Nhảy đến nội dung

Chìm vào vực thẳm bất xứng - Trở về nơi nó thuộc về

CHÌM VÀO VỰC THẲM BẤT XỨNG

“Ta muốn tình yêu, chứ không cần hy lễ!”.

A. Simpson viết, “Cầu nguyện là sợi dây liên kết con người với Chúa, là cây cầu bắc qua mọi vùng vịnh, đưa chúng ta vượt mọi thung lũng hiểm nguy ! Chúa không cần những con người vĩ đại, Ngài cần những con người dám chứng tỏ sự vĩ đại của Ngài. Vì thế, lời cầu nguyện mạnh mẽ nhất là một lời cầu khởi đi từ một linh hồn đã ‘chìm vào vực thẳm bất xứng’ của chính nó!”.

Kính thưa Anh Chị em,

“Lời cầu nguyện mạnh mẽ nhất là một lời cầu khởi đi từ một linh hồn đã ‘chìm vào vực thẳm bất xứng’ của chính nó!”. Cao điểm của phụng vụ Lời Chúa hôm nay là tính cách của ‘một vai phụ’trong dụ ngôn Tin Mừng! Đó là lời cầu nguyện phát xuất từ một tâm hồn khiêm tốn thẳm sâu nơi một người thu thuế; đúng hơn, của “một linh hồn đã ‘chìm vào vực thẳm bất xứng’ của chính nó!”.Qua đó, Chúa Giêsu tiết lộ điều Thiên Chúa yêu thích nơi con người,đó là một sự hiểu biết đúng đắn về Ngài, Đấng chỉ “muốn tình yêu”mà không cần bất cứ điều gì khác!

Qua bài đọc thứ nhất, ngôn sứ Hôsê cho biết, Thiên Chúa thấu suốt lòng dạ con người, “Tình thương các ngươi như đám mây ban sáng, như sương sớm tan đi”; và Ngài chỉ muốn một điều, đó là tình yêu, “Ta muốn tình yêu, chớ không cần hy lễ. Ta muốn sự hiểu biết Thiên Chúa hơn là của lễ toàn thiêu”. Thánh Vịnh đáp ca hôm nay cũng chỉ lặp lại ngần ấy !

Trái với điều Thiên Chúa muốn, người biệt phái trong Tin Mừng là một minh hoạ. Ông đứng cầu nguyện trong đền thờ ; và ông nghĩ,ông đã đến đúng nơi, đang quy về đúng hướng, và đang làm điều đúng đắn ! Thế nhưng, lời cầu nguyện của ông đã bị bóp méo, bởi ông chỉ độc thoại, mà không đối thoại. Ông đã kể công với Thiên Chúa và tệ hơn, ông lấy những ‘kỳ tích’ của mình để so sánh và khinh chê người khác. Thực ra, đó không phải là cầu nguyện; đó là diễn văn biện minh cho bản thân. Tuy bề ngoài , ông không phải là người xấu; ông không phạm tội trọng, ông thật thà, chung thuỷ, rộng lượng... nhưng lòng kiêu hãnh của ông đã khiến ông mù loà đến độ xúc phạm đến tình yêu trong mối quan hệ sâu sắc hơn nhiều đối với Thiên Chúa. Ông sống tôn giáo của mình một cách tối thiểu để không phạm tội trọng; ông không biết rằng, Thiên Chúa không bao giờ thoả mãn với một ‘mức tối thiểu trần!’. Lời cầu nguyện ông là ‘vô trùng’, khi ông quên rằng, Thiên Chúa chỉ “muốn tình yêu, chứ không cần hy lễ!”.

Nhân vật thứ hai của dụ ngôn cũng lên đền thờ cầu nguyện, một người thu thuế! ‘Vai phụ’ này “khi ra về thì được khỏi tội”, Chúa Giêsu cho biết. Người này “khỏi tội” không phải vì đã làm những điều đúng đắn, nhưng vì đã khiêm nhường nhận ra tội lỗi mình. Lời cầu nguyện của ông thật sự xuất phát tận đáy lòng; ông ý thức sự bất xứng trước một Đấng Toàn Thánh. Và có lẽ, thậm chí đã nghe thấy những gì người Pharisêu nói và điều đó càng khiến ông xúc động hơn để ‘chìm vào vực thẳm bất xứng’ của mình, và ông chỉ đủ sức đấm ngực van vỉ, “Lạy Chúa, xin xót thương con là kẻ có tội!”. Lạ thay, điều này lại đẹp lòng Chúa, và Ngài rất thích !

Anh Chị em,

“Ta muốn tình yêu, chứ không cần hy lễ!”. Đúng thế, mọi sự trên trần gian đều thuộc về Thiên Chúa, Ngài cần gì hy lễ của ai ! Thế nhưng, Ngài cần tình yêu từ tận trái tim mỗi người vốn được thốt ra qua lời cầu nguyện. Đừng quên,“Lời cầu nguyện mạnh mẽ nhất là một lời cầu khởi đi từ một linh hồn đã ‘chìm vào vực thẳm bất xứng’ của chính nó!”. Khi đi cầu nguyện, chúng ta đến gần Chúa để nhận biết sự vĩ đại và tốt lành của Ngài; đồng thời, nhận ra tội lỗi và sự yếu đuối của mình và sự thật là, chúng ta đã nhận mọi điều tốt lành từ Ngài. Đây là điều làm cho lời cầu nguyện của chúng ta có kết quả ! Chỉ những ai tự nhận mình không có gì mới có thể nhận được tất cả; những ai trống rỗng mới có thể được lấp đầy bởi Ngài. Mùa Chay, mùa chúng ta ‘chìm vào vực thẳm bất xứng’, để chỉ biết cầu xin lòng thương xót của Ngài !

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, Chúa biết con hơn cả con biết con! Xin đừng để con sống theo bề mặt của lòng mình, nhưng biết ‘chìm vào vực thẳm bất xứng’ của con trong những ngày hôm nay!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

**************

TRỞ VỀ NƠI NÓ THUỘC VỀ

“Ông này đón tiếp những kẻ tội lỗi và cùng ngồi ăn uống với chúng!”.

“Người cha ‘cứu chuộc’ con trai mình bằng một nụ hôn ! Ông ngã vào cổ đứa con và hôn nó! Người cha đã chữa lành vết thương cho con mìnhmà không để lại một vết sẹo hay một vết thâm nào trên người nó. Nó phải ‘trở về nơi nó thuộc về!’”. Mitch Irion, một hoạ sĩ trẻ, đã vẽ bức “Đứa Con Hoang Đàng của Cha” thật sâu sắc ! Bức tranh như muốn nói, nó phải trở về dù nó ‘đen đủi hơn một thằng quỷ’; nhưng một khi nó đã nương thân nơi nó thuộc về, thì hầu như không còn thấy nó nữa! Vạt áo đỏ như máu, tượng trưng tình yêu, của người cha đã lấp kín nó!

Kính thưa Anh Chị em,

“Nó phải ‘trở về nơi nó thuộc về!’”. Chiêm ngắm hình ảnh Thiên Chúa nơi người cha nhân hậu của Tin Mừng Chúa Nhật hôm nay, thánh Phêrô Kim Ngôn, thế kỷ thứ 5, đã để lại cho Giáo Hội những bút tích tuyệt vời đến thế ! Đó là những bút tích đã lôi kéo bao linh hồn trở về!

‘Với nụ hôn’,người cha phán xét và sửa dạy đứa con ngỗ ngược của mình. Ông không đánh đập, la rầy, mà ‘chỉ hôn!’. Và quả thật, bởi nụ hôn ‘ngỡ rằng mơ’ ấy, đứa con nghẹt thở, nó phải bỏ dở ‘vở diễn soạn sẵn’ ngay câu đầu tiên ! Sức mạnh của tình yêu trong trái tim người cha đã bỏ qua tất cả những gì đứa con vi phạm. Ông không nhớ những gì đã xảy ra, không màng những gì sẽ xảy đến; ông chỉ biết phút giây hiện tại, rằng, đứa con của ông đã ‘trở về nơi nó thuộc về!’. Và sẽ chẳng bất ngờ chút nào khi Tin Mừng tiết lộ, ông lập tức mở tiệc ăn mừng!

Tương tự như thế, điều đã xảy ra qua bài đọc Cựu Ước hôm nay.Sau 40 năm lưu lạc trong sa mạc, Giosuê hướng dẫn dân Chúa cử hành bữa tiệc Vượt Qua ‘đầu tiên’ sau khi họ đã an toàn vào Canaan, quê hương của lời hứa ! Ngày ấy, Thiên Chúa phán, “Hôm nay, Ta cất sự dơ nhớp của Ai Cập khỏi các ngươi!”. Israel đã ‘trở về nơi nó thuộc về!’. Cũng thế, qua bài đọc hai, Phaolô nói, “Ai ở trong Đức Kitô, người đó là một thụ tạo mới, những gì cũ đã qua đi”. Kitô hữu ‘trở về nơi nó thuộc về’, “Này đây tất cả mọi sự trở thành mới”. Thật thâm trầm với Thánh Vịnh đáp ca, “Các bạn nếm thử và xem, cho biết Chúa thiện hảo thay! Phúc ai tìm nương tựa Ngài!”.

Trở lại với dụ ngôn, một chi tiết rất quan trọng là bối cảnh của nó! Sở dĩ Chúa Giêsu kể ra dụ ngôn này là vì,những người biệt phái chỉ trích Ngài giao du với ‘phường thu thuế và quân tội lỗi’. Họ khinh thị Ngài, “Ông này đón tiếp những kẻ tội lỗi và cùng ngồi ăn uống với chúng”. Vậy mà trong thực tế, thật thú vị, tuyên bố của họ hoá ra là ‘một thông báo kỳ diệu!’. Rằng, Chúa Giêsu thường xuyên tiếp đón những người tội lỗi và dùng bữa với họ! Đó là điều xảy ra với chúng ta trong mọi Thánh Lễ, trong mọi nhà thờ;Ngài vui mừng chào đón chúng ta dự tiệc Vượt Qua ‘mỗi ngày’ của Ngài, nơi Ngài hiến thân vì yêu. Đó là tuyên bố mà chúng ta có thể ghi trên mọi cửa nhà thờ, “Ở đây, Giêsu chào đón những người tội lỗi và mời họ vào bàn ăn của Ngài!”.

Anh Chị em,

“Nó phải ‘trở về nơi nó thuộc về!’”. Thế nhưng, trở về nơi mình thuộc về ‘vì phải về’ thì mất hết ý nghĩa! Chúa muốn chúng ta trở về từng ngày, từng phút để Ngài có thể ôm hôn chúng ta từng giây, hầu những vết thương lở loét thường xuyên do tội gây nên được chữa lành. Mùa Chay, mùa hân hoan trở về nơi chúng ta thuộc về ! Nhưng tôi thuộc về ai? Thuộc về Chúa, hay thuộc về ma quỷ, hoặc thế gian? Thuộc về Chúa, hãy trở về với Chúa!Thuộc về Giáo Hội, hãy trở về với Giáo Hội ! Thánh Thể, nhà tiệc đang mở rộng cửa chào đón chúng ta. Ở đó, Con Thiên Chúa ngóng đợi để mặc áo, đeo nhẫn, xỏ giày mới…hầu trả lại cho chúng ta phẩm giá và địa vị đã mất; ở đó, Ngài hiến Máu Thịt phục hồi những gì đã cạn kiệt. Bí tích Giải Tội băng bó và chữa lành chúng ta bằng ‘những nụ hôn’ mà không đánh đập, hầu không để lại một vết sẹo hay một vết thâm nào trên người. Vậy thì còn lý do nào nữa để chúng ta lần lữa khiến niềm vui của Thiên Chúa trở nên vô vọng ! Đừng ngần ngại, đừng lẩn tránh Ngài ! Dầu có là gì đi nữa, chúng ta vẫn không bao giờ ‘không phải là con’. Ngài đang lặng lẽ chờ đợi mỗi người!

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, con không thể tự ‘trở về nơi con thuộc về’, trừ khi Chúa đến tìm con ngay trong vùng đất xa xôi đầy phiêu lưu này. Hy vọng duy nhất của con, là lòng thương xót của Chúa!’”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

*************

Tác giả: