Nhảy đến nội dung

Con chó và đức tin của người đàn bà Canaan

Con chó và đức tin của người đàn bà Canaan

Khi Chúa Giêsu nói: “Không nên lấy bánh của con cái mà vứt cho chó”; bà ấy đáp lại: “Vâng, lạy Ngài, vì chó con cũng được ăn những mảnh vụn từ bàn của chủ rơi xuống” (Mt 15:26-27)… ta phải hiểu là sự so sánh của Chúa không mang ý nghĩa khinh bỉ tồi tệ như ta nghĩ vì Ngài đã dùng chữ “chó con” (kynarion) chứ không phải chữ “chó” (kyōn) nói cách chung như trong dụ ngôn Người Phú Hộ và ông Lazarô (Lc 16:21). 

Phép lạ này xảy ra ngay sau khi các kinh sư và người Pharisêu tranh luận với Chúa Giêsu về truyền thống và cách họ xét đoán người khác qua bề ngoài… họ đã bị Ngài khiển trách rằng chiều sâu trong lòng dạ của con người mới làm người ta trở thành tốt hay xấu và họ đã cảm thấy khó chịu (Mt 15:1-20); trong khi đó, người đàn bà Canaan đã không cảm thấy bực mình về cách dùng chữ “chó con” của Chúa để ám chỉ về bà hay người con gái của bà mà lại còn chộp ngay lấy cơ hội này để nhận mình tuy dù là “chó con” nhưng cũng đáng được Ngài thương ban ân phúc.

Thánh Mátcô cũng đã nhắc đến phép lạ này (Mc 7:24-30) nhưng ông chỉ nói qua về gốc tích ngoại bang Syro-Phoenicia của bà mà thôi; trong khi Thánh Mátthêu thêm vào những chi tiết độc đáo để cho chúng ta một bài học về đức tin.  Các kinh sư và người Pharisêu tuy dù sùng đạo và sống theo truyền thống nhưng họ lại thiếu lòng tin trong khi người ngoại đạo (chó con) này lại là người có đức tin thật vững mạnh. 

Đức tin này được diễn tả qua những tình tiết rất là quan trọng:

(1) Bà này đã tuyên xưng Chúa Giêsu là Con Vua Đavít - một xác nhận về vai trò của Chúa Giêsu là Đấng Cứu Tinh đã được tiên báo, nhưng các kinh sư và người Pharisêu đã vì quá mù quáng, tự kiêu và tự phụ về sự hiểu biết của họ nên họ không nhận ra Ngài và không chấp nhận những thách đố của Chúa khi Ngài làm cho họ phải khó chịu… ngược lại, bà này đã không ngần ngại đón nhận sự thử thách của Chúa, đã tin và xin Ngài thương xót đến bà…

(2) Sự yên lặng của Chúa Giêsu là một bài học cho chúng ta về chiều sâu của đức tin.  Chúa muốn dùng dịp này để giúp chúng ta suy nghĩ rằng chúng ta có tin thật hay không.

 (3) Việc các môn đệ nài nỉ Chúa để Ngài ra tay ban thí cho xong chuyện nhưng Chúa Giêsu muốn dùng giây phút này để dậy chúng ta rằng chúng ta không nên coi thường lòng thương xót của Chúa.  Những lời đối đáp được thánh Mátthêu kể lại đễ chúng ta học hỏi thêm.

(4) Chúa Giêsu làm hai phép lạ chữa người ngoại đạo.  Phép lạ thứ nhất - đầy tớ của viên Đại Đội Trưởng (Mt 8:5-13; Lc 7:1-10) với lời nói bất hủ: “Thưa Ngài, tôi chẳng đáng đón tiếp Ngài vào nhà tôi, nhưng xin Ngài chỉ nói một lời…” - và - thứ hai là con gái của bà Canaan ở đây với hình ảnh “chó con”… đã nói lên tình thương vô biên giới của Chúa Giêsu, lòng tin của những người đến với Chúa qua lời cầu xin, và đây cũng là những bài học cho chúng ta trong đức tin và mối dây liên hệ giữa mình với Chúa.

LM JP Vũ Minh

********************

Dogs and the faith of the Canaanite woman  

When Our Lord Jesus said: “It is not right to take the food of the children and throw it to the dogs”, but the Canaanite woman replied: “Please, Lord, for even the dogs eat the scraps that fall from the table of their masters” (Mt 15:26-27)… we must realize that Our Lord did not intend to insult this woman in His comparison because He used the word “puppies” (kynarion) here and he did not use the word “dogs” (kyōn) in general as it was in the parable of the rich man and Lazarus (Lk 16:21).  

This miracle took place after the scribes and Pharisees argued with Our Lord Jesus on religious traditions and the ways they judge others in their appearance and practices… The Lord lectured them that only whatever came from inside a person would have made one good or bad, and they were offended by this remark (Mt 15:1-20); meanwhile, the Canaanite woman took the comparison with “puppies” in stride and used it as her justification for God’s mercy. 

Saint Mark also mentioned this miracle (Mk 7:24-30) but only cited the identity of this woman with her Syro-Phoenician origin (Mk 7:24-30); Saint Matthew, however, added many striking details to illustrate a lesson on faith for us.  The scribes and Pharisees were proud of their religious piety and practices but they lacked in living faith while this foreign woman (puppy) had demonstrated her strong faith. 

This faith was demonstrated in these significant details:

  1. The Canaanite woman professed Our Lord Jesus as Son of David - an acknowledgement of His identity as the prophesized Messiah but the scribes and Pharisees were so narrowminded in their vision, deep in their self-importance, proud of their learning that they failed to recognize Him, and refused to accept the challenge that and He imposed on them as they felt offended… in contrast, this foreign woman gladly accepted the challenge of Our Lord, demontrated her faith and pleaded Him to show His mercy.
  2. Our Lord’s momentarily siclence was a lesson on the depth of our faith.  He wanted to use this moment to test us o the genuiness of our faith.
  3. The disciples requested Our Lord to quickly grant this woman her request so as to shove her away but Our Lord wanted to use this opportunity to show us that we should not take God’s mercy for granted.  The detailed dialogues mentioned in Saint Matthew’s were our lesson.
  4. Our Lord Jesus performed two miracles to heal foreigners.  The first miracle - healing of the centurion’s  servant (Mt 8:5-13; Lk 7:1-10) with the renowned statement: “Lord, I am not worthy to have you enter under my roof; only say the word…” - and second - healing of the Canaanite woman’s daughter with the comparison of “puppies”… had demonstrated the boundless mercy of Our Lord and the faith of people in their petitions;  These were also our lessons on faith and our relationship with Him. 

Rev. JP Minh Vu

Tác giả: