến những tài sản vô tri thành những mối tương quan sống động. Bàn tay của chúng ta là bàn tay của người quản lý, nhưng trái tim của chúng ta phải là một trái tim tự do. Tự do khỏi sự nô lệ của tiền bạc, tự do khỏi nỗi lo sợ mất mát, và tự do để yêu thương, để cho đi một cách không tính toán.

Vì vậy, anh chị em thân mến, mỗi khi chúng ta cầm lấy đồng tiền, hãy nhớ đến lời Chúa hôm nay. Hãy tự hỏi: "Tôi đang dùng đồng tiền này để làm gì? Để xây dựng vương quốc của riêng tôi, hay để 'tạo lấy bạn bè' cho Nước Trời?" Hãy tập sống trung tín từ những việc nhỏ nhất: một chút bố thí cho người ăn xin, một sự giúp đỡ âm thầm cho người hàng xóm gặp khó khăn, một sự đóng góp quảng đại cho công việc của giáo xứ, của hội từ thiện. Đừng nghĩ rằng đó là chúng ta đang "mất đi" một cái gì đó. Không, chúng ta đang đầu tư. Chúng ta đang chuyển đổi. Chúng ta đang biến "Tiền Của bất chính" thành "Của cải chân thật". Chúng ta đang dùng bàn tay quản lý của mình để thể hiện một trái tim tự do, một trái tim chỉ thuộc về một mình Thiên Chúa mà thôi. Và khi đến ngày chúng ta "hết tiền hết bạc", chúng ta sẽ không phải sợ hãi, vì sẽ có cả một cộng đoàn những "bạn bè" trên trời, những người mà chúng ta đã yêu thương và phục vụ, dang rộng vòng tay đón rước chúng ta vào ngôi nhà vĩnh cửu của Cha chúng ta.

Lm. Anmai, CSsR


 

Chọn lựa tối hậu: Thiên Chúa hay tiền của?

Anh chị em thân mến,

Sau khi đã dạy các môn đệ về cách sử dụng "Tiền Của bất chính" một cách khôn ngoan để đầu tư cho Nước Trời, Chúa Giê-su đã kết luận bài học của mình bằng một trong những lời khẳng định mạnh mẽ, dứt khoát và không khoan nhượng nhất trong toàn bộ Tin Mừng: "Không gia nhân nào có thể làm tôi hai chủ, vì hoặc sẽ ghét chủ này mà yêu chủ kia, hoặc sẽ gắn bó với chủ này mà khinh dể chủ nọ. Anh em không thể vừa làm tôi Thiên Chúa, vừa làm tôi Tiền Của được." Lời tuyên bố này như một nhát búa đập tan mọi ảo tưởng về sự thỏa hiệp. Nó vạch ra một ranh giới rõ ràng, một sự chọn lựa một mất một còn. Nó không nói rằng "Anh em không nên làm tôi hai chủ", mà là "Anh em không thể". Đây là một điều bất khả thi về mặt tâm linh. Giống như một vật không thể cùng lúc ở hai nơi, một trái tim không thể cùng lúc trao trọn vẹn cho hai chủ.

Chúng ta cần phải hiểu rõ, "chủ" ở đây là gì. Một người "chủ" (Kyrios) không chỉ là một người chủ lao động. Đó là một đấng mà chúng ta dâng hiến trọn vẹn con người, ý chí, và lòng trung thành của mình. Đó là đấng quyết định hướng đi của cuộc đời chúng ta, là nguồn an toàn và là đối tượng tối hậu của lòng tin tưởng của chúng ta. Chúa Giê-su đặt lên bàn cân hai ông chủ: một bên là Thiên Chúa, Đấng Sáng Tạo, Đấng Cứu Độ, là nguồn mạch của mọi sự tốt lành; và bên kia là "Tiền Của", hay "Mammon". Mammon không chỉ đơn thuần là tiền bạc, đồng xu hay giấy bạc. Mammon là sự nhân cách hóa của của cải vật chất khi nó được tôn lên làm một ngẫu tượng. Mammon là một thế lực tâm linh, một vị thần giả dối hứa hẹn ban cho con người tất cả những gì mà lẽ ra chỉ một mình Thiên Chúa mới có thể ban: sự an toàn, giá trị, quyền lực, và hạnh phúc.

Tại sao chúng ta không thể phục vụ cả hai? Tại sao không thể vừa đi nhà thờ, đọc kinh cầu nguyện, mà vẫn vừa hết lòng mưu cầu sự giàu có? Chúa Giê-su giải thích rõ: "vì hoặc sẽ ghét chủ này mà yêu chủ kia, hoặc sẽ gắn bó với chủ này mà khinh dể chủ nọ." Tình yêu và lòng căm ghét, sự gắn bó và sự khinh dể, là những cảm xúc tuyệt đối. Trái tim con người được tạo ra để yêu thương một cách trọn vẹn. Khi chúng ta đặt niềm tin của mình vào tiền bạc, khi sự an toàn của chúng ta phụ thuộc vào con số trong tài khoản ngân hàng, thì tự khắc, chúng ta bắt đầu "khinh dể" những đòi hỏi của Thiên Chúa. Khi Thiên Chúa, qua Tin Mừng, đòi hỏi chúng ta phải chia sẻ, phải quảng đại, phải tha thứ, phải tin tưởng vào sự quan phòng của Ngài, chúng ta sẽ thấy những đòi hỏi đó thật là phiền phức, thật là dại dột, thật là "khinh dể". Tại sao phải cho đi khi mình có thể giữ lại? Tại sao phải tin tưởng vào Chúa khi mình có thể tin tưởng vào tiền của mình?

Ngược lại, khi chúng ta thực sự yêu mến Thiên Chúa, khi chúng ta "gắn bó" với Ngài, đặt Ngài làm ưu tiên số một, thì tự khắc, chúng ta bắt đầu "ghét" Tiền Của. "Ghét" ở đây không có nghĩa là chúng ta vứt bỏ tiền bạc hay sống một cách vô trách nhiệm. "Ghét" theo ngôn ngữ Kinh Thánh, có nghĩa là "yêu ít hơn", là "không đặt nó làm chủ". Chúng ta sẽ "ghét" cái quyền lực mà tiền bạc muốn áp đặt lên chúng ta. Chúng ta "ghét" sự cám dỗ của nó, sự lo âu mà nó mang lại, sự bất công mà nó tạo ra. Chúng ta sẽ thấy tiền bạc chỉ là một công cụ, một phương tiện, thậm chí là một phương tiện "bất chính" như Chúa nói, để chúng ta sử dụng cho mục đích cao cả hơn, đó là phục vụ Thiên Chúa và anh em mình. Chúng ta không thể vừa muốn tích trữ cho mình, lại vừa muốn cho đi một cách quảng đại. Chúng ta không thể vừa tìm kiếm sự an toàn nơi của cải, lại vừa phó thác hoàn toàn cho Thiên Chúa. Sớm hay muộn, chúng ta cũng phải chọn một.

Thánh Lu-ca, một cách tài tình, đã ghi lại ngay lập tức phản ứng của những người nghe: "Người Pha-ri-sêu vốn ham hố tiền bạc, nên nghe các điều ấy, thì cười nhạo Đức Giê-su." Họ "cười nhạo". Tại sao họ lại cười? Thưa, vì họ chính là những người đang cố gắng làm cái việc mà Chúa Giê-su nói là "không thể". Họ là những người tin rằng mình có thể phục vụ cả hai chủ. Họ là những người rất mộ đạo, tuân giữ Lề Luật một cách nghiêm ngặt, họ cầu nguyện, ăn chay, dâng cúng. Họ tin rằng mình đang phục vụ Thiên Chúa. Nhưng đồng thời, họ "vốn ham hố tiền bạc". Họ yêu tiền. Họ tin rằng sự giàu có của họ là một dấu chỉ cho thấy Thiên Chúa chúc phúc cho lòng đạo đức của họ. Họ đã biến Thiên Chúa thành một phương tiện để làm giàu, và biến sự giàu có thành bằng chứng cho lòng đạo đức của mình. Họ đã đảo lộn tất cả.

Vì vậy, khi nghe Chúa Giê-su nói "Anh em không thể vừa làm tôi Thiên Chúa, vừa làm tôi Tiền Của", họ thấy điều đó thật lố bịch. Họ đang "làm được" đó thôi! Họ cười nhạo sự ngây thơ của Chúa Giê-su. Họ cười nhạo một giáo lý dường như quá cực đoan, quá xa rời thực tế. Họ là những con người "thực tế", biết cách cân bằng giữa đạo và đời. Nhưng sự cân bằng của họ là một sự cân bằng giả dối. Họ đã tự lừa dối mình. Họ nghĩ rằng họ đang làm chủ tiền bạc, nhưng thực ra, tiền bạc đang làm chủ họ. Nó đã làm chủ trái tim họ đến nỗi họ không còn nhận ra được sự thật nữa. Lòng ham hố tiền bạc đã làm cho họ mù lòa về mặt tâm linh. Họ không còn khả năng nhận ra Chân Lý đang đứng ngay trước mặt họ. Họ không chỉ không hiểu Chúa Giê-su, mà họ còn cười nhạo Ngài.

Và đây là lúc Chúa Giê-su đưa ra lời cảnh báo đáng sợ nhất, một lời phán xét thấu tận tâm can: "Các ông là những kẻ làm ra bộ công chính trước mặt người đời, nhưng Thiên Chúa thấu biết lòng các ông, bởi vì điều cao trọng đối với người đời lại là điều ghê tởm trước mặt Thiên Chúa." Đây là bi kịch của người Pha-ri-sêu, và cũng là bi kịch của rất nhiều người trong chúng ta. "Làm ra bộ công chính trước mặt người đời." Chúng ta có thể che giấu lòng ham mê tiền bạc của mình bằng những hành vi đạo đức bên ngoài. Chúng ta có thể đi lễ, dâng cúng, làm từ thiện, để mọi người thấy và ca ngợi chúng ta là người tốt, là người đạo đức. Chúng ta có thể tự biện minh cho sự giàu có của mình, cho lối sống xa hoa của mình bằng trăm ngàn lý lẽ. Chúng ta có thể tự thuyết phục mình và thuyết phục người khác rằng chúng ta đang ổn, rằng chúng ta đang "phục vụ Chúa".

Nhưng có một Đấng mà chúng ta không thể qua mặt được. "Thiên Chúa thấu biết lòng các ông." Con người nhìn vẻ bề ngoài, còn Thiên Chúa nhìn thấu trái tim. Thiên Chúa biết ai, hay cái gì, mới thực sự là "chủ" của lòng chúng ta. Ngài biết rõ đâu là lòng yêu mến đích thực, đâu là sự tính toán vụ lợi. Ngài biết rõ sự dâng cúng của chúng ta là một hành vi thờ phượng hay chỉ là một cách để mua chuộc sự an tâm, để "làm ra bộ công chính". Khi trái tim chúng ta đã thuộc về Mammon, thì mọi hành vi tôn giáo của chúng ta, dù có vẻ cao quý đến đâu, cũng chỉ là một sự giả hình.

Và rồi, Chúa Giê-su kết luận bằng một câu nói đảo lộn mọi giá trị của thế gian: "Điều cao trọng đối với người đời lại là điều ghê tởm trước mặt Thiên Chúa." Thế gian tôn vinh điều gì? Thưa, đó là sự giàu có, là quyền lực, là danh vọng, là địa vị. Đó là những gì mà người Pha-ri-sêu "ham hố". Họ làm mọi cách để đạt được những thứ đó, và khi có được rồi, họ tự hào về nó, coi đó là sự "cao trọng". Nhưng Chúa Giê-su nói, chính những thứ đó, khi được tôn lên làm mục đích của cuộc đời, khi nó chiếm chỗ của Thiên Chúa trong trái tim con người, thì nó trở nên "ghê tởm" (bdelugma) – một từ rất mạnh, thường dùng để chỉ sự thờ ngẫu tượng, sự ghê tởm nhất trong mắt Thiên Chúa. Thật là một sự đảo ngược kinh hoàng! Những gì chúng ta cả đời theo đuổi, những gì chúng ta ngưỡng mộ ở người khác, có thể lại chính là điều khiến Thiên Chúa kinh tởm.

Bài học hôm nay, thưa anh chị em, là một lời mời gọi chúng ta hãy thành thật với chính mình. Hãy can đảm nhìn sâu vào trái tim mình và tự hỏi: Ai đang là chủ của tôi? Động lực nào đang chi phối những quyết định quan trọng nhất của tôi? Tôi đang thực sự tìm kiếm điều gì? Có phải tôi đang cố gắng "làm tôi hai chủ" hay không? Có phải tôi đang "làm ra bộ công chính" trước mặt người đời, trong khi trái tim tôi đang bí mật tôn thờ Mammon? Chúng ta đừng vội cười nhạo người Pha-ri-sêu. Sự cám dỗ của họ cũng chính là sự cám dỗ của chúng ta. Trong một xã hội tiêu thụ, một xã hội coi trọng vật chất và thành công bằng mọi giá, việc giữ cho trái tim mình chỉ thuộc về một mình Thiên Chúa là một cuộc chiến đấu không ngừng nghỉ.

Sự chọn lựa này không phải là một sự chọn lựa tiêu cực, bắt chúng ta phải từ bỏ mọi sự. Ngược lại, đó là một sự chọn lựa cho tự do. Khi chúng ta chọn Thiên Chúa làm Chủ duy nhất, chúng ta được giải thoát khỏi ách nô lệ của Tiền Của. Chúng ta được giải thoát khỏi nỗi lo âu triền miên phải tích trữ, phải bảo vệ, phải có nhiều hơn nữa. Chúng ta được giải thoát khỏi sự sợ hãi khi phải cho đi. Chúng ta tìm thấy sự an toàn đích thực, không phải trong của cải mau qua, mà trong tình yêu không bao giờ vơi cạn của Thiên Chúa. Khi đó, tiền bạc trở về đúng vị trí của nó: là một đầy tớ, một công cụ, một "việc rất nhỏ" mà chúng ta có thể sử dụng một cách tự do và quảng đại để phục vụ Ông Chủ duy nhất của mình là Thiên Chúa, và để phục vụ anh em mình.

Xin Chúa cho chúng ta ơn can đảm để thực hiện sự chọn lựa tối hậu này. Xin cho chúng ta ơn khôn ngoan để nhận ra đâu là "điều cao trọng" đích thực, không phải trước mặt người đời, mà là trước mặt Thiên Chúa. Và xin cho chúng ta một trái tim tinh tuyền, một trái tim không bị chia rẽ, để chúng ta có thể yêu mến và phục vụ một mình Thiên Chúa, Ông Chủ duy nhất và là hạnh phúc trọn vẹn của đời mình.

 

Danh mục:
Tác giả: