Bình an , hạnh phúc - Tính phổ quát của ơn cứu độ
- CN, 26/01/2025 - 08:13
- Lm Nguyễn Văn Nghĩa
BÌNH AN – HẠNH PHÚC
(Lễ Mẹ Thiên Chúa 01-01)
Một năm mới lại về. Dù dịch bệnh vẫn hoành hành, virus biến thể Omicron đang lan rộng, nhưng chắc chắn đèn đưốc và pháo hoa vẫn rực sáng đó đây dù rằng có phần kém “hoành tráng”. Người người chúc nhau hạnh phúc. Happy New Year! Ôi hai từ hạnh phúc, ngươi mãi cứ xa vời hay chỉ tồn tại trong lời chúc! Hạnh phúc là gì? Người đời cho rằng hạnh phúc là trạng thái sung sướng vì cảm thấy hoàn toàn đạt được ý nguyện. J. A. Hardon quan niệm rằng đó là tình trạng được hưởng trọn vẹn điều tốt hoàn hảo và mọi ước vọng của mình được thỏa mãn tràn trề. Ý nguyện hay ước vọng của con người thì kể làm sao cho xuể, chưa kể nhiều khi lại đối nghịch nhau như chuyện hai con thuyền đi đang ngược chiều trên cùng dòng sông.
Xin được có một cái nhìn về sự hạnh phúc, dĩ nhiên là hạnh phúc của con người. Đó là tình trạng được nhìn nhận, được đón nhận, tiếp nhận như mình là. Và đây chính là sự bình an đích thực của kiếp con người, xét như là hữu thể biết phản tỉnh trong tính liên vị. Khi được tha nhân đón nhận như mình đang là, thì phẩm vị của mình được nhìn nhận, và mình sẽ được bình an. Rất có thể dù chưa được thành công mặt mày hay chưa làm được việc kia nhưng khi đã có bình an là có hạnh phúc.
Khởi đầu năm mới, Giáo Hội vừa cầu nguyện cho nền hòa bình thế giới, vừa tôn vinh Mẹ Maria với tước hiệu Mẹ Thiên Chúa và kỷ niệm việc cắt bì, đặt tên cho Chúa Hài Nhi. Những việc này thoạt xem ra độc lập, không liên hệ gì đến nhau, thế nhưng lại có mối liên hệ hỗ tương chặt chẽ.
Khi Công Đồng Êphêsô (431) tuyên bố tín điều Mẹ Maria là Mẹ Thiên Chúa, đoàn tín hữu lúc bấy giờ đã hân hoan vui mừng, reo hò suốt cả đêm. Niềm vui thánh thiện ấy trào dâng không nguyên vì Mẹ Maria được tôn vinh mà còn hơn thế nữa vì Đấng mà Mẹ đã sinh ra chính là Thiên Chúa thật, trong một Ngôi Vị duy nhất. Đây chính là trọng tâm của tín điều Ngôi Hai Thiên Chúa với bản tính thần linh đã nhận lấy bản tính loài người với linh hồn và thân xác nhân loại trong mầu nhiệm Ngôi Hiệp.
Cái hơi thở của thuở ban đầu buổi sáng tạo làm cho con người thành người nay được nên hoàn hảo, trọn vẹn với mầu nhiệm Ngôi Hiệp. Loài người, loài được dựng nên, tất cả đều được nhận làm con của Đấng Tạo Thành trong Người Con Nhập Thể làm người. Qua mầu nhiệm Ngôi hiệp, Thiên Chúa đã ban cho cho loài người được quyền năng cao cả (x.Mt 9,8) và phẩm vị xứng là “thần thánh” (x.Ga 10,31-39). Mầu nhiệm Chúa về trời càng khẳng định thêm chân lý này. Những gì thuộc bản tính nhân loại đã được Đấng Làm Người đưa vào vinh quang bất diệt.
Dù là một bào thai dị tật trong dạ mẹ, dù là một trẻ bé mồ côi không nơi nương tựa, dù là một người thấp cổ kém phận, dù là bất cứ ai đi nữa, thảy đều là con người. Đã có nhiều nhà lãnh đạo tôn giáo, các nguyên thủ quốc gia hay đứng đầu tập thể này nọ lên tiếng bênh vực cho nhân vị, nhân quyền. Thế nhưng phẩm vị con người vẫn bị chà đạp, quyền lợi của con người vẫn bị tước đoạt ở nhiều nơi trên thế giới. Vẫn còn đó nhiều người sống chưa ra con người và khi chết số phận cũng không hơn gì loài vật. Chỉ trong Thiên Chúa, Đấng là Cha của hết mọi người thì phẩm vị của con người, của từng người mới được nhìn nhận và tôn trọng.
Khi loại trừ Thiên Chúa và chối từ Đấng Cứu Độ, Đấng là Vua Hòa Bình thì tha nhân chỉ còn là loài lang sói, là kẻ cạnh tranh sinh tồn với ta mà thôi. Nhìn nhận, tôn trọng và bảo vệ phẩm giá của con người của từng người đó là cách thế tôn vinh Mẹ Maria với tước hiệu Mẹ Thiên Chúa. Tuyên xưng và đón nhận Đấng Mẹ sinh ra là Thiên Chúa thật chính là cách thế xây dựng nền hòa bình cách hữu hiệu và qua đó chúng ta sẽ được hạnh phúc.
Bình an và hạnh phúc là hai phạm trù luôn sánh đôi. Với cả tấm lòng, góp một chút công sức để giúp tha nhân, giúp người cận kề chúng ta được sống và sống như con người trong trạng thái an bình hết sức có thể thì đó là lời cầu chúc “Happy New Year!” đích thực. Lạy Mẹ Maria, Mẹ Thiên Chúa, Mẹ của loài người, xin cầu cho chúng con biết sống như anh chị em một nhà trên thuận dưới hòa trong tình yêu của Thiên Chúa với Người Anh Cả mà Mẹ đã sinh cho đời là Đức Giêsu Kitô.
Lm. Giuse Nguyễn Văn Nghĩa – Ban Mê Thuột
**********
TÍNH PHỔ QUÁT CỦA ƠN CỨU ĐỘ
( Lễ Hiển Linh )
Kế hoạch của Thiên Chúa là muốn tất cả mọi người nhận biết chân lý để được cứu độ (x.1Tm 2,3-4). Thánh Tông đồ dân ngoại đã khẳng định về tính phổ quát của ơn cứu độ rằng: “Trong Đức Kitô Giêsu và nhờ Tin Mừng, các dân ngoại cùng được thừa kế gia nghiệp với người Do Thái, cùng làm một thân thể và cùng chia sẻ điều Thiên Chúa hứa” (Eph 3,5-6). Họp mừng lễ Hiển linh hay là lễ Chúa tỏ mình cho muôn dân, Hội Thánh muốn khẳng định với chúng ta rằng ơn cứu độ dành cho tất cả mọi người, mọi thời, mọi hoàn cảnh, đồng thời cảnh báo chúng tránh xa thái độ cao ngạo độc quyền chân lý, và mặt khác dạy chúng ta cần tích cực sẻ chia cho tha nhân kho tàng ân sủng mình đã lãnh nhận theo khả năng và hoàn cảnh của mình.
Ơn cứu độ là dành cho tất cả mọi người. Ngôn sứ Isaia loan báo cảnh huy hoàng rực rỡ của Giêrusalem và chư dân Đông Tây, sẽ tay bế tay bồng dìu nhau đến thờ lạy, ca tụng, tôn vinh Thiên Chúa (x.Is 60,3-5). Thiên Chúa là Đấng công bình và đầy tình lân ái. Người tỏ mình cho mỗi người mỗi cách khác nhau tuỳ theo khả năng và hoàn cảnh của họ. Chúa công bình vì Người tỏ mình cho tất cả mọi người, chẳng trừ một ai. Chúa lân ái nên Chúa tỏ mình bằng nhiều cách thế để mỗi người theo mỗi hoàn cảnh có thể gặp được Người.
Với những người chăn chiên cừu, vốn ít học nhưng đơn sơ chất phác, thì lời loan báo của vị Thiên Sứ cùng với tiếng hát của đoàn cơ binh Thiên Thần trong ánh sáng huy hoàng quả là một sứ điệp không gì bằng. Dòng lịch sử minh chứng cho ta sự thật này: Chúa Kitô, Mẹ Maria thường hiện ra với những người thôn quê, nghèo hèn nhiều hơn là với những người trí thức, học cao, hiểu rộng hay chốn thị thành. Với các nhà đạo sĩ Đông phương, thì sự xuất hiện một ánh sao lạ trên bầu trời hẳn là một lời mời gọi thiết thực với những “chuyên gia thiên văn”. Còn với các kinh sư, các Thượng tế Do thái giáo, thì thử hỏi có gì quan trọng cho bằng Thánh Kinh. Chúng ta chớ quên việc họ thường mang Lời Chúa được ghi trên các dải vải đính ở tay áo. Thế thì một duyên cớ để họ đọc lại lời của Ngôn sứ Mikêa: “Phần người, hỡi Bêlem, miền đất Giuđa, ngươi đâu phải là thành nhỏ nhất của Giuđa. Vì ngươi là nơi vị lãnh tụ chăn dắt Israel dân Ta sẽ ra đời” (Mk 5,1), quả là một lời mời gọi hay nói cách khác, là một sự tỏ mình của Thiên Chúa cách tuyệt vời cho họ. Rồi với Vua Hêrôđê, một vị vua trần thế vốn tham quyền cố vị, thì câu hỏi của các nhà đạo sĩ Đông phương: “Đức Vua dân Do Thái mới sinh hiện đang ở đâu?” đúng là một sự tỏ mình của Thiên Chúa cách đúng đối tượng.
Thiên Chúa luôn tỏ mình ra với mọi người theo cách thức Người chọn, phù hợp với từng người theo từng hoàn cảnh, số phận khác nhau của họ. Như thế, ta có thể nói là bất cứ ai cũng đều có thể tìm gặp chân lý, đều có thể tìm đến cội nguồn hạnh phúc vĩnh cửu theo khả năng, hoàn cảnh của mình. Giáo lý Công giáo khẳng định rằng ngoài phép rửa bằng nước còn có phép rửa bằng máu và bằng lòng mến. Thánh Công đồng Vatican II dạy chúng ta: “Vì Chúa Kitô đã chết cho mọi người và vì ơn gọi cuối cùng của con người thực ra là duy nhất, nghĩa là do Thiên Chúa, nên ta phải tin chắc rằng Chúa Thánh Thần ban cho tất cả mọi người khả năng tham dự vào mầu nhiệm Phục Sinh cứu độ của Đức Kitô, tham dự bằng cách nào thì chỉ có Chúa biết mà thôi” (MV số 20). Ơn cứu độ là dành cho muôn dân, vì thế chúng ta có thể rút ra một vài hệ luận như tất yếu như sau:
Không được phép độc quyền chân lý: Chân lý không thuộc riêng một ai, một tập thể nào. Khi ta độc quyền chân lý cách này cách khác là khi ta tự biến mình thành ngẫu tượng. Cần phải bỏ dần thái độ cao ngạo tự tôn của một thời quá khứ khi ta đồng hoá mọi niềm tin, tôn giáo khác ta đều là lầm lạc, là ma quỷ, bụt thần… Cần phải minh định rằng “không ai có thể đến với Chúa Cha mà không qua Chúa Kitô” (x.Ga 14,6). Tuy nhiên cũng cần cảnh giác thái độ tự tôn cho rằng “ngoài Giáo Hội thì không có ơn cứu độ”, một thái độ thiếu tôn trọng hoạt động của Chúa Thánh Thần, Đấng “muốn thổi đâu thì thổi” (x.Ga 3,8). Khi ta có thái độ độc quyền chân lý là lúc ta tưởng như mình đã nắm trọn vẹn chân lý và hữu ý hay vô tình ta đã rơi vào chước cám dỗ của Satan ngày xưa khi cám dỗ tổ tiên loài người: Cứ ăn trái cấm này đi thì hai ông bà sẽ nên như Thiên Chúa, biết được điều lành điều dữ (x. St 3,5).
“Hết mọi người sẽ được Thiên Chúa dạy dỗ” (Ga 6,45). Thiên Chúa tỏ mình cho mỗi người mỗi cách phù hợp với điều kiện, hoàn cảnh của họ. Tuy nhiên để nhận biết Thiên Chúa, phần phía con người cũng cần có sự đáp trả cân xứng. Một vài thái độ đáp trả cần có đó là:
Một tâm hồn biết lắng nghe: đây là thái độ khiêm nhu chân thành, luôn khao khát tìm về chân, thiện, mỹ. Người có tâm hồn biết lắng nghe là người có tấm lòng thành trước những những gì là chính đáng, là phải đạo. Các nhà đạo sĩ Đông phương và những người mục tử thôn dã lúc bấy giờ là những người có tấm lòng thành. Tấm lòng thành ở đây được hiểu như là sự hướng thượng và hướng thiện. Quân vương Hêrôđê chắc chắn không có tấm lòng thành. Các thượng tế, kinh sư ở thành Giêrusalem lúc bấy giờ thì ta không dám quả quyết nhưng chắc chắn họ thiếu động thái lên đường, ra đi.
Một động thái lên đường, ra đi: Khi đã nhận ra tiếng nói của chân lý toàn thiện, tình yêu vĩnh cửu, thì cần phải lên đường, ra đi. Chân lý toàn thiện, tình yêu vĩnh cửu đòi hỏi chúng phải ra đi khỏi cái vị thế hiện tại. Không một ai ở trần gian này có thể nắm được tình yêu vĩnh cửu hay chân lý toàn thiện. Tất thảy đều ở phía trước, chính vì thế cần phải lên đường, ra đi. Các thượng tế và kinh sư ở thành Giêrusalem năm nào dù đã thoáng nhận ra Ánh Sáng cứu độ nhưng vì họ đã không lên đường nên không thể gặp được Đấng Cứu Thế. Trái lại khi nhận được dấu chỉ mời gọi, các đạo sĩ Đông phương và các mục tử đã biết lên đường, ra đi. Ra đi là chấp nhận từ bỏ. Lên đường là chấp nhận hy sinh và gian khó. Có một cái khó mà không dễ gì vượt qua hay từ bỏ, đó là những tập tục hay truyền thống mang tính nhân loại. Chúng dễ nhận ra sự thật này nơi nhiều người biệt phái, luật sĩ, tư tế thời Chúa Giêsu, khi Người công khai rao giảng tin mừng.
Chân lý đã thực sự hoàn hảo và đầy đủ nơi Chúa Kitô, Đấng là hình ảnh của Thiên Chúa vô hình (x.Col 1,15; Dt 1,1-2). Nhưng chúng ta, dù là giáo dân hay giáo sĩ, dù là thần học gia hay “xứng với bậc tông đồ” thì cũng chỉ nhận biết chân lý kiểu như thấy trong tấm gương đồng. “Bây giờ chúng ta thấy lờ mờ như trong một tấm gương, mai sau sẽ được mặt giáp mặt. Bây giờ tôi biết chỉ có ngần có hạn, mai sau tôi sẽ được biết hết, như Thiên Chúa biết tôi” (1.Cor 13,12).
Ra khỏi tháp ngà tự mãn cho rằng đã nắm được trọn vẹn chân lý, ra khỏi tháp ngà độc quyền chân lý là cách thế tuyên xưng mầu nhiệm Chúa Hiển linh, Chúa tỏ mình cho muôn dân cách thiết thực, hữu hiệu và khả tín. Không ngừng kiếm tìm và đón nhận chân lý là một thái độ khiêm nhu vừa có tính giải thoát và tính truyền giáo. Sự thật không chỉ giải thoát chúng ta, mà còn có sức cuốn hút những tâm hồn thiện chí. Và như thế sự thật sẽ làm cho chúng ta xích lại gần nhau, làm cho chúng ta nên một bằng cách thánh hiến chúng ta, nghĩa là làm cho chung ta thuộc về Thiên Chúa (x.Ga 17,17).
Mừng mầu nhiệm Chúa Hiển Linh, ước gì chúng ta mãi luôn nuôi dưỡng cái tấm lòng thành nơi chúng ta bằng thái độ khiêm nhu biết lắng nghe tiếng nói của Thánh Thần. Lắng nghe tiếng nói của Thánh Thần không chỉ trong Thánh Kinh, trong các cử hành Phụng vụ, trong lời dạy của Hội Thánh…mà còn trong các biến cố lịch sử, trong các nét đẹp thánh thiêng nơi các niềm tin, tôn giáo ngoài Công giáo, nơi các nghĩa cử cao đẹp của những người chưa tin hay chưa nhận biết Thiên Chúa. Lắng nghe không phải để đứng nhìn mà để can đảm lên đường tìm kiếm và đón nhận chân lý. Sự thật toàn vẹn luôn ở phía trước, vì có đó nhiều điều ngay các Tông đồ vẫn chưa thấu hiểu. Chính Thánh Thần là Đấng sẽ dẫn đưa chúng ta đến sự thật toàn vẹn (x.Ga 16,12-13). Người là Đấng đang mãi hoạt động cho đến ngày Đức Kitô lại đến trong vinh quang. Không ai có thể trao ban điều mình không có. Tích cực tìm kiếm và đón nhận chân lý là tiền đề tất yếu để ta chia sẻ cho tha nhân hồng ân cứu độ.
Lm. Giuse Nguyễn Văn Nghĩa – Ban Mê Thuột