Nhảy đến nội dung

Đích thực là thấy - Điếc không sợ súng

ĐÍCH THỰC LÀ THẤY

(Thứ Tư sau Chúa Nhật VI Thường Niên – Mc 8,22-26)

Thánh sử Maccô tường thuật việc Chúa Giêsu chữa lành người mù ở Bétsaiđa với nhiều chi tiết thú vị và thậm chí cũng khó hiểu. Vì sao Chúa Giêsu lại nhổ nước bọt vào mắt người mù? Có lời giải thích rằng người mù này không phải là mù bẩm sinh, chỉ là bị một thương tổn nào đó nên dùng nước bọt cũng có sức sát khuẩn! Tin mừng thứ tư có tường thuật câu chuyện Chúa Giêsu chữa lành cho một người mù bẩm sinh bằng cách nhổ nước bọt xuống đất, trộn thành bùn và xức vào mắt người mù rồi bảo anh ta hãy đến hồ Silôác mà rửa. Anh ta đến rửa ở hồ và khi về thì nhìn thấy được (x.Ga 9,1-7). Như thế lối giải thích ở trên xem ra không thuyết phục. Xin có cái nhìn về hiệu quả chữa lành bệnh mù theo tiến trình câu chuyện.

Sau khi nhổ nước miếng vào mắt người bệnh, Chúa Giêsu đặt tay trên anh và hỏi: “Anh có thấy gì không?” Anh ngước mắt lên và thưa: “Tôi thấy người ta, trông họ như cây cối, họ đi đi lại lại”(x.Mc 8,23-24). Hiệu quả ban đầu của việc trông thấy là nhận ra tha nhân như là sinh vật, là hữu thể có sự sống và có thể chuyển động. Như thế trước đây khi bị mù thì người bệnh không thấy tha nhân và nếu có “thấy” thì tha nhân chỉ như là vật bất động, có thể là thứ hàng hóa để sở hữu hay để chiếm hữu và sử dụng.

Tin mừng tường thuật tiếp Chúa Giêsu lại đặt tay trên mắt người mù và anh trông thấy rõ ràng và khỏi bệnh; anh thấy tỏ tường mọi sự (x.Mc 8,25). Hiệu quả đích thực của sự thấy đó là nhận ra mọi sự tỏ tường, nhất là nhận ra tha nhân không chỉ là hữu thể có sự sống mà còn là hình ảnh và là họa ảnh của Đấng Toàn Năng, là một nhân vị cùng xương, cùng thịt như chúng ta với đủ đầy phẩm vị cao quý đáng được yêu thương và tôn trọng.

Để thẩm định mức độ thấy của mình thiết tưởng rằng cần xét xem chúng ta nhìn tha nhân và đón nhận họ như thế nào. Vẫn có đó nhiều người nhìn tha nhân không hơn kém là một đồ vật, một thứ hàng hóa để chiếm hữu, để sử dụng. Vẫn còn đó không ít người xem tha nhân đơn thuần là sinh vật có sự sống, vì thiếu phẩm vị và quyền lợi căn bản phải được tôn trọng. Qua việc đặt tay của Chúa Giêsu trên người mù, Kitô hữu tin nhận rằng chỉ khi tiếp xúc, gắn bó với Thiên Chúa thì chúng ta mới đích thực là thấy. Khi ấy chúng ta không chỉ nhận biết tỏ tường cách nào đó về các sự vật hiện tượng mà còn đặc biệt thấy tha nhân là hữu thể liên vị và đồng phẩm giá với chúng ta như Ađam đã thốt lên: “Đây là xương bởi xương tôi, là thịt bởi thịt tôi”(x. St 2, 23).

Lm. Giuse Nguyễn Văn Nghĩa – Ban Mê Thuột 

*********

ĐIẾC KHÔNG SỢ SÚNG

(Thứ Năm sau Chúa Nhật VI Thường Niên – Mc 8,27-33)

Chúng ta khá dễ dàng nhận ra động cơ, mục đích của nhiều môn đệ và nhất là mười hai tông đồ khi đi theo Chúa Giêsu. Động cơ của họ là muốn đổi đời. Mục đích của họ là quyền lực và vinh hoa phú quý. Gặp thấy một vị thầy có quyền năng trong lời nói và hành động, đang được dân chúng mến mộ như một vị đại ngôn sứ, các vị tin rằng thầy Giêsu sẽ làm cách mạng đánh đuổi quân Rôma, giải phóng dân dân tộc khỏi ách nô lệ. Người sẽ khôi phục vương quôc Israel, sẽ làm vua và dĩ nhiên đi theo Thầy các vị sẽ được chia nhau chức quyền vương hầu công bá.

Thế mà đã trên dưới ba lần Thầy tiên báo khổ hình thập giá phải gánh chịu, dù cho Thầy có hé lộ là ngày thứ ba sẽ sống lại. Chúng ta đừng quên khổ hình thập giá thời bấy giờ là một dấu chỉ ô nhục đối với người Do Thái. Đế quốc Rôma, cách riêng quan Philatô thường xuyên dùng khổ hình này để đàn áp phong trào đấu tranh giành lại độc lập tự do của người Do Thái. Nhiều chí sĩ Do Thái vì thất bại nên đã bị hành hình cách tủi nhục và ghê rợn trên khổ giá. Như thế thập giá là dấu chỉ của sự thất bại đắng cay.

Nghe Thầy tiên báo về sự thất bại chua cay, ô nhục này, Phêrô ngăn cản Thầy nhưng lại bị Thầy quở trách nặng nề (Mc 8,32-33). Vì sao các tông đồ vẫn tiếp tục đi theo Chúa Giêsu? Có lẽ câu trả lời là đây: các vị không hiểu gì lắm về mầu nhiệm thập giá mà Thầy tiên báo. Tin Mừng ghi rõ hiện thực này. “Từ trong cõi chết sống lại nghĩa là gì?” (Mc 9,10), các vị đã từng hỏi nhau câu hỏi này nhưng vẫn chẳng thể tìm ra câu giải đáp và cũng không dám hỏi Thầy cho ra lẽ. Đúng là điếc nên không sợ súng. Các vị dường như lầm tưởng rằng Thầy muốn nói sự gì đó hay là muốn thử thách chúng mình thôi. Có ai đi làm cách mạng mà nói trước là mình sẽ thất bại ô nhục?

Chắc hẳn Chúa Giêsu biết điều này. Người biết các môn sinh của mình không hiểu về mầu nhiệm thập giá. Và Người từ từ khai mở và nâng đỡ các vị. Ngày nay chúng ta cũng thế thôi. Có được mấy ai hiểu thấu mầu nhiệm thập giá của Chúa Kitô. Ngay cả đến thánh Gioan thánh giá hay nhiều vị thánh được in “năm dấu thánh” như Phanxicô Axidi, Padrê Piô cũng cảm nghiệm mầu nhiệm này cách có chừng mực. Thực tế cho thấy Kitô hữu chúng ta dù ở vai vị nào đi nữa vẫn thích đeo thánh giá hơn là vác thánh giá. Tạ ơn Chúa, dù biết hiện thực này nhưng Chúa vẫn đón nhận chúng ta làm người cộng tác trong sự bất toàn lẫn bất túc của chúng ta. Vì chính trong sự yếu hèn của chúng ta thì tình yêu và quyền năng của Chúa lại tỏa sáng.

Lm. Giuse Nguyễn Văn Nghĩa – Ban Mê Thuột