Nhảy đến nội dung

Biến đổi để bước theo Chúa - Thiên Chúa mời gọi, chuẩn bị và sai chúng ta đi - Hướng nhìn Giêsu thật gần và lắng nghe lời Người

BIẾN ĐỔI ĐỂ BƯỚC THEO CHÚA

Hẳn ai trong chúng ta cũng đã từng có nỗi lòng như nhà giáo dục nổi tiếng người Pháp kia. Ông tự sự về cuộc đời bản thân như sau: Khi còn trẻ, tôi luôn mang trong mình tinh thần cách mạng, và mỗi lúc cầu nguyện, tôi luôn khấn cầu xin Chúa một điều: “Lạy Chúa, xin thương ban cho con nghị lực hầu biến đổi thế giới này!” Khi càng trưởng thành và cũng nhận ra đã quá một đời người rồi mà tôi vẫn không thể thay đổi được ai, nên tôi đã cầu nguyện thế này: “Lạy Chúa, xin ban cho con nghị lực để biến đổi những người trong gia đình con!” Giờ đây tôi đã già nua, những ngày còn lại chỉ đếm được trên đầu ngón tay, nên lời cầu nguyện của tôi chỉ vắn tắt như này: “Lạy Chúa, xin ban cho con nghị lực ngỏ hầu biến đổi chính bản thân con!” Kết thúc bài tự sự, ông đã đưa ra kết luận hơi chua chát: “Nếu tôi biết cầu nguyện như thế này từ ngày còn trẻ thì tôi đã không uổng phí cả cuộc đời!”

Quả thật, lời mời gọi ‘canh tân’, biến đổi bản thân để trung tín bước theo Chúa hằng ngày cũng là tiếng kêu thúc giục mỗi người chúng ta sống tinh thần Mùa Chay thánh này. Hôm nay, chúng ta cùng với ba Thánh tông đồ Phê-rô, Gia-cô-bê và Gio-an chứng kiến biến cố Chúa hiển dung sáng chói trên núi Ta-bor, hầu Ngài tỏ rõ thân phận-sứ mạng của mình, và củng cố đức tin cho các ông: “Khi ấy, Chúa Giê-su đã gọi Phê-rô, Gia-cô-bê và Gio-an là em ông này, và Ngài đưa các ông tới chỗ riêng biệt trên núi cao. Ngài biến hình trước mặt các ông: mặt Ngài chiếu sáng như mặt trời, áo Ngài trở nên trắng như tuyết” (Mt 17, 1-2). Chúa tỏ mình ra như thể một lời động viên, khuyến khích, kêu mời mỗi người chúng ta biết sống thật với chính mình, gạt bỏ mọi mặt nạ mà chúng ta có thể đang mang trên người. Chúa biến mình như một lời thúc bách chúng ta cũng sẽ được hoán cải, trở về với ‘nhân tri sơ, tính bản thiện’, trở về với sự thiện lành nơi mỗi người mà Thiên Chúa đã trao ban, đặt để khi tạo dựng con người giống hình ảnh Ngài.

Mùa Chay thánh là thời cơ thuận tiện cho mỗi chúng ta đáp lại lời mời gọi này, và ước gì chúng ta học nơi tổ phụ Áp-ra-ham (* tên gọi trước khi được Thiên Chúa thay đổi là Áp-ram) biết mau mắn vâng nghe-thực hành: “Áp-ram liền ra đi, như lời Thiên Chúa phán dạy” (St 12, 4). Lẽ thường tình, không ai trong chúng ta không muốn mình thay đổi theo chiều hướng tích cực, nhưng thực tế lại là một câu chuyện khác. Đến đây, con chợt nhớ đến gia đình nọ: đứa em gái thương chị nó lắm, lúc nào cũng quấn quýt hỏi thăm chị. Nhưng một hôm, tiếng nó cứ lanh lảnh:

  • Chị ơi, sao chị lại bỏ anh rể? Chị không thương anh ấy à?

Nghe vậy, chị nó nhỏ nhẹ đáp:

  • Vì anh ấy rượu chè, cờ bạc, ăn chơi, nên chị không chịu được nữa.
  • Nhưng hình như chị đã biết anh ấy có tật cờ bạc, rượu chè trước khi lấy cơ mà…

Lúc ấy, chị gái trả lời trong tiếng nức nở nghẹn ngào như muốn oà khóc:

  • Chị cứ tưởng là thời gian trôi qua thì anh ấy sẽ thay đổi, nào ngờ đâu càng ngày càng tệ hơn em à…

Người xưa nói quả chẳng sai ‘bản tính khó dời’ hoặc ‘chứng nào tật nấy’, phản ánh con người khó lòng thay đổi được bản thân, đặc biệt tính cách của mình. Thay đổi một thói quen chưa tốt cần biết bao nhiêu nỗ lực, thời gian; huống chi để thay đổi bản tính một khi đã ăn sâu trong con người chúng ta. Tuy nhiên, với sự hy sinh rèn luyện mỗi ngày, cộng tác với ơn thánh, chúng ta tin chắc sẽ có ngày ‘được biến mình’, ‘được biến đổi’ như Thánh Phao-lô nhắn nhủ ông Ti-mô-thê: “…Con hãy đồng lao cộng tác với cha vì Tin Mừng, nhờ quyền lực của Thiên Chúa, Đấng giải thoát và kêu mời chúng ta bằng ơn thiên triệu thánh của Ngài, không phải do công việc chúng ta làm, mà là do dự định và ân sủng đã ban cho chúng ta từ trước muôn đời trong Đức Giê-su Ki-tô” (x. 2Tm 1, 8b-9). Hơn nữa, sau khi được tận mắt chứng kiến Chúa hiển dung, lúc Thánh Phê-rô còn đang nói, thì một đám mây sáng bao phủ, và có tiếng từ trong đám mây phán rằng: “Đây là Con Ta yêu dấu, rất đẹp lòng Ta, các ngươi hãy nghe lời Ngài” (x. Mt 17, 5) khẳng định con đường biến đổi để bước theo Chúa không thể nào không lắng nghe lời Con Một yêu dấu, không thể nào không noi gương sống như Đức Giê-su được! Cuộc thay mình nào cũng có đau thương, mất mát, có nỗi sợ hãi riêng, nhưng như Đức Giê-su đã nâng ba Thánh tông đồ dậy thế nào, Ngài cũng “đến gần, chạm tới và bảo [chúng ta]: ‘Các con hãy đứng dậy, đừng sợ”” (x. Mt 17, 7). Dĩ nhiên, Ngài luôn đồng hành, hiện diện với chúng ta; và đây cũng chính là cảm nghiệm sâu xa của đại thi hào Ta-go-re được lột tả rõ nét trong tác phẩm ‘Lời Dâng’:

‘Anh không nghe thấy ư?

Bước chân Ngài thầm lặng

Ngài tới, tới và luôn luôn thường tới

Ngài tới, tới và luôn luôn thường tới

Hàng giờ, hàng đêm, hàng ngày, hàng thời đại, anh ơi”.

Lạy Chúa, xin giúp mỗi người chúng con nhận ra tiếng Chúa, cảm nghiệm tình yêu của Chúa, được đụng chạm tới đôi tay ấm áp hằng nâng đỡ, chở che, dẫn dắt của Chúa, ngỏ hầu chúng con được biến đổi để bước theo chân Chúa mỗi ngày, đặc biệt trong Mùa Chay thánh này. Amen!

Lm. Xuân Hy Vọng

THIÊN CHÚA MỜI GỌI, CHUẨN BỊ VÀ SAI CHÚNG TA ĐI

Khi chúng ta bước chân vào đời, trải qua bao thăng trầm cuộc sống từ lúc được dưỡng nuôi trong vòng tay yêu thương của bố mẹ, gia đình, rồi đến lúc phải tự thân vận động, bương trải với cuộc sống ngoài xã hội. Và cũng đến khi chọn bậc sống cho mình. Người người bước vào đời sống gia đình, nuôi dạy con cái, người thì đáp trả lời mời gọi dấn thân trong bậc sống dâng hiến, phục vụ, và khá nhiều người sống độc thân cho lý tưởng cao cả. Nhìn lại tất cả quãng đường ấy với một chút suy tư đọng lại, chúng ta có thể nghiệm ra được nhiều điều bất hủ, đầy xác tín là: Thiên Chúa hiện diện trong mọi khoảnh khắc ấy, cho dù lắm lúc chúng ta không nhận ra Ngài đang đồng hành sánh bước cùng ta; nhiều lúc, chúng ta chưa cảm nhận vòng tay yêu thương, luôn chở che, chăm sóc ta; và cũng không thiếu những giây phút chúng ta nghiệm ra tiếng gọi của Thiên Chúa, nhận biết phương thức Ngài trang bị, chuẩn bị cho ta và lời Người sai ta đi loan truyền Tin Mừng.

Các bài đọc hôm nay gợi cho chúng ta một Thiên Chúa không áp đặt, hay ‘chỉ tay năm ngón’, sai bảo... mà là Đấng yêu thương, mời gọi con người chia sẽ, tham dự vào đặc tính Chân, Thiện, Mỹ của Ngài. Nếu chúng ta đặt địa vị mình vào hoàn cảnh của ông Áp-ra-ham trong bài đọc I, thử hỏi chúng ta có suy nghĩ, và hành động thế nào? Thiên Chúa kêu mời Áp-ra-ham từ bỏ quê hương, họ hàng, nhà cửa tổ tiên, mà lên đường đến miền đất Chúa hứa ban (x. St 12, 1- 4). Đón nhận lời mời gọi này đã là chuyện khó rồi, huống chi thực thi nó lại càng khó hơn! Tuy nhiên, Áp-ra-ham đã đặt trọn vẹn niềm tin tưởng vào Thiên Chúa mà lên đường, rời bỏ những gì thân thương, quý giá nhất. Chẳng phải Áp-ra-ham kỳ vọng vào miền đất hứa với biết bao vật lạ, của quý mà dường như khá dễ dàng cho ông khi phải từ bỏ quê quán, tổ tiên để cất bước lên đường như lời Thiên Chúa mời gọi; nhưng chính vì lời Thiên Chúa là lời chân thật, và Thiên Chúa là Đấng thiện hảo, công minh, luôn thực hiện những gì Ngài hứa ban, cho nên Áp-ra-ham đã từ bỏ tất cả, nhanh chân đáp trả lời mời gọi ra đi đến miền đất hứa, mặc dù chẳng biết hình thù miền đất ấy ra sao! Lòng tín thác, tin tưởng đáp trả lời gọi của Áp-ra-ham là bài học quý giá cho chúng ta, đặc biệt trong khung cảnh đầy chuyển biến, được cho là ‘năng động’ của thời đại công nghệ, thông tin ‘chóng mặt’ này. Với một xã hội thực dụng, con người ngày nay muốn nhìn tận mắt, nghe tận tai, sờ, đụng, cầm nắm chắc trong tay...chứ chẳng mảy may đặt lòng tin vào sức mạnh của Đấng đầy quyền năng và hằng thấu suốt tâm can con người. Thiên Chúa không ích kỷ, thu nhỏ mình vào vỏ bọc, hay chơi trò chốn tìm, nhưng Ngài đầy lòng thương cảm con người. Ngài đã ra khỏi chính mình để đến chia sẻ, mời gọi chúng ta thông phần vào tình thương vô biên ấy của Ngài. Như Thiên Chúa đã kêu mời Áp-ra-ham ra đi làm chứng cho lòng tín thác trọn vẹn vào Ngài; và như Chúa gọi mời Thánh Phao-lô ra tiến bước trên con đường làm chứng cho Tin Mừng, thì mỗi chúng ta cũng được mời gọi từ bỏ con người của mình, cái tôi của mình, từ bỏ những gì dễ giải giam hãm chúng ta trong vỏ bọc ương hèn, giả tạo, tự cao, ngạo mạn...mà mặc lấy con người mới biết tín thác, tin tưởng hoàn toàn vào Thiên Chúa, biết đáp trả lời mời gọi tha thiết của Ngài mau mắn “đồng lao cộng tác với nhau vì Tin mừng và nhờ quyền năng của Thiên Chúa” (x. 2Tm 1, 8b).

          Thiên Chúa chẳng chờ đợi chúng ta kêu xin, rồi Ngài gọi; nhưng Chúa luôn đi bước trước kêu mời chúng ta, và một khi Ngài mời gọi, Ngài sẽ có phương cách, chương trình chuẩn bị cho chúng ta nên ‘thiện chiến, dũng sĩ của Tình yêu’. Thánh Phao-lô đã khẳng khái nhắc nhở ông Ti-mô-thê trong bài đọc II rằng: “...vì Tin Mừng, nhờ quyền lực của Thiên Chúa, Đấng giải thoát và kêu mời chúng ta bằng ơn thiên triệu thánh của Người, không phải do công việc chúng ta làm, mà do dự định và ân sủng đã ban cho chúng ta...” (x. 2Tm 1, 8b). Chẳng phải vì chúng ta xứng đáng, giỏi dang, tài năng nên được gọi, được trang bị! Nhưng tiên vàn, trên hết mọi sự do lòng nhân từ, sẻ chia, ‘bỏ mình’ của Thiên Chúa mà chúng ta được mời gọi thông phần vào tình yêu sâu xa của Ngài, và được Ngài đoái trông cân nhắc, chuẩn bị hầu chúng ta trở nên ‘cây cọ vẽ nhỏ bé trong đôi tay thần kỳ của nhà hội hoạ tài ba’, trở nên ‘nốt nhạc dường như lạc bè trong một tác phẩm hùng ca dưới sự điều khiển của vị nhạc trưởng tài danh’.

          Trước lời mời liên lỉ của Thiên Chúa, cũng như cảm nghiệm qua những phương thức Ngài trang bị cho chúng ta nơi đời sống thường nhật, đặc biệt trong đời sống tu đức, tâm linh, chúng ta một lần nữa được Chúa Cha mời gọi tiến bước xa hơn trên con đường trọn lành như Ngài kêu mời ba Tông đồ Phê-rô, Gio-an và Gia-cô-bê trong trình thuật Đức Giê-su Biến hình trên núi Ta-bo: “Đây là Con Ta yêu dấu, rất đẹp lòng Ta, các ngươi hãy nghe lời Người” (Mt 17, 5). Thiên Chúa mọi gọi chúng ta bằng nhiều phương thế khác nhau, qua hoàn cảnh, sự kiện khác nhau, nhưng chung quy một điều, đó là: một khi Ngài kêu mời ai, thì Ngài cũng có chương trình chuẩn bị cho họ. Ngài kêu mời ta từ bỏ con người cũ, quảng đại đáp trả và tin tưởng, tín thác, cộng tác với ơn Ngài mà ra đi. Và hành vi ‘ra đi’ cao cả nhất đó là ‘vâng nghe lời Đức Giê-su Ki-tô, học nơi Ngài, sống như Ngài, yêu thương, hy sinh và chết như Ngài’. Trước thách thức ấy, không một ai trong chúng ta không cảm thấy rụt rè, sợ hãi vì chúng ta được sai đi ‘như chiên giữa sói rừng’ (x. Mt 10, 16). Tuy nhiên, hình ảnh trong đoạn Phúc Âm hôm nay: Chúa Giê-su đến gần, động đến các ông và bảo “các con hãy đứng dậy, đừng sợ” (x. Mt 17, 7) đã an ủi và động viên chúng ta trên mọi bước đường, mọi bậc sống, mọi hoàn cảnh cho dù nó chẳng như ta mong muốn, không như ta trông mong, thì Chúa vẫn ở bên, đang đồng hành, chở che chúng ta.

Ước gì tâm hồn chúng ta luôn mở rộng, đôi tay đón lấy, và đôi chân tiến bước, hầu đáp trả lời mời gọi của Chúa, tín thác vào chương trình của Ngài và chan chứa niềm hy vọng được trở nên sứ giả Tin Mừng trong đời sống hôm nay. Amen!

Lm. Xuân Hy Vọng  

HƯỚNG NHÌN GIÊ-SU THẬT GẦN và LẮNG NGHE LỜI NGƯỜI

          Cùng với Giáo Hội, chúng ta bước vào Mùa hồng ân, sống Mùa Chay Thánh. Khi nhận lãnh tro, chúng ta được nghe thừa tác viên đọc lời kinh vắn tắt “Hãy ăn năn sám hối và tin vào Tin Mừng”. Tinh thần ăn năn, sám hối trở về với Thiên Chúa và đặt hết niềm tin vào Tin Mừng là việc phải làm trong suốt cuộc đời của mỗi chúng ta. Việc này không chỉ một ngày hai hôm, mà là việc suốt cả hành trình sống đức tin chúng ta. Chính vì vậy, Giáo Hội mời gọi mỗi người chúng ta sống mùa Chay Thánh này qua ba hành động không thể tách rời nhau, đó là: cầu nguyện, ăn chay và làm việc lành phúc đức.

         

          Khi chúng ta làm những việc đạo đức này, chúng ta có xu hướng nghĩ là: Thiên Chúa dựa vào công trạng này mà ban thưởng! Chúng ta đừng quên Thiên Chúa yêu thương chúng ta vô điều kiện như Thánh Phao-lô trong bài đọc 2 nhắn nhủ ông Ti-mô-thê “Đấng giải thoát và kêu mời chúng ta bằng ơn thiên triệu thánh của Người, không phải do công việc chúng ta làm, mà là do sự dự định và ân sủng đã ban cho chúng ta từ trước muôn đời trong Đức Giê-su Ki-tô” (2Tm 1, 9). Những việc lành phúc đức ấy không mang lại vinh quang hay ơn ích gì cho Thiên Chúa, nhưng nó lại giúp chúng ta ý thức thân phận yếu đuối mỏng dòn của con người, giúp chúng ta tiến gần đến với Chúa, với tha nhân và sống thật với bản thân mình.

          Để làm được những điều này, chúng ta cần tín thác vào Thiên Chúa, và noi gương sống đức tin của Ab-ram (sau này được Thiên Chúa đổi thành Ab-ra-ham) trong bài đọc I: “Ông liền ra đi như lời Thiên Chúa phán dạy” (St 12, 4a). Ông được mời gọi rời bỏ quê hương, lên đường đến vùng đất tuy phì nhiêu và trù phú nhưng xa xôi và vô định. Tuy nhiên, không phải bởi vì lời hứa của Thiên Chúa mà ông không ngần ngại lên đường; nhưng thiết nghĩ, trên hết chỉ vì ông tin tưởng tuyệt đối vào một Thiên Chúa thân tình, gần gũi, yêu thương và trung tín. Và chính vì lòng tin ấy mà khiến ông nhanh nhẹn đáp trả lời mời gọi của Người, bỏ lại xứ sở, quê hương, ra đi đến vùng đất mà Thiên Chúa đã hứa ban. Trong Mùa Chay Thánh này, Chúa cũng mời gọi chúng ta biết ra đi, ra khỏi con người cũ, tội lỗi của chúng ta, ra khỏi những ‘chốn phòng then cài cửa chặt’ khép kín, hờ hững trước tiếng mời gọi của Chúa, dửng dưng trước tiếng van nài của anh chị em, rời khỏi những thói đời khiến ta xa lìa Chúa, ra khỏi những thú vui, đam mê kéo ta xa dần tình yêu Chúa, ra khỏi chốn tiện lợi, yên định để đến với anh chị em vùng ngoại biên đang cần đến lời cầu nguyện, hy sinh và giúp đỡ của chúng ta. Hơn nữa, Người cũng mời gọi chúng ta bỏ lại những gì không đẹp lòng Chúa, bỏ lại lối sống, cách suy nghĩ phiến diện, đa đoan, chủ quan vô lối, bỏ lại những định kiến, lời dèm pha chẳng mang tính xây dựng, bỏ lại cung cách sống vô tâm, vô cảm, v.v…

          Nhờ niềm tín thác vào Thiên Chúa và sự nỗ lực không ngừng, cũng như thái độ chú tâm lắng nghe Lời Chúa như lời Chúa Cha phán dạy cho ba Tông đồ trong bài Phúc Âm hôm nay “đây là Con Ta rất yêu dấu rất đẹp lòng Ta, các ngươi hãy nghe Lời Người” (Mt 17, 5). Trong lúc hiển dung, đứng bên Chúa Giê-su, có sự hiện diện của ông Mô-sê và tiên tri Ê-li-ah, nhưng khi Chúa Cha phán dạy thì Người không nói ‘các con hãy nghe lời ông Mô-sê hay tiên tri Ê-li-ah’, mà Người khẳng định, xác thực thân thế của Đức Giê-su Ki-tô “đây là con Ta yêu dấu, rất đẹp lòng Ta” (x. Mt 17, 5) và căn dặn mỗi chúng ta hãy sống thân tình, đến gần với Con của Người, noi gương Người và lắng nghe Người hết cả tâm hồn. Trong xã hội hôm nay, có quá nhiều tiếng gọi mời chúng ta, vô vàn tiếng ồn ào, vồn vã khiến tâm trí chúng ta xao xuyến, lòng chúng ta không yên, và có thể trở thành vật cản chúng ta lắng nghe, phân định tiếng Chúa đang kêu mời, thúc giục chúng ta từng giây phút trong đời. Hằng ngày, chúng ta phải kiên tâm, vững trải đấu tranh chọn lựa giữa tiếng kêu ồn ã của thú vui, trần tục pha lẫn với thói đời, với lời kêu mời dường như khe khẽ, nhỏ nhẹ nhưng đầy tha thiết của Chúa! Chúng ta phải can đảm chọn lắng nghe tiếng Chúa gọi trở về với tình thương của Người, hơn những thúc giục của đam mê trần thế!

          Một lần nữa, chúng ta cùng lắng nghe tiếng Chúa Cha khuyên dạy và sống Mùa Chay Thánh này với cả tấm lòng ăn năn:

                              “Đây là Con Ta yêu dấu

                              Rất đẹp lòng Ta, lắng nghe Lời Người”.

                              Một lòng chừa cải đam mê

                              Lánh xa dịp tội, trở về Chúa thôi.

                                                                      Lm. Xuân Hy Vọng

Tác giả: