ĐHY Pietro Parolin: Hành trình mật nghị và sự thanh thản của ĐGH Lêô XIV
- T2, 12/05/2025 - 16:35
- Lm Anmai, CSsR
CHỨNG TỪ CỦA ĐỨC HỒNG Y PIETRO PAROLIN: HÀNH TRÌNH MẬT NGHỊ VÀ SỰ THANH THẢN CỦA ĐỨC GIÁO HOÀNG LÊÔ XIV
Tôi, Đức Hồng y Pietro Parolin, Quốc vụ khanh Tòa Thánh, viết những dòng này với lòng biết ơn sâu sắc và niềm vui vẫn còn tươi mới từ trải nghiệm thiêng liêng của Mật nghị vừa qua, nơi Giáo hội hoàn vũ đã tìm thấy vị Mục tử mới, Đức Giáo hoàng Lêô XIV, tức Đức Hồng y Robert Francis Prevost, OSA. Được tờ Giornale di Vicenza, cơ quan truyền thông tại quê nhà của tôi ở Ý, mời viết một bài bình luận, tôi đã chọn gửi đi một chứng từ từ trái tim, không phải để phân tích sự kiện, mà để chia sẻ câu chuyện về hành trình đức tin, sự hướng dẫn của Chúa Thánh Thần, và sự thanh thản đầy cảm hứng của vị Tân Giáo hoàng. Những ngày vừa qua đã khắc sâu trong tôi một cảm giác kỳ diệu về tình yêu của Chúa dành cho Giáo hội, Hiền thê yêu dấu của Ngài, và tôi hy vọng chứng từ này sẽ mang lại ánh sáng và hy vọng cho những ai đọc nó.
Trải nghiệm Mật nghị đến trong bối cảnh đau buồn sau sự ra đi của Đức Giáo hoàng Phanxicô, vị giáo hoàng đã lãnh đạo Giáo hội với lòng kiên nhẫn, sự khôn ngoan, và tình yêu thương trong suốt triều đại của ngài. Là Quốc vụ khanh dưới triều đại của ngài gần 12 năm, tôi đã chứng kiến cách ngài dẫn dắt Giáo hội qua những thử thách của thời đại, từ các vấn đề xã hội, môi trường, đến những khủng hoảng nội tại. Sự ra đi của ngài để lại một khoảng trống lớn, không chỉ trong lòng các tín hữu mà còn trong trái tim của những người từng làm việc gần gũi với ngài như tôi. Tuy nhiên, như Chúa luôn làm, Ngài không để Giáo hội lầm lạc. Qua Mật nghị, Chúa Thánh Thần đã hoạt động một cách rõ ràng, hướng dẫn các Hồng y Cử tri đến với Đức Hồng y Robert Francis Prevost, người đã trở thành Đức Giáo hoàng Lêô XIV, vị Giáo hoàng thứ 267 của Giáo hội Công giáo.
Mật nghị không chỉ là một cuộc bầu cử theo nghĩa kỹ thuật, nơi các lá phiếu được đếm và công bố, mà là một hành trình thiêng liêng sâu sắc, nơi mỗi khoảnh khắc thấm đẫm sự hiện diện của Chúa. Dưới mái vòm của Nhà nguyện Sistina, với bức bích họa Sự Phán xét cuối cùng của Michelangelo như một lời nhắc nhở về sự thánh thiện và trách nhiệm của chúng tôi, các Hồng y đã cầu nguyện, suy tư, và lắng nghe tiếng Chúa. Tôi vẫn nhớ những khoảnh khắc im lặng trước mỗi vòng bỏ phiếu, khi mỗi người trong chúng tôi đặt tay lên cuốn Tin Mừng và thề sẽ hành động vì lợi ích của Giáo hội. Đó là những giây phút mà tôi cảm nhận rõ ràng rằng chúng tôi không hành động một mình, mà được dẫn dắt bởi Chúa Thánh Thần, Đấng thấu suốt mọi tâm hồn.
Hành trình này gợi nhớ đến thuở khai sinh Giáo hội, khi các Tông đồ tụ họp để chọn người thay thế Giuđa Ítcariốt, cầu xin Chúa chỉ dẫn để khôi phục nhóm Mười Hai (x. Cv 1,25). Cũng vậy, trong những ngày vừa qua, chúng tôi đã lặp lại mầu nhiệm ấy, tin tưởng rằng Chúa sẽ chọn người phù hợp để dẫn dắt Giáo hội trong thời đại đầy thách thức này. Mỗi lá phiếu, mỗi lời cầu nguyện, mỗi khoảnh khắc im lặng đều mang ý nghĩa sâu sắc, như một lời nhắc nhở rằng chúng tôi đang tham gia vào một hành động thiêng liêng vượt xa sự hiểu biết của con người.
Khoảnh khắc trọng đại nhất của Mật nghị là khi Đức Hồng y Robert Francis Prevost, với sự khiêm nhường và can đảm, thốt lên: “Tôi chấp nhận.” Lời tuyên bố ấy, dù ngắn gọn, đã làm rung động cả Nhà nguyện Sistina. Ngay lập tức, một tràng pháo tay dài và nồng nhiệt vang lên, không chỉ là lời chúc mừng mà còn là sự tri ân vì ngài đã quảng đại đáp lại lời mời gọi của Chúa. Tôi không thể quên ánh mắt của ngài trong khoảnh khắc ấy – một sự bình an sâu sắc, một nụ cười dịu dàng, và một sự thanh thản khiến tôi tin rằng Chúa đã chọn đúng người.
Dù biết rằng trọng trách của một Giáo hoàng là vô cùng lớn lao, ngài không hề tỏ ra dao động. Thay vào đó, sự bình an của ngài như một ngọn đèn soi sáng, lan tỏa đến tất cả chúng tôi, củng cố niềm tin rằng Giáo hội đang được đặt vào đôi tay của một vị mục tử đích thực. Nụ cười của ngài, dù nhẹ nhàng, là biểu tượng của niềm hy vọng và sự phó thác, như thể ngài đã hoàn toàn đặt niềm tin vào Chúa để dẫn dắt mình qua những thử thách phía trước.
Trước Mật nghị, các phiên họp tiền Mật nghị đã mang lại cơ hội quý giá để các Hồng y, cả cử tri lẫn không cử tri, thảo luận về tình hình của Giáo hội trên toàn thế giới. Chúng tôi đã chia sẻ về những thách đố tại các quốc gia của mình – từ sự suy giảm đức tin ở các nước phương Tây, những khó khăn của Giáo hội tại các vùng xung đột, đến nhu cầu cấp bách phải chăm sóc “ngôi nhà chung” của chúng ta trước khủng hoảng môi trường. Những buổi thảo luận này không chỉ là dịp để trình bày thực trạng, mà còn là cơ hội để lắng nghe tiếng Chúa qua sự đa dạng của các quan điểm.
Tôi đặc biệt ấn tượng với cách Đức Hồng y Prevost tham gia vào các phiên họp này. Ngài không phải là người nói nhiều, nhưng mỗi lời ngài thốt ra đều sâu sắc, thể hiện sự hiểu biết rộng lớn về các vấn đề toàn cầu và lòng trắc ẩn sâu sắc đối với những người đang đau khổ. Ngài thường đặt những câu hỏi tinh tế, khuyến khích chúng tôi suy nghĩ sâu hơn về vai trò của Giáo hội trong việc mang lại hòa bình, công lý, và hy vọng. Chính sự kết hợp giữa trí tuệ, lòng khiêm nhường, và sự nhạy bén này đã khiến ngài nổi bật, và tôi tin rằng đó là lý do Chúa Thánh Thần đã hướng dẫn chúng tôi đến với ngài.
Khi Đức Giáo hoàng Lêô XIV bước ra bao lơn Đền thờ Thánh Phêrô lần đầu tiên, cả thế giới đã chứng kiến một vị mục tử thấu hiểu thời đại. Lời kêu gọi của ngài về một nền hòa bình “phi vũ trang và giải trừ vũ trang” không chỉ là một thông điệp chính trị, mà là một lời mời gọi thiêng liêng, thúc đẩy nhân loại từ bỏ bạo lực và hướng tới sự hòa giải. Ngài cũng nhắc đến trách nhiệm của chúng ta trong việc bảo vệ hành tinh, tiếp nối di sản của Đức Giáo hoàng Phanxicô về việc chăm sóc môi trường. Những lời này, dù ngắn gọn, đã cho thấy ngài là một vị lãnh đạo nhận thức rõ các vấn đề của thế giới – từ bất bình đẳng xã hội, di cư, đến sự gia tăng của chủ nghĩa duy vật – và sẵn sàng đối mặt với chúng bằng đức tin và lòng can đảm.
Sự khiêm nhường của ngài trong khoảnh khắc ấy cũng khiến tôi xúc động sâu sắc. Thay vì tìm kiếm sự chú ý cho bản thân, ngài đã mời gọi đám đông cầu nguyện cho nhau và cho thế giới, thể hiện tinh thần của một vị mục tử không tìm vinh quang cá nhân, mà chỉ mong muốn dẫn dắt đoàn chiên đến gần hơn với Chúa. Lời mời gọi ấy đã chạm đến trái tim của hàng triệu người, không chỉ các tín hữu Công giáo mà cả những người thuộc các tôn giáo khác hoặc không theo tôn giáo nào.
Tôi cũng muốn bày tỏ lòng biết ơn đối với Đức Giáo hoàng Phanxicô, người đã để lại một di sản sâu đậm trong lòng Giáo hội. Những năm làm việc bên ngài đã dạy tôi về sức mạnh của sự khiêm nhường, tầm quan trọng của lòng trắc ẩn, và giá trị của việc lắng nghe những người bị lãng quên. Ngài đã dẫn dắt Giáo hội với tầm nhìn của một mục tử luôn đặt người nghèo và những người bị gạt ra bên lề làm trọng tâm. Di sản ấy nay được Đức Giáo hoàng Lêô XIV tiếp nối, với một tầm nhìn mới mẻ nhưng vẫn trung thành với tinh thần của Phúc Âm.
Những bài học từ triều đại của Đức Giáo hoàng Phanxicô đã định hình cách chúng tôi tiếp cận Mật nghị, với tinh thần cởi mở và sẵn sàng lắng nghe Chúa Thánh Thần. Tôi tin rằng sự hướng dẫn của ngài từ thiên quốc đã góp phần vào sự thành công của Mật nghị, giúp chúng tôi tìm thấy vị lãnh đạo phù hợp cho Giáo hội trong thời điểm này.
Nhìn lại Mật nghị, tôi không thể không nghĩ về những chi tiết nhỏ nhưng đầy ý nghĩa. Tôi nhớ cách các Hồng y trao đổi những nụ cười và cái nắm tay sau mỗi vòng bỏ phiếu, như thể muốn động viên nhau trong hành trình thiêng liêng này. Tôi nhớ những bài thánh ca vang lên trong Nhà nguyện Sistina, mang lại cảm giác bình an giữa những giây phút căng thẳng. Và trên hết, tôi nhớ khoảnh khắc Đức Giáo hoàng Lêô XIV cúi đầu cầu nguyện ngay sau khi chấp nhận sứ mệnh, như thể muốn phó thác hoàn toàn vào Chúa trước khi bước vào một hành trình mới.
Những khoảnh khắc ấy, dù nhỏ bé, đã tạo nên một bức tranh sống động về sự đoàn kết và đức tin của các Hồng y. Dù đến từ những nền văn hóa và bối cảnh khác nhau, chúng tôi đã được kết nối bởi một mục tiêu chung: tìm kiếm vị lãnh đạo mà Chúa đã định sẵn cho Giáo hội. Sự đoàn kết ấy là minh chứng cho sức mạnh của Giáo hội như một thân thể sống động, được nuôi dưỡng bởi tình yêu của Chúa.
Tôi mời gọi tất cả các tín hữu hãy cầu nguyện cho Đức Giáo hoàng Lêô XIV, để ngài được Chúa ban sức mạnh trong sứ mệnh đầy thách thức nhưng cũng tràn đầy ân sủng này. Ngài đang bước vào một hành trình không dễ dàng, với những vấn đề phức tạp cả trong nội bộ Giáo hội lẫn trên bình diện toàn cầu. Nhưng tôi tin rằng, với sự thanh thản và lòng phó thác của ngài, Chúa sẽ tiếp tục dẫn dắt ngài, như Ngài đã làm trong những ngày của Mật nghị.
Tôi cũng kêu gọi các tín hữu hãy đồng hành cùng Đức Giáo hoàng bằng sự ủng hộ và lòng tin tưởng. Giáo hội không chỉ thuộc về các Hồng y hay hàng giáo sĩ, mà là gia đình của tất cả chúng ta – những người được kêu gọi sống và chia sẻ Phúc Âm trong thế giới hôm nay. Hãy cùng nhau xây dựng một Giáo hội của tình yêu, hòa bình, và hy vọng, dưới sự hướng dẫn của vị Mục tử mới.
Chứng từ này không chỉ là câu chuyện về một sự kiện lịch sử, mà là lời ca ngợi tình yêu và sự trung thành của Chúa đối với Giáo hội. Qua Mật nghị, chúng tôi đã chứng kiến bàn tay của Chúa Thánh Thần hoạt động, dẫn dắt chúng tôi đến với một vị mục tử của sự thanh thản, trí tuệ, và lòng trắc ẩn. Nụ cười dịu dàng của Đức Giáo hoàng Lêô XIV, sự bình an trong tâm hồn, và lòng can đảm khi đón nhận sứ mệnh là những dấu hiệu rõ ràng rằng Chúa đã chọn đúng người.
Trong một thế giới đầy bất ổn, Giáo hội vẫn đứng vững như ngọn đèn soi sáng, và với sự dẫn dắt của Đức Giáo hoàng Lêô XIV, chúng ta có thể tin tưởng rằng tương lai sẽ tràn đầy hy vọng. Tôi hy vọng rằng chứng từ này sẽ khơi dậy trong lòng người đọc niềm vui và lòng biết ơn vì tình yêu của Chúa, Đấng không bao giờ bỏ rơi chúng ta. Xin Chúa chúc lành cho Đức Giáo hoàng Lêô XIV, cho Giáo hội, và cho tất cả chúng ta trong hành trình đức tin này.
Lm. Anmai, CSsR tổng hợp