Nhảy đến nội dung

Chuyện Đời - Chuyện Đạo (67 - 68 )

Chuyện Đời - Chuyện Đạo (67)

Chuyện đời:

Chàng thanh niên nọ ưa thích khoe khoang. Ngày kia sắm được một chiếc áo mới, từ sáng sớm tinh mơ, anh đã mặc chiếc áo đó và đứng ngay ở ngã ba đường. Kẻ qua, người lại đông không đếm xuể, thế nhưng chẳng ai chú ý đến và khen anh ấy một tiếng. Sau cùng, một người đàn ông đến gần anh hỏi thăm: “Anh thấy con bò của tôi bị lạc chạy qua đây không?” Được dịp có người đến hỏi mình, anh liền trả lời: “Tôi mặc chiếc áo mới này từ sáng đến giờ, mà chẳng thấy con bò nào chạy qua đây cả!”

Chuyện đạo:

Sau khi tham dự tĩnh tâm nhiều ngày, một cô gái trẻ đã bộc bạch về đời mình như sau: Ngay từ thuở còn thơ, tôi đã bị lâm vào tình trạng lo âu sợ hãi. Vì vậy, nỗ lực lớn nhất của tôi hiện nay chính là vượt thắng nỗi sợ hãi lo âu này. Giờ tôi đã trưởng thành, nhìn lại và học biết thì nguyên nhân hầu như đều do người mẹ của tôi.

Chẳng hiểu sao, ngay từ những ngày đầu thơ ấu, bà đã đối xử nghiệt ngã với tôi. Hết đánh đập lại răn đe, khiến tôi bị mặc cảm. Và nỗi lo âu sợ hãi này cứ tăng dần theo thời gian. Cho đến hôm tĩnh tâm vừa rồi, sau khi được nghe giảng, tôi tình cờ bước vào nhà nguyện. Ở đó có bức tượng Mẹ Ma-ri-a, và đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn ngắm thật kỹ bức tượng Đức Mẹ.

Mới nhìn, tôi bực bội, giận dữ muốn bỏ ngay ra ngoài, nhưng từ sâu thẳm trong tâm hồn tôi, dường như có ai đang thúc giục tôi đến quỳ dưới chân Mẹ. Gục đầu xuống, tôi liền úp mặt vào lòng bàn tay Mẹ và khóc thảm thiết. Sau đó, tôi cảm thấy cõi lòng mình nhẹ nhõm và ước mong được làm một đứa trẻ, một người con bé bỏng, đầy tin tưởng và phó thác. Đồng thời, tôi cũng cảm nhận sâu sắc tình yêu mà Mẹ Ma-ri-a đã dành cho tôi, khiến tôi thật sự muốn tha thứ cho người mẹ ruột của mình vì những gì đã xảy ra trong dĩ vãng.

Lm. Xuân Hy Vọng

 

*************

 

Chuyện Đời - Chuyện Đạo  (68)

Chuyện đời:

Truyện cổ Nga thuật lại rằng: Vào thời Trung cổ, hoàng tử Alexis (A-le-xis) cũng như bao vua chúa khác sống sung túc giàu sang nơi cung điện nguy nga tráng lệ, trong khi dân chúng chung quanh phải bươn chải hằng ngày bên khu xóm nghèo nàn tồi tàn. Thế nhưng, A-le-xis rất hiểu nỗi cơ cực của thần dân và cảm thương họ. Mỗi ngày, ông dành thời giờ thăm viếng họ. Tuy nhiên, dù cố gắng đến đâu, A-le-xis vẫn không thu phục được lòng mến mộ của thần dân. Vì thế, sau mỗi lần thăm họ trở về, ông thấy lòng mình nặng trĩu và buồn rầu khó tả.

         Ngày kia, bỗng có một người lạ mặt tiến vào khu xóm nghèo, ăn mặc giản đơn, tự xưng là bác sĩ. Anh săn sóc người già cả, bệnh tật và mọi người miễn phí, và còn phát thuốc cho họ nữa. Bác sĩ ấy nhanh chóng trở thành người của xóm nghèo, được mọi người yêu mến kính phục. Ngày ngày, anh dàn xếp những cuộc cãi vã, tranh giành, hoà giải những ai thù oán, và giúp đỡ họ sống đúng với phẩm giá con người.

         Không lâu sau, thân phận của vị bác sĩ trẻ đó đã được hé lộ, và đó chính là Hoàng tử A-le-xis, người đã không ngần ngại bỏ cung điện giàu sang đến chung sống với thần dân nghèo khổ và trở nên bạn của họ, để yêu thương săn sóc và phục vụ họ.

Chuyện đạo:

Thầy Brian Morton (Brai-an Mor-ton) kể lại câu chuyện sau: Một nữ tu trẻ tuổi tên là An-na, vì ngày đầu làm việc tại bệnh viện địa phương, nên sơ bồn chồn lo lắng lắm. Sơ chứng kiến những người hấp hối nằm la liệt trên giường bệnh. Sơ thấy các chị em khác di chuyển nhanh nhẹn từ giường này sang giường khác, mang nước uống đến chỗ này, phát thuốc ở chỗ kia, nên sơ càng kinh hãi.

         Nhưng đột nhiên, Mẹ Tê-rê-xa Cal-cút-ta đến bên cạnh sơ, mỉm cười và nói: “Này chị, đến với tôi. Tôi muốn chị gặp một người”. Nữ tu trẻ liền đi theo Mẹ Tê-rê-xa. Chẳng mấy chốc, họ đến bên một chiếc giường nằm ở góc xa nhất tại căn nhà. Nằm trên giường là một ông lão gầy giơ xương, đôi mắt của ông sâu hoắm, đầu thì cạo trọc; trong miệng, ông chỉ còn độc nhất một chiếc răng. Mẹ Tê-rê-xa ôm khuôn mặt của ông lão với đôi bàn tay của mình và quỳ xuống bên giường. Mẹ gọi người nữ tu trẻ tuổi: “Chị An-na, tôi muốn chị gặp Chúa Giê-su!”

Lm. Xuân Hy Vọng

Danh mục:
Tác giả: