ĐGH Lêô XIV phê chuẩn sắc lệnh đầu tiên công nhận ba Vị Đáng Kính mới
ĐỨC GIÁO HOÀNG LEO XIV PHÊ CHUẨN SẮC LỆNH ĐẦU TIÊN CỦA MÌNH VÀ CÔNG NHẬN BA VỊ ĐÁNG KÍNH MỚI.
Trong dòng chảy của lịch sử nhân loại, có những con người chọn sống không chỉ cho chính mình mà còn cho những giá trị vượt lên trên sự tồn tại cá nhân. Họ là những ngọn đuốc soi sáng, những tấm gương sống động về lòng hy sinh, tình yêu thương và đức tin bất diệt. Đức Giáo hoàng Leo XIV, trong sắc lệnh đầu tiên của triều đại mình, đã công nhận ba vị đáng kính mới – Alejandro Labaca Ugarte, Inés Arango Velásquez và Matteo Makil – như những chứng nhân rực rỡ của “lễ hiến tế mạng sống” và các nhân đức anh hùng. Cuộc đời của họ, dù ở những bối cảnh khác nhau, đều là minh chứng cho một lẽ sống cao cả: sống vì tình yêu vĩ đại nhất, tình yêu sẵn sàng hy sinh tất cả vì tha nhân.
Alejandro Labaca Ugarte, vị giám mục tử đạo trong rừng rậm Amazon, là hiện thân của sự dấn thân không mệt mỏi. Sinh ra tại Beizama, Tây Ban Nha, vào năm 1920, ngài đã từ bỏ sự an nhàn của quê hương để dấn thân vào những vùng đất xa xôi, nơi mà ánh sáng của văn minh dường như chưa chạm tới. Sau khi bị trục xuất khỏi Trung Quốc cộng sản, ngài không chọn cách quay về cuộc sống dễ dàng hơn mà tiếp tục hành trình truyền giáo tại Ecuador. Là giám mục hiệu tòa Pomaria và Đại diện Tông tòa Aguarico, Alejandro đã dành cả cuộc đời mình để đồng hành cùng những người bản địa trong rừng nhiệt đới Amazon. Ngài không chỉ mang đến lời Chúa mà còn trở thành tiếng nói bảo vệ họ trước sự xâm lấn của các công ty khai thác dầu mỏ. Ngày 21 tháng 7 năm 1987, tại Tigüino, Ecuador, ngài đã ngã xuống dưới ngọn giáo của bộ tộc Tagaeri – những người mà ngài yêu thương và bảo vệ. Cái chết của Alejandro không phải là sự kết thúc, mà là đỉnh cao của một cuộc đời hiến dâng, minh chứng rằng tình yêu đích thực không ngại đối diện với hiểm nguy, thậm chí là cái chết.
Cùng với Alejandro, Inés Arango Velásquez, một nữ tu thuộc Dòng Ba Capuchin, cũng đã để lại dấu ấn không thể xóa nhòa trong lòng những người Huaorani tại Aguarico. Sinh ra tại Medellín, Colombia, vào năm 1937, Inés đã chọn con đường phục vụ trong sự giản dị và tận tụy. Trong mười năm sống giữa rừng rậm, chị đã không ngừng mang tình thương và sự chăm sóc đến với những người bản địa. Cuộc đời của Inés là một bài ca về sự kiên nhẫn và lòng trắc ẩn. Chị không tìm kiếm danh vọng hay sự công nhận, mà chỉ đơn giản là sống để yêu thương và phục vụ. Cái chết của chị, dù không được ghi chép chi tiết trong lịch sử, là một phần của “lễ hiến tế mạng sống” – một sự hiến dâng trọn vẹn, nơi mà cái chết không phải là mất mát mà là sự hoàn thành sứ mạng.
Trong khi đó, tại Ấn Độ, Matteo Makil đã viết nên một chương khác của câu chuyện về lẽ sống cao cả. Sinh năm 1851 tại Manjoor, Matteo không chỉ là một giám mục, mà còn là người tiên phong đặt nền móng cho Giáo hội tại quê hương mình. Là Đại diện Tông tòa đầu tiên của Kottayam và người sáng lập Dòng Nữ tu Đức Mẹ Thăm Viếng, ông đã dành cả cuộc đời để xây dựng một cộng đồng đức tin vững mạnh. Matteo không đối diện với cái chết bằng giáo mác như Alejandro hay sống giữa rừng rậm như Inés, nhưng cuộc đời ông là một hành trình của các nhân đức anh hùng. Ông đã sống với lòng khiêm nhường, sự kiên định và tình yêu không ngừng nghỉ dành cho tha nhân. Khi qua đời vào năm 1914 tại Kottayam, Matteo để lại một di sản không chỉ là những công trình vật chất mà còn là tinh thần phục vụ, là ngọn lửa đức tin tiếp tục cháy sáng trong lòng những người kế thừa.
Ba cuộc đời, ba bối cảnh, nhưng cùng một lẽ sống: hiến dâng vì tình yêu. Tự sắc Maiorem hac dilectionem của Đức Giáo hoàng Phanxicô, được ban hành vào năm 2017, đã mở ra một con đường mới để tôn vinh những người như Alejandro, Inés và Matteo. “Hiến dâng mạng sống” không chỉ là sự tử đạo truyền thống, mà còn là sự sẵn sàng chấp nhận cái chết vì tình yêu dành cho tha nhân, ngay cả khi biết chắc rằng cái chết đang chờ đợi. Đó là con đường của những người chọn sống không vì bản thân, mà vì một lý tưởng cao cả hơn. Đó là con đường của những người hiểu rằng, như lời Chúa Giêsu đã nói, “Không có tình yêu nào lớn hơn tình yêu của người hiến mạng sống vì bạn hữu” (Ga 15,13).
Lẽ sống của Alejandro, Inés và Matteo không chỉ là câu chuyện của riêng họ, mà còn là lời mời gọi dành cho mỗi người chúng ta. Trong một thế giới đầy rẫy sự ích kỷ, bạo lực và bất công, họ nhắc nhở chúng ta rằng cuộc sống chỉ thực sự ý nghĩa khi chúng ta sống vì người khác. Không phải ai cũng được gọi để chết như một vị tử đạo, nhưng tất cả chúng ta đều được mời gọi để sống với tình yêu, lòng trắc ẩn và sự hy sinh. Đó có thể là những hành động nhỏ bé như giúp đỡ một người gặp khó khăn, tha thứ cho kẻ làm tổn thương ta, hay đơn giản là sống mỗi ngày với lòng biết ơn và sự tận tụy. Những việc làm ấy, dù nhỏ bé, đều là những viên đá góp phần xây dựng một thế giới tốt đẹp hơn.
Cuộc đời của ba vị đáng kính cũng là lời nhắc nhở rằng lẽ sống cao cả không bao giờ dễ dàng. Alejandro đã đối diện với sự thù địch của những người không hiểu ngài. Inés đã sống trong sự thiếu thốn và khó khăn của rừng rậm. Matteo đã phải vượt qua những rào cản văn hóa và xã hội để xây dựng Giáo hội tại Ấn Độ. Nhưng chính trong những thử thách ấy, họ đã tìm thấy ý nghĩa sâu sắc nhất của cuộc sống. Họ dạy chúng ta rằng hạnh phúc không nằm ở sự thoải mái hay thành công vật chất, mà ở việc sống đúng với mục đích mà trái tim và đức tin mách bảo.
Hành trình của Alejandro, Inés và Matteo cũng là minh chứng cho sức mạnh của đức tin. Chính đức tin đã dẫn dắt họ qua những con đường gập ghềnh, giúp họ vượt qua nỗi sợ hãi và mang lại cho họ sự can đảm để hiến dâng tất cả. Đức tin ấy không chỉ là niềm tin vào Thiên Chúa, mà còn là niềm tin vào giá trị của mỗi con người, vào khả năng của tình yêu để thay đổi thế giới. Họ đã sống không phải để được ca tụng, mà để trở thành những người phục vụ khiêm nhường, những người mang ánh sáng đến những nơi tăm tối nhất.
Khi nhìn vào cuộc đời của ba vị đáng kính, chúng ta không chỉ thấy những câu chuyện về sự hy sinh, mà còn thấy một lời mời gọi để tái định nghĩa lẽ sống của chính mình. Trong một xã hội bị cuốn vào vòng xoáy của chủ nghĩa cá nhân, chúng ta dễ dàng quên đi rằng cuộc sống không chỉ là về việc đạt được những gì chúng ta muốn, mà còn là về việc chúng ta có thể trao đi những gì. Alejandro, Inés và Matteo đã trao đi tất cả – thời gian, sức lực, và cuối cùng là chính mạng sống của họ. Họ không để lại của cải vật chất, nhưng họ đã để lại một di sản vô giá: bài học về tình yêu, lòng can đảm và sự hy sinh.
Hôm nay, khi Đức Giáo hoàng Leo XIV công nhận ba vị đáng kính mới, chúng ta được mời gọi không chỉ để ngưỡng mộ họ, mà còn để noi gương họ. Hãy để cuộc đời của Alejandro, Inés và Matteo trở thành nguồn cảm hứng cho chúng ta sống một cuộc đời ý nghĩa hơn, tràn đầy tình yêu và sự dấn thân. Hãy để chúng ta nhớ rằng, dù ở bất kỳ nơi đâu, trong bất kỳ hoàn cảnh nào, chúng ta đều có thể chọn sống vì tình yêu vĩ đại nhất – tình yêu sẵn sàng hy sinh tất cả vì tha nhân. Đó chính là lẽ sống cao đẹp nhất, là ngọn lửa không bao giờ tắt, soi sáng con đường cho nhân loại qua mọi thời đại.
Lm. Anmai, CSsR tổng hợp