Nhảy đến nội dung

Bệnh đời

BỆNH ĐỜI

[Niệm khúc Lc 6:39-45 ≈ Mt 7:3-5; 7:15-20; 12:33-35]

Mắt mù mà chảnh quá đi

Ngỡ là sáng tựa đèn pha soi người

Thật ra mắt đã mù rồi

Chẳng hề thấy được cuộc đời ra sao

Chưa mù thì mắt cũng đau

Nhìn gà hóa quốc chứ nào đúng chi

Lại che khuất bởi cái xà

Vậy mà cứ mạo nhận là mắt tinh

Loay hoay mãi với chính mình

Vẫn không thể bước chân nhanh trên đường

Giả nhân, giả nghĩa, bất lương

Cây đời khô héo còn mong trái gì?

Học hành ba chữ đáng chi

Mà còn ra vẻ muốn khoe khoang mình

Thấy người thì liếc mắt khinh

Xảo ngôn, đểu cáng, chối quanh rất tài

Hợm mình mà tưởng mình oai

Bệnh ngu không trị, chưa ai làm gì?

Lòng đầy thì miệng nói ra

Tưởng khôn mà lại hóa ngu hơn người

Bụng đầy chất độc hại đời

Nói gì thì cũng là lời gian ngoa

Cầu xin Thiên Chúa chở che

Mắt hồn xin chữa khỏi mù yêu thương

Giúp con nghiêm túc, đàng hoàng

Chớ có ngang tàng mà khốn đời con

TRẦM THIÊN THU

NÉT ĐỜI

“Nỗi đắng cay chỉ riêng lòng mình biết, niềm hân hoan đâu chia sẻ được với người ngoài” (Cn 14:10)

Cong lưng nặng trĩu lỗi lầm

Gian truân ngày tháng thế nhân lữ hành

Đôi khi hợm hĩnh, bạc tình

Nên cần sám hối, biết mình là chi

Có người từ thuở sinh ra

Ung dung may mắn, không hề gian nan

Có người luôn phải lầm than

Từ trong trứng nước đã gian khổ rồi

Mỗi người có một nét đời

Nét cong, nét thẳng, nét tươi, nét buồn

Nét đời do Chúa vẽ nên

Dù cong hay thẳng vẫn còn Chúa thương

Biển đời nước khổ mênh mông

Dù trong dù đục vẫn lòng biển khơi

Bức tranh nào cũng tuyệt vời

Triển lãm cuộc đời – nghệ thuật tâm linh

TRẦM THIÊN THU

Tác giả: