Nhảy đến nội dung

Các bài viết về linh mục

CÁC LINH MỤC: ĐỪNG SỢ MÌNH YẾU ĐUỐI

Trong dòng chảy lịch sử cứu độ, Thiên Chúa đã luôn chọn những con người phàm hèn, yếu đuối để thực hiện những công trình vĩ đại của Ngài. Từ Môsê với tật nói lắp, Đavít với những sa ngã, đến Phêrô với sự chối bỏ, và Phaolô với quá khứ bắt bớ, tất cả đều là minh chứng sống động cho một chân lý: quyền năng của Thiên Chúa được biểu lộ cách trọn vẹn nhất trong sự yếu đuối của con người. Chân lý ấy càng trở nên sâu sắc và ý nghĩa hơn khi chúng ta chiêm ngắm đời sống và sứ vụ của các linh mục – những con người được tuyển chọn từ giữa nhân loại, được thánh hiến để phục vụ Thiên Chúa và Giáo hội, nhưng vẫn mang trong mình trọn vẹn thân phận mỏng dòn, giới hạn của con người.

Xã hội và ngay cả cộng đoàn tín hữu thường có xu hướng đặt lên vai các linh mục một hình ảnh lý tưởng hóa, một kỳ vọng về sự hoàn hảo, thánh thiện không tì vết. Họ được mong đợi phải là những người luôn mạnh mẽ, kiên cường, không bao giờ vấp ngã, luôn tràn đầy đức tin, hy vọng và lòng mến. Áp lực vô hình này có thể khiến chính các linh mục cảm thấy nặng nề, cô đơn, và đôi khi, sợ hãi chính những yếu đuối của bản thân. Họ sợ hãi khi nhận ra những giới hạn của mình, những cám dỗ vẫn còn đó, những thất bại trong đời sống thiêng liêng hay mục vụ, những vết thương lòng chưa lành, hay đơn giản chỉ là những khoảnh khắc mệt mỏi, chán nản, hoài nghi. Nỗi sợ hãi này, nếu không được đối diện và vượt qua, có thể dẫn đến sự che đậy, giả tạo, hoặc thậm chí là sự tuyệt vọng, xa rời chính Thiên Chúa và anh em.

Tuy nhiên, chính trong sự yếu đuối đó, Thiên Chúa lại mời gọi các linh mục khám phá một chiều kích sâu xa hơn của ơn gọi, một con đường nên thánh không phải bằng sức riêng, mà bằng sự phó thác hoàn toàn vào quyền năng và lòng thương xót của Ngài. Lời mời gọi "Đừng sợ mình yếu đuối" không phải là một sự cho phép buông thả, lười biếng hay biện minh cho tội lỗi, mà là một lời giải phóng, một sự khích lệ để các linh mục dám sống thật với thân phận con người của mình, dám nhìn nhận những giới hạn và thiếu sót, và dám để cho ân sủng Thiên Chúa hoạt động cách mạnh mẽ nhất trong những nơi mà sức con người không thể vươn tới.

Trước hết, sự yếu đuối là một phần không thể tách rời của thân phận làm người. Các linh mục, dù đã được thánh hiến, vẫn là con người bằng xương bằng thịt, mang trong mình những vết tích của tội nguyên tổ, những khuynh hướng xấu, những giới hạn về trí tuệ, thể chất và tâm lý. Họ cũng trải qua những thử thách, cám dỗ, đau khổ như bất kỳ ai khác. Việc phủ nhận hay che giấu sự yếu đuối này là phủ nhận chính bản chất con người của mình, là xây dựng một bức tường ngăn cách với Thiên Chúa và với anh em. Khi một linh mục dám thừa nhận sự yếu đuối của mình, anh ta không những trở nên khiêm tốn hơn, mà còn trở nên gần gũi và dễ tiếp cận hơn với đoàn chiên. Một linh mục luôn tỏ ra hoàn hảo, không có khuyết điểm, có thể khiến giáo dân cảm thấy xa cách, khó lòng chia sẻ những gánh nặng, những tội lỗi hay những nỗi đau của họ. Ngược lại, một linh mục dám thừa nhận rằng mình cũng là một tội nhân cần đến lòng thương xót của Chúa, cũng là một người yếu đuối cần đến sự nâng đỡ của anh em, sẽ trở thành một hình ảnh sống động của Đức Kitô – Đấng đã mặc lấy thân phận con người yếu hèn để cứu chuộc nhân loại.

Thứ hai, sự yếu đuối là con đường dẫn đến sự khiêm tốn đích thực. Trong một thế giới đề cao sức mạnh, thành công và sự tự chủ, việc nhận ra và chấp nhận sự yếu đuối của bản thân là một hành vi cách mạng, một sự từ bỏ cái tôi kiêu ngạo. Đối với linh mục, ơn gọi của họ là phục vụ, là trở nên khí cụ trong tay Thiên Chúa. Nếu họ quá tự tin vào sức mạnh, tài năng hay khả năng của mình, họ có nguy cơ biến mình thành trung tâm, thay vì để Đức Kitô chiếm vị trí độc tôn. Sự yếu đuối buộc họ phải nhìn nhận rằng mọi điều tốt lành họ làm được đều không phải do sức riêng, mà là do ân sủng của Thiên Chúa. Nó nhắc nhở họ rằng họ chỉ là những "bình sành" chứa đựng kho tàng ân sủng vĩ đại của Thiên Chúa (2 Cr 4,7). Khiêm tốn không phải là tự hạ thấp mình một cách giả tạo, mà là sống trong sự thật về bản thân: nhận ra mình là ai trước mặt Thiên Chúa, với tất cả những giới hạn và khả năng. Chính sự khiêm tốn này sẽ mở lòng họ ra để đón nhận ân sủng, để Thiên Chúa hành động qua họ một cách mạnh mẽ hơn.

Thứ ba, sự yếu đuối là nền tảng cho lòng trắc ẩn và sự đồng cảm. Một linh mục chỉ có thể thực sự hiểu và cảm thông với những đau khổ, yếu đuối và tội lỗi của đoàn chiên khi chính mình cũng đã từng trải qua những kinh nghiệm tương tự. Khi một linh mục biết mình cũng yếu đuối, cũng vấp ngã, anh ta sẽ không phán xét cách khắc nghiệt, mà sẽ nhìn những người tội lỗi với ánh mắt của lòng thương xót, như Đức Kitô đã nhìn Phêrô sau khi ông chối Thầy. Kinh nghiệm về sự yếu đuối của bản thân giúp linh mục trở thành một người cha, một người anh, một người bạn đáng tin cậy, có khả năng lắng nghe, thấu hiểu và nâng đỡ những tâm hồn đang vật lộn với gánh nặng cuộc đời. Họ không còn là những vị "thẩm phán" xa cách, mà là những "người bạn đồng hành" trên hành trình đức tin, cùng chia sẻ những gánh nặng và cùng tìm kiếm lòng thương xót của Thiên Chúa.

Thứ tư, sự yếu đuối là lời mời gọi phó thác hoàn toàn vào Thiên Chúa. Khi con người nhận ra mình bất lực, mình không thể tự mình làm được gì, đó là lúc họ mở lòng ra để cho Thiên Chúa hành động. Chính Thánh Phaolô đã thốt lên: "Khi tôi yếu đuối, chính là lúc tôi mạnh mẽ" (2 Cr 12,10). Đây không phải là một nghịch lý, mà là một chân lý sâu xa của đời sống thiêng liêng. Quyền năng của Thiên Chúa không cần đến sức mạnh của con người để biểu lộ, nhưng Ngài chọn biểu lộ quyền năng đó trong sự yếu đuối của con người, để con người không thể kiêu ngạo mà nhận công về mình. Đối với linh mục, sứ vụ của họ không phải là công việc của riêng họ, mà là công việc của Thiên Chúa. Họ là những dụng cụ, những kênh dẫn ân sủng. Khi họ nhận ra mình yếu đuối, họ sẽ không dựa vào tài năng hùng biện, sự khôn ngoan hay sự lôi cuốn của bản thân, mà hoàn toàn dựa vào quyền năng của Lời Chúa, vào sức mạnh của các Bí tích mà họ cử hành. Sự yếu đuối buộc họ phải cầu nguyện nhiều hơn, phải kết hiệp mật thiết hơn với Đức Kitô, nguồn mạch mọi sức mạnh và ân sủng.

Thứ năm, sự yếu đuối có thể trở thành một chứng tá hùng hồn về lòng thương xót của Thiên Chúa. Trong một thế giới đầy rẫy sự đổ vỡ, thất bại và tội lỗi, việc một linh mục dám sống thật với những yếu đuối của mình, dám công khai nhận ra mình cần đến lòng thương xót của Chúa, và dám đứng dậy sau những vấp ngã, là một chứng tá sống động về quyền năng tha thứ và phục hồi của Thiên Chúa. Nó cho thấy rằng ơn cứu độ không dành cho những người hoàn hảo, mà dành cho những người tội lỗi biết ăn năn và cậy trông. Một linh mục từng trải qua những thử thách, những cám dỗ, thậm chí những sa ngã, nhưng nhờ ơn Chúa đã đứng dậy và tiếp tục bước đi trên con đường thánh thiện, sẽ trở thành một nguồn hy vọng lớn lao cho những ai đang tuyệt vọng trong tội lỗi của mình. Họ sẽ thấy rằng nếu Thiên Chúa có thể tha thứ và phục hồi cho vị linh mục, thì Ngài cũng có thể làm điều đó cho chính họ.

Tuy nhiên, việc chấp nhận sự yếu đuối không có nghĩa là buông xuôi hay dung túng cho tội lỗi. Ngược lại, nó đòi hỏi một sự dũng cảm phi thường để đối diện với sự thật về bản thân, một lòng khao khát hoán cải không ngừng, và một ý chí kiên cường để chiến đấu chống lại những cám dỗ. "Đừng sợ mình yếu đuối" là lời mời gọi để các linh mục không bị tê liệt bởi nỗi sợ hãi khi nhận ra những giới hạn của mình, mà thay vào đó, biến những giới hạn đó thành cơ hội để bám chặt hơn vào Thiên Chúa. Nó đòi hỏi một sự phân định khôn ngoan để nhận ra đâu là yếu đuối tự nhiên của con người cần được chấp nhận, và đâu là tội lỗi cần phải ăn năn và sửa đổi.

Để sống được chân lý này, các linh mục cần được nâng đỡ bởi một cộng đoàn yêu thương và thấu hiểu. Giáo dân cần học cách nhìn các linh mục không chỉ như những người được thánh hiến, mà còn như những con người với tất cả những giới hạn và yếu đuối. Họ cần cầu nguyện cho các linh mục, nâng đỡ họ bằng tình yêu thương và sự cảm thông, thay vì đặt lên vai họ những kỳ vọng quá lớn lao và phi thực tế. Một cộng đoàn biết yêu thương và tha thứ sẽ là một điểm tựa vững chắc để các linh mục dám sống thật với con người mình, dám chia sẻ những gánh nặng và tìm kiếm sự giúp đỡ khi cần.

Các linh mục cũng cần có những người anh em linh mục để chia sẻ, để nâng đỡ nhau trên hành trình sứ vụ. Tình huynh đệ linh mục là một ân sủng lớn lao, giúp họ vượt qua những cô đơn, những thử thách và những cám dỗ. Khi họ có thể chia sẻ những yếu đuối, những thất bại và những nỗi sợ hãi của mình với những người anh em tin cậy, họ sẽ tìm thấy sự an ủi, lời khuyên và sức mạnh để tiếp tục bước đi.

Hơn nữa, việc thường xuyên lãnh nhận Bí tích Hòa Giải là một nguồn ân sủng vô tận cho các linh mục để đối diện với những yếu đuối và tội lỗi của mình. Chính qua Bí tích này, họ được trải nghiệm lòng thương xót vô biên của Thiên Chúa, được tha thứ và được tái tạo. Việc trở thành người lãnh nhận Bí tích Hòa Giải trước khi trở thành người ban Bí tích này là một kinh nghiệm thiêng liêng sâu sắc, giúp họ hiểu rõ hơn về nhu cầu của các hối nhân và về quyền năng tha thứ của Thiên Chúa.

Cuối cùng, việc chiêm ngắm Đức Kitô chịu đóng đinh là nguồn cảm hứng lớn nhất cho các linh mục để không sợ hãi sự yếu đuối của mình. Đức Kitô, Đấng là Thiên Chúa toàn năng, đã tự nguyện mặc lấy thân phận yếu hèn của con người, đã chịu đựng mọi đau khổ, mọi sỉ nhục, và đã chết trên thập giá trong sự yếu đuối tột cùng. Chính trong sự yếu đuối đó, Ngài đã biểu lộ tình yêu vĩ đại nhất và hoàn tất công trình cứu chuộc nhân loại. Các linh mục, khi thi hành sứ vụ của mình, được mời gọi trở nên đồng hình đồng dạng với Đức Kitô chịu đóng đinh. Họ được mời gọi không chỉ rao giảng về thập giá, mà còn sống thập giá trong chính đời mình, với tất cả những hy sinh, đau khổ và yếu đuối. Chính khi họ dám chấp nhận và ôm lấy thập giá của mình, với tất cả những yếu đuối và giới hạn, họ mới thực sự trở thành những khí cụ hữu hiệu trong tay Thiên Chúa để mang ơn cứu độ đến cho thế giới.

"Các linh mục: Đừng sợ mình yếu đuối" không phải là một lời dễ dãi, mà là một lời mời gọi dũng cảm để sống trong sự thật, trong khiêm tốn và trong sự phó thác hoàn toàn vào Thiên Chúa. Chính trong sự yếu đuối đó, họ sẽ khám phá ra quyền năng của ân sủng, sự phong phú của lòng thương xót, và vẻ đẹp của một đời sống được biến đổi bởi tình yêu Thiên Chúa. Khi họ dám sống thật với những giới hạn của mình, họ sẽ trở thành những chứng nhân hùng hồn hơn về một Thiên Chúa không cần đến sức mạnh của con người để thực hiện những điều vĩ đại, mà Ngài chỉ cần một trái tim khiêm tốn, biết cậy trông và dám để cho ân sủng của Ngài hoạt động cách trọn vẹn nhất. Đây là con đường nên thánh đích thực cho các linh mục, một con đường không tách rời khỏi thân phận con người yếu đuối, nhưng được biến đổi và thánh hóa bởi quyền năng của Thiên Chúa.

Lm. Anmai, CSsR

Danh mục:
Tác giả: