Chuyên đời chuyện đạo 26-27
- CN, 26/01/2025 - 16:13
- Lm Xuân Hy Vọng
CHUYỆN ĐỜI - CHUYỆN ĐẠO (26)
Chuyện đời:
Một cậu bé hỏi mẹ về đứa em mới chết hiện đang ở đâu. Người mẹ đáp: Em con đang ở trên thiên đàng với Chúa Giê-su. Mấy ngày sau, bà mẹ nói chuyện với bạn bè tỏ ý đau buồn khi nhắc đến đứa con mới mất. Bé ngạc nhiên hỏi mẹ: Khi mẹ mất vật gì, tức là mẹ không biết nó đang ở đâu phải không mẹ? Bà mẹ đáp: Phải. Bé hỏi tiếp: Mẹ biết em con đang ở với Chúa, sao mẹ lại nói là em con đã mất? Bà mẹ chợt tỉnh, không còn đau buồn nữa, mà ý thức con mình đang vui hưởng hạnh phúc thiên đàng.
Chuyện đạo:
Một bề trên tu viện Công giáo đến tìm một ẩn sĩ ấn giáo tại chân núi Hy Mã Lạp Sơn. Ông lo âu trình bày về tình trạng bi đát của tu viện.
Trước kia tu viện này là một trung tâm thu hút nhiều khách hành hương. Nhà thờ lúc nào cũng vang tiếng hát của giáo dân khắp nơi tuôn đến. Nhà dòng không còn chỗ nhận thêm người xin gia nhập. Thế mà bây giờ tu viện chẳng khác nào một ngôi chùa hoang phế. Nhà thờ vắng lặng, tu sĩ thì leo teo mấy người. Cuộc sống thật là buồn tẻ…
Vị bề trên hỏi tu sĩ ấn giáo cho biết nguyên nhân nào hay lỗi lầm nào đã dưa tu viện tới tình trạng trên đây. Tu sĩ ấn giáo ôn tồn bảo:
– Tội của cộng đoàn đó là tội vô tình.
Và ông giải thích:
– Đấng Cứu Thế đã cải trang thành một người trong quí vị, nhưng quí vị không nhận ra Người.
Từ đó, mọi người đối xử với nhau như với Đấng Cứu Thế. Chẳng bao lâu bầu khí yêu thương huynh đệ thấm thiết, sức sống mới nảy sinh, và niềm vui tràn ngập tu viện. Khắp nơi người ta lại tìm đến tu viện tĩnh tâm cầu nguyện. Nhiều bạn trẻ lại đến xin gia nhập cộng đoàn.
Tin vui chính là Chúa Giê-su Phục Sinh, ánh sáng rạng ngời, đã xoá tan bóng tối của tử thần và tội lỗi, để dẫn đưa con người bước vào miền ánh sáng sự sống.
Tin vui chính là Chúa Giê-su Phục sinh luôn hiện diện giữa những kẻ tin Người sống lại để mang lại cho họ niềm vui và an bình trong cuộc sống mới.
Lm. Xuân Hy Vọng
***********
CHUYỆN ĐỜI - CHUYỆN ĐẠO (27)
Chuyện đời:
Chuyện kể rằng: một người muốn xin gia nhập vào đoàn xiếc. Anh nói: “Tôi sẽ biểu diễn bằng cách trèo lên bậc cao khoảng 50 mét và nhảy xuống một đống mùn cưa”. Chủ đoàn xiếc nghe vậy đáp lại liền: “Nghe anh nói thật hấp dẫn, nhưng tôi cần phải xem anh biểu diễn ra sao đã”. Sau đó, họ làm một dàn nhảy cao cỡ 50 mét, và anh ta bắt đầu biểu diễn. Khi thấy anh bước ra từ đống mùn cưa, thân xác chầy sướt, mặt mày méo mó thì ông chủ đoàn xiếc bèn nói: “Thật tuyệt vời. Tôi nhận anh vào đoàn xiếc ngay hôm nay. Chúng tôi sẽ trả lương cho anh 250.000 yên một tuần”. Anh ta lắc đầu nói: “Cám ơn, nhưng tôi không muốn”. Ông chủ nâng tiền lương lên dần từ 250.000 tới 500.000 và 1.000.000 yên một tuần, thế nhưng anh kia vẫn không chịu. Ông chủ không hiểu nổi bèn thốt lên: “Sao kỳ vậy, chẳng phải anh đang cần việc làm ư!” Anh ta đáp: “Tôi đau lắm…Tôi không bao giờ làm thế nữa đâu!”
Anh thanh niên này có ước vọng tốt nhưng khi gặp điều khó, anh chẳng dám dấn thân. Anh đã bỏ lỡ cơ hội cho một tương lai tốt đẹp rạng ngời.
Chuyện đạo:
Một hôm ma quỷ muốn cám dỗ Thánh Mar-ti-nô, Giám mục thành Tours (316-397), được mệnh danh là “Mar-ti-nô Hay Thương xót” - vào đường sai lạc, hắn biến thành một vị vua oai phong và hiện đến bảo Thánh nhân:
– Hỡi Mar-ti-nô, ta cám ơn con đã đón nhận ta. Con biết rằng ta luôn tin tưởng con. Từ nay trở đi, ta mong con luôn ở bên ta và tín nhiệm vào ta.
Mar-ti-nô chăm chú nhìn ông vua và hỏi: “Nhưng thưa ông, ông là ai vậy?”
Vua đáp: “Ta là Đấng Ki-tô đây mà!”
Mar-ti-nô lại hỏi: “Thế thì những vết thương bị đóng đinh ở tay chân Ngài đâu cả rồi?”
Quỷ giả vua nhẹ nhàng đáp: “Ta từ cõi vinh quang trên trời xuống, nên đâu còn thương tích gì!”
Mar-ti-nô khẳng khái: “Tôi không muốn nhìn Đức Ki-tô không thương tích”.
Lập tức, vua quỷ liền biến mất.
Lm. Xuân Hy Vọng