Ơn chũa lành : Chưa đủ... - Nhạy bén - Không phải một sớm một chiều
- CN, 26/01/2025 - 08:13
- Lm Nguyễn Văn Nghĩa
ƠN CHỮA LÀNH: CHƯA ĐỦ…
(Thứ Hai sau Lễ Hiển Linh – Mt 4,12-17.23-25)
`Các Tin Mừng Nhất Lãm đều tường thuật lời rao giảng của Chúa Giêsu: “Hãy ăn năn sám hối và tin vào Tin Mừng, vì Nước Trời đã gần đến” (x.Mc 1,15; Mt 4,17). Nghĩa của hạn từ ăn năn sám hối – Métanoia – là thay đổi đời sống cách triệt để, từ cái nhìn, cảm nghĩ đến hành động. Đây là một sự đổi thay như quay ngược lối đi của mình với góc 180 độ.
Để mời gọi người ta đổi thay thì Chúa Giêsu lúc khởi đầu rao giảng đã dùng phương thế là chữa lành bệnh tật cho dân chúng về cả thể lý lần tình thần. Người chữa lành mọi bệnh hoạn tật nguyền cho dân chúng và xua trừ các thần dữ. Nói đến ơn chữa lành thì không chỉ Kitô hữu mà hầu như bất cứ ai thuộc niềm tin tôn giáo nào đều cũng cảm nhận là hồng ân quý giá khiến nhiều người cảm mến và rồi đổi thay cuộc đời.
Dữ kiện này cũng như đang tái diễn trên nhiều nơi, cách riêng tại các trung tâm hành hương kính Chúa, Đức Mẹ hay các Thánh. Tuy nhiên cần chân nhận hiện thực này đó là số người được ơn chữa lành, các riêng về tật bệnh thể lý thì không nhiều. Và trong số được chữa lành thì không phải tất cả đều hoán cải ăn năn thay đổi đời sống một cách hữu hiệu. Và hơn nữa trong số người thay đổi đời sống thì vẫn có không ít người thay đổi một thời gian rồi sau đó đâu lại hoàn đấy, nếu không muốn nói là “ngựa theo đường cũ”. Ngoài ra chúng ta cần phải nói đến tình trạng rất, rất nhiều người vì quá bám víu vào ơn chữa lành tật bệnh thể lý mà không nhận được ơn nên đã chán nản và thất vọng, có khi là bị lung lay đức tin.
Dù không xem nhẹ ơn chữa lành là dấu chỉ tỏ bày lòng thương xót của Thiên Chúa, nhưng Tin Mừng cho chúng ta thấy Chúa Giêsu đã dần dà nhận ra sự hạn chế của phương thế này. Và Người đã tìm ra phương thế tốt đẹp nhất để tỏ bày chân dung Cha trên trời, Đấng đầy lòng thương xót đó là liên đới với nhân loại đến cùng qua việc “gánh lấy” và “chia phần”. Người đã tự nguyện gánh lấy mọi bệnh hoạn tật nguyền nhân gian và cả hậu quả tội lỗi con người vào chính bản thân mình với tấm thân chẳng còn hình tượng người ta nữa trên cây thập giá. Người đã dùng chính tấm thân mình với trái tim vắt kiệt đến giọt máu, giọt nước cuối cùng để thông chia sự sống thần linh cho nhân trần.
Đây chính là Tin Mừng, tin vui cho mọi người trong mọi hoàn cảnh. Khi đón nhận Tin Mừng với lòng thành và sự khiêm hạ thì chúng ta sẽ biết cách thay đổi đời sống cách hữu hiệu và bền lâu. Giáo hội vẫn xác nhận ơn chữa lành các tật bệnh là một dấu chỉ của tình yêu Thiên Chúa. Tuy nhiên Giáo hội luôn nhắc nhở đoàn tín hữu cẩn trọng với hình thức sống đạo có phần mang tính “vụ lợi” này. Một sự hoán cải, đổi thay dựa trên nền tảng là tin vào Tin Mừng, tức là tin vào tình yêu liên đới, hiệp thông, chia sẻ của Thiên Chúa qua Đức Giêsu Kitô thì bền lâu và sâu đậm hơn nhiều.
Lm. Giuse Nguyễn Văn Nghĩa – Ban Mê Thuột
*********
NHẠY BÉN
(Thứ Ba sau Lễ Hiển Linh – 1Ga 4,7-10; Mc 6,45-52)
Thánh sử Maccô tường thuật Chúa Giêsu sai các tông đồ đi rao giảng Tin Mừng và khi các vị trở về kể lại những việc đã làm thì Người đã nhạy bén với nhu cầu của họ nên đã biểu họ lánh riêng ra một nơi mà nghỉ ngơi vì dân chúng đi lại quá đông khiến họ không có thời giờ ăn uống (x.Mc 6,30-31). Các ngài đã lên thuyền qua bờ bên kia thế mà dân chúng vẫn đi theo đông đảo bằng đôi chân mình. Tin Mừng ghi rằng khi ra khỏi thuyền Chúa Giêsu thấy đám rất đông dân chúng thì Người chạnh lòng thương vì họ như chiên không người chăn dắt. Và Người lại quên việc nghỉ ngơi của mình để rồi tiếp tục dạy dỗ họ.
Một tấm lòng tràn đầy tình yêu thì luôn nhạy bén trước nhu cầu của tha nhân. Biết đám đông dân chúng không chỉ khát về mặt tâm linh mà còn đang đói cả về thể lý, Chúa Giêsu đã truyền các môn đệ: “Chính anh em hãy cho họ ăn đi!”. Biết bao nhu cầu tinh thần lẫn vật chất của tha nhân cần đáp ứng mà nếu có chút tấm lòng nhạy bén thì hẳn chúng ta sẽ dễ nhận ra. Đoàn dân Thiên Chúa đang có nhu cầu gì các vị mục tử có thấu hiểu chăng và ngược lại? Anh chị em lương dân và bà con khác đạo quanh chúng ta đang cần đáp ứng điều gì và đâu là nhu cầu căn bản của xã hội chúng ta đang sống, quốc gia mà chúng ta là công dân? Vấn đề là chúng ta có biết thao thức để cho tâm trí mình được bén nhạy như thế nào.
Nhạy bén trước nhu cầu của nhau không phải là để đó nhưng là để bắt tay thực hiện ngay những gì có thể, dù là bé nhỏ. Có đó tình trạng biết được nhu cầu của tha nhân nhưng vì quá tính toán, quá khôn ngoan kiểu chờ đến thời cơ thích hợp, khi có điều kiện thuận lợi rồi mới thực hiện và vì thế đã bỏ qua nhiều việc phải làm. Khi tường thuật “nhìn thấy đám đông dân chúng thì Chúa Giêsu hỏi ông Philipphê: “Ta mua đâu ra bánh cho họ ăn đây” và Tin Mừng thánh Gioan ghi tiếp: “Người nói thế là để thử ông, chứ Người đã biết mình sắp làm gì rồi” (x.Ga 6,5-6).
Thánh Gioan viết rằng chúng ta phải yêu thương nhau vì “Thiên Chúa là Tình Yêu”. Tình yêu cốt ở điều này là Thiên Chúa đã yêu thương chúng ta trước và đã sai Con của Người đến làm của lễ đền tội cho chúng ta. (x.1Ga 4,7-10). Việc Chúa Cha cho Chúa Giêsu thực thi thiên tính bằng dấu lạ hóa bánh cá ra nhiều khiến chúng ta phải xác tín rằng đã yêu thì phải làm ngay những việc cần làm và Chúa sẽ giúp thêm cho.
Những hình thức quá tính toán và biện bạch rằng “một con én không làm nên mùa xuân” có thể chỉ là cách bào chữa cho lối sống thụ động, ích kỷ, dửng dưng và có thể là nhát đảm. Cố nhạc sĩ họ Trịnh có ca từ: “Sống trong đời sống, cần có một tấm lòng..”. Khi có tấm lòng thì chúng ta sẽ biết nhạy bén với nhu cầu của tha nhân, nhất là nhu cầu của những người kém phận. Tuy nhiên sự bén nhạy của lòng chúng ta có thể dần hóa thành xơ cứng nếu không biết bắt tay làm ngay những việc phải làm. Dù rằng trong các chương trình, kế hoạch phải biết cẩn trọng vì “dục tốc bất đạt”, nhưng xin chớ quên rằng động từ yêu (love – aimer) nếu ở thì tương lai thì nhiều khi là “vô nghĩa”.
Lm. Giuse Nguyễn Văn Nghĩa – Ban Mê Thuột
**************
KHÔNG PHẢI MỘT SỚM MỘT CHIỀU
(Thứ Tư sau Lễ Hiển Linh – 1Ga 4,11-18; Mc 6,45-52)
Sau khi dùng quyền năng hóa bánh cá ra nhiều cho đám đông trên năm ngàn người no nê, Chúa Giêsu đã giục các tông đồ xuống thuyền qua bờ bên kia, còn Người thì lên núi cầu nguyện. Đang đêm giữa biển hồ các tông đồ vất vả vì gặp phải cơn gió ngược và Chúa Giêsu đã đi trên mặt nước mà đến với các ông. Các tông đồ tưởng là ma nên hốt hoảng nhưng sau khi nhận ra Thầy thì các ông kinh ngạc. Tin Mừng tường thuật rằng các ông hốt hoảng vì chưa hiểu được ý nghĩa của phép lạ hóa bánh ra nhiều trước đó. (x.Mc 6,45-52).
Vậy thử hỏi ý nghĩa của phép lạ hóa bánh ra nhiều là gì mà các tông đồ chưa hiểu? Hầu chắc chúng ta thoạt nghĩ đến quyền năng của Chúa Giêsu. Điều này quả không sai vì chỉ có Đấng quyền năng mới có thể làm điều kỳ diệu vượt trên quy luật tự nhiên. Dù rằng lúc bấy giờ chưa hiểu nhưng sau đó các vị cũng có thể hiểu phần nào với luận suy bình thường rằng Thầy có quyền năng hóa bánh ra nhiều thì cũng có thể đi trên mặt biển. Tuy nhiên có ý nghĩa sâu xa hơn mà chắc chắn các tông đồ lúc bấy giờ không hiểu và thời gian lâu sau đó cũng chưa thể hiểu thấu. Đó là tình yêu liên đới đến cùng của Thầy chí thánh với nhân loại và với nhóm tông đồ mình.
Chúa Giêsu đã bày tỏ tình yêu với đám đông dân chúng cách đủ đầy các mặt thể lý cũng như tinh thần. Người sẵn sàng bỏ qua sự nghỉ ngơi của mình để giảng dạy họ và cho họ no nê bánh cá dù họ chưa mở lời cầu xin. Chúa Giêsu bày tỏ tình yêu liên đới với các tông đồ khi các vị đạt thành công hay lúc gặp thất bại, khi các vị gặp thuận lợi hay vấp phải gian truân. Người chung vui với các vị sau chuyến truyền giáo đạt nhiều kết quả và Người vội đến với các vị khi vất vả trên biển hồ vì sóng to, gió ngược. Người sẵn sàng đón nhận quyết tâm của các vị: “Bỏ Thầy chúng con biết theo ai, vì Thầy mới có lời ban sự sống đời đời”(x.Ga 6,67). Và Người cũng sẵn sàng đón nhận sự hèn nhát của các vị trong vườn cây dầu khi bỏ mặc mình để chạy trốn thoát thân (x.Mt 26,56).
Có thể nói rằng chỉ sau biến cố tử nạn phục sinh của Thầy và nhất là khi nhận được Thánh Thần thì lòng trí các tông đồ mới hiểu tình yêu của Thầy Chí Thánh dĩ nhiên là không trọn vẹn nhưng khá đủ đầy. Tình yêu là cái chi chi? Ngay chữ tình của kiếp nhân sinh cũng khó có thể hiểu thấu một sớm một chiều. Nhiều cụ ông cụ bà lúc tuổi già xế bóng, thinh lặng ngồi bên nhau mới ngẫm ra thế nào là nghĩa phu thê. Nhiều linh mục, giám mục khi chôn chân trong bốn vách nhà hưu dưỡng mới phần nào đó cảm nhận tình mục tử - đoàn chiên.
Tình yêu Thiên Chúa dành cho chúng ta thì vượt quá nghĩa tình nhân loại. Con người là chi mà Chúa lại đoái thương? Loài người là gì mà Đấng Tạo Thành là ban chính Con Một? Không phải những lúc thành công mà là những lúc gặp thất bại, không phải những khi chúng ta đạo đức sốt sắng mà là khi chúng ta yếu đuối tội lỗi…thì chúng ta cách nào đó mới hiểu được tình yêu của Thiên Chúa, Đấng tự nguyện liên đới với chúng ta cho đến cùng. Lịch sử các thánh cho chúng ta thấy hiện thực này. Ước gì chúng ta luôn ghi khắc lời này của Chúa: “Dù người mẹ nào có bỏ con mình cưu mang thì Ta, Thiên Chúa không hề bỏ ngươi” (x.Is 49,15). Khi cảm nhận được tình yêu của Chúa thì chúng ta sẽ vượt qua nhiều nỗi sợ (x.1Ga 4,18). Sống trong an bình là ước mơ của con người mọi thời.
Lm. Giuse Nguyễn Văn Nghĩa – Ban Mê Thuột