Nhảy đến nội dung

Chia sẻ Lời Chúa Thứ Tư tuần 25 TN

Thứ tư tuần 25 TN năm lẻ

Bài giảng – Thứ Tư tuần XXV thường niên năm lẻ

Anh chị em thân mến,

Có những lúc ta phải cúi đầu, vì xấu hổ, vì thấy rõ nơi mình cả một vực sâu thất bại. Lời nguyện của Esdras hôm nay chính là tiếng kêu chung của phận người: “Lạy Chúa, con xấu hổ không dám ngẩng mặt lên Ngài.” Ở đó có nỗi hổ thẹn hiện sinh của kẻ nhận ra sự thật về mình: yếu đuối, giới hạn, nô lệ cho dục vọng và thói quen. Ở đó cũng có bóng tối vô thức, những vết thương ẩn khuất trong tiềm tâm, vẫn lén lút điều khiển ta.

Nhưng kỳ lạ thay, ngay trong chính tư thế cúi đầu, ta lại nghe một lời mạc khải: “Thiên Chúa chúng con đã không bỏ rơi chúng con trong cảnh nô lệ.” Bóng tối không phải là định mệnh. Nỗi xấu hổ không phải là cùng đường. Vì có một Đấng vẫn ở đó, kiên nhẫn và trung tín, như dòng suối chảy ngầm dưới lớp đất khô cằn.

Từ vực thẳm ấy, sách Tôbia cất lên một điệp khúc chúc tụng. Chúc tụng không phải là tiếng reo vui của người được ưu đãi, nhưng là lựa chọn siêu việt của kẻ từng nếm cay đắng. Tobia ca hát ngay trong ký ức lưu đày, ca hát như ai đó cầm ngọn nến nhỏ đi qua đêm tối, và ngọn nến bỗng làm hiện ra một bầu trời đầy sao. Ca tụng Thiên Chúa chính là hành vi vượt thoát: từ than trách sang tín thác, từ nô lệ sang tự do.

Chính trong mạch này, Tin Mừng vang lên: Đức Giêsu sai các môn đệ đi, không bao mang, không gậy gộc phòng thân, không túi tiền để nương tựa. Người sai họ đi như những kẻ trần trụi, để họ học lại một thứ tự do sâu thẳm: tự do trước của cải, tự do trước nỗi lo, tự do trước sự khống chế của sợ hãi. Chỉ ai nhẹ nhõm mới có thể bước đi. Chỉ ai buông bỏ mới có thể chữa lành.

Và lạ thay, sứ vụ không chỉ là rao giảng bằng lời, nhưng luôn đi kèm với chữa lành. Rao giảng Tin Mừng mà không xoa dịu vết thương là một lời khô cạn. Nhưng chữa lành mà không chỉ về nguồn sống vĩnh cửu thì chỉ là vá víu tạm bợ. Hai điều quyện vào nhau, như hồn và xác, như lý trí và tình yêu, như nhân học và thần học cùng thở trong một nhịp.

Anh chị em thân mến,

Từ bóng tối nô lệ đến bài ca chúc tụng, từ nỗi xấu hổ đến sứ vụ tự do, ấy chính là hành trình thiêng liêng của ta. Hành trình đó đi qua mọi tầng tâm lý và hiện sinh, nhưng chỉ hoàn tất trong Thiên Chúa. Và mầu nhiệm đẹp nhất là: chính vết thương của ta, nếu được trao vào tay Ngài, sẽ trở thành khí cụ chữa lành cho người khác.

Xin cho chúng ta dám cúi đầu nhận thân phận mỏng dòn, dám cất tiếng chúc tụng giữa đêm tối, và dám ra đi nhẹ nhõm, mang trong tay không gì khác ngoài Tin Mừng của tình thương giải phóng.

Tác giả: