Hành Trình Hoán Cải Kỳ Diệu Của Bartolo Longo
Hành Trình Hoán Cải Kỳ Diệu Của Bartolo Longo - Một Vị Thánh Của Thời Hiện Đại
Trong lịch sử Giáo hội Công giáo, hiếm có câu chuyện nào mang tính biểu tượng và truyền cảm hứng mạnh mẽ như cuộc đời của Tân Thánh Bartolo Longo – người từng là một tư tế của giáo phái thờ Satan, nhưng nhờ ân sủng Chúa đã trở thành một trong những vị thánh vĩ đại của thời hiện đại. Ngày 19 tháng 10 năm 2025, tại Quảng trường Thánh Phêrô, Vatican, Đức Giáo hoàng Lêô XIV sẽ chủ sự lễ tuyên thánh cho Chân phước Bartolo Longo cùng bảy vị chân phước khác. Đây là một sự kiện trọng đại, đánh dấu sự công nhận chính thức của Giáo hội về cuộc đời thánh thiện và những đóng góp phi thường của ngài cho đức tin và xã hội.
Bartolo Longo (1841–1926) không chỉ là người sáng lập Đền Thánh Đức Mẹ Mân Côi Pompei – một trung tâm hành hương nổi tiếng thế giới, mà còn là một nhà hoạt động bác ái lỗi lạc, một tông đồ nhiệt thành của Kinh Mân Côi, và một tấm gương sáng ngời về sự hoán cải và lòng sùng kính. Từ bóng tối của mê lầm và tuyệt vọng, ngài đã tìm thấy ánh sáng đức tin, để rồi cống hiến trọn đời mình cho việc phụng sự Thiên Chúa và phục vụ những người nghèo khổ nhất.
Bản tin này sẽ trình bày chi tiết về cuộc đời, sứ vụ, và di sản của Tân Thánh Bartolo Longo, với mục tiêu làm sáng tỏ hành trình đức tin phi thường của ngài, đồng thời tôn vinh những đóng góp to lớn mà ngài đã để lại cho Giáo hội và nhân loại.
Bartolo Longo sinh ngày 10 tháng 2 năm 1841 tại Latiano, một thị trấn nhỏ thuộc tỉnh Brindisi, miền Nam nước Ý. Gia đình ông là một gia đình Công giáo đạo hạnh, với cha mẹ là những người sùng đạo, thường xuyên cầu nguyện và tham dự Thánh lễ. Từ nhỏ, Bartolo đã được nuôi dưỡng trong bầu không khí đức tin, nhưng môi trường xã hội và chính trị đầy biến động của nước Ý thế kỷ XIX đã ảnh hưởng sâu sắc đến con đường đời của ông.
Vào thời điểm đó, nước Ý đang trải qua quá trình thống nhất (Risorgimento), với những xung đột gay gắt giữa Giáo hội Công giáo và các phong trào thế tục, bài giáo sĩ. Những tư tưởng tự do, duy lý, và thậm chí là các giáo phái huyền bí bắt đầu lan rộng trong giới trí thức trẻ. Bartolo Longo, khi theo học ngành luật tại Đại học Naples, đã bị cuốn vào vòng xoáy của những tư tưởng này. Ông dần xa rời đức tin Công giáo và bắt đầu dấn thân vào các phong trào bài giáo sĩ, đồng thời bị lôi kéo bởi những nhóm huyền bí và mê tín.
Trong những năm đầu thập niên 1860, Bartolo Longo rơi vào một giai đoạn khủng hoảng tinh thần nghiêm trọng. Ông gia nhập một giáo phái thờ Satan tại Naples và thậm chí tự xưng là “tư tế của Satan”. Trong vai trò này, ông tham gia các nghi thức huyền bí, thực hành bói toán, và chìm sâu vào lối sống phóng túng. Tuy nhiên, thay vì tìm thấy sự thỏa mãn, ông ngày càng bị ám ảnh bởi cảm giác trống rỗng, sợ hãi, và tuyệt vọng. Những nghi thức tà giáo không chỉ làm suy yếu sức khỏe thể chất mà còn đẩy ông vào trạng thái trầm cảm nặng nề. Có thời điểm, Bartolo thậm chí nghĩ đến việc tự sát, khi tâm hồn ông bị giằng xé bởi sự mâu thuẫn nội tâm và cảm giác tội lỗi.
Sự thay đổi định mệnh trong cuộc đời Bartolo Longo bắt đầu khi ông gặp một người bạn cũ, Vincenzo Pepe, một người Công giáo nhiệt thành. Nhận thấy tình trạng suy sụp của Bartolo, Vincenzo đã khuyên ông tìm đến linh mục Domenico Alberto Radente, một tu sĩ dòng Đa Minh nổi tiếng về sự khôn ngoan và lòng nhân ái. Linh mục Radente đã kiên nhẫn lắng nghe câu chuyện của Bartolo, hướng dẫn ông qua những giờ cầu nguyện và suy niệm, đồng thời giúp ông nhận ra tình yêu thương vô biên của Thiên Chúa.
Ngày 7 tháng 10 năm 1871 – trùng với ngày lễ kính Đức Mẹ Mân Côi – đánh dấu một bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời Bartolo Longo. Trong một khoảnh khắc ân sủng, ông từ bỏ hoàn toàn con đường lầm lạc, xưng tội, và trở lại với đức tin Công giáo. Để củng cố quyết tâm sống đời thánh thiện, Bartolo gia nhập Dòng Ba Đa Minh, lấy tên thánh là “Rosario” (Kinh Mân Côi), thể hiện lòng sùng kính đặc biệt của ông đối với Đức Trinh Nữ Maria và lời cầu nguyện Kinh Mân Côi.
Từ đó, Bartolo Longo dâng hiến cuộc đời mình cho sứ vụ cổ võ Kinh Mân Côi – lời cầu nguyện mà ngài tin rằng có sức mạnh hoán cải tâm hồn và mang lại bình an cho thế giới. Ông thường nói: “Kinh Mân Côi là sợi dây liên kết chúng ta với Thiên Chúa và Đức Mẹ. Đó là vũ khí thiêng liêng mạnh mẽ nhất để chống lại sự dữ.”
Năm 1872, Bartolo Longo được cử đến thung lũng Pompei – một vùng đất nghèo nàn, hoang tàn ở miền Nam nước Ý, nơi mà đức tin Công giáo gần như đã bị lãng quên. Pompei thời bấy giờ là một khu vực đầy rẫy tội phạm, nghèo đói, và mê tín dị đoan. Nhiều người dân sống trong cảnh thất học, không có nhà cửa ổn định, và không biết đến Thiên Chúa. Đối mặt với thực trạng này, Bartolo Longo nhận ra rằng sứ mệnh của mình không chỉ là khôi phục một nhà thờ, mà còn là tái thiết cả một cộng đồng dựa trên đức tin và tình thương.
Năm 1873, Bartolo bắt đầu công việc phục dựng một nhà thờ bỏ hoang tại Pompei, vốn chỉ còn là một đống đổ nát. Với sự giúp đỡ của những người dân địa phương và các nhà hảo tâm, ông đã biến nhà thờ này thành trung tâm của đời sống đức tin. Để khơi dậy lòng sùng kính, Bartolo thành lập Hội Huynh đoàn Kinh Mân Côi, khuyến khích người dân cùng nhau cầu nguyện và học hỏi giáo lý.
Năm 1875, một sự kiện quan trọng đã xảy ra: Bartolo Longo mang về Pompei một bức ảnh Đức Mẹ Mân Côi từ Naples. Bức ảnh này, dù ban đầu bị coi là cũ kỹ và kém giá trị nghệ thuật, đã trở thành tâm điểm của lòng sùng kính tại Pompei. Hàng loạt phép lạ được ghi nhận liên quan đến bức ảnh, từ những cuộc chữa lành kỳ diệu đến những trường hợp hoán cải tâm hồn. Tin tức về các phép lạ nhanh chóng lan rộng, thu hút hàng ngàn khách hành hương từ khắp nước Ý và thế giới.
Nhận thấy sự phát triển mạnh mẽ của lòng sùng kính Đức Mẹ tại Pompei, Bartolo Longo quyết định xây dựng một thánh đường mới để đáp ứng nhu cầu của lượng khách hành hương ngày càng đông. Công trình bắt đầu vào ngày 8 tháng 5 năm 1876 và được khánh thành vào năm 1891. Thánh đường này, với sức chứa hơn 6.000 người, không chỉ là một công trình kiến trúc tuyệt đẹp mà còn là biểu tượng của sự phục hưng đức tin tại một vùng đất từng bị lãng quên.
Năm 1901, thánh đường được nâng cấp thành Đền Thánh Đức Mẹ Mân Côi Pompei, trở thành một trong những trung tâm hành hương quan trọng nhất của Giáo hội Công giáo. Mỗi năm, hàng triệu tín hữu từ khắp nơi trên thế giới đổ về đây để cầu nguyện, tham dự Thánh lễ, và chiêm ngưỡng bức ảnh Đức Mẹ Mân Côi. Đền Thánh Pompei không chỉ là nơi tôn vinh Đức Trinh Nữ Maria, mà còn là minh chứng sống động cho sức mạnh của ân sủng Thiên Chúa, có thể biến đổi cả một con người lẫn một cộng đồng.
Bên cạnh việc xây dựng Đền Thánh, Bartolo Longo còn dành trọn cuộc đời mình cho các hoạt động bác ái và giáo dục. Cùng với người vợ của mình, nữ công tước Mariana di Fusco, Bartolo chọn sống đời khiết tịnh, dâng hiến toàn bộ tài sản và sức lực để phục vụ người nghèo, trẻ em mồ côi, và các tù nhân.
Tại Pompei, Bartolo thành lập hàng loạt cơ sở xã hội, bao gồm:
Nhà trẻ và trường học kỹ thuật: Cung cấp giáo dục và đào tạo nghề cho trẻ em nghèo, giúp các em có cơ hội thoát khỏi cảnh bần cùng.
Bệnh viện: Chăm sóc sức khỏe cho những người không có khả năng chi trả.
Thư viện: Khuyến khích việc học hỏi và nghiên cứu, đặc biệt là về đức tin Công giáo.
Hệ thống nhà ở xã hội: Đảm bảo chỗ ở cho các gia đình khó khăn, giúp họ xây dựng lại cuộc sống.
Ngoài ra, Bartolo Longo còn sáng lập tờ báo “Il Rosario e la Nuova Pompei” (Kinh Mân Côi và Pompei Mới), nhằm phổ biến lòng sùng kính Kinh Mân Côi, chia sẻ các bài viết về giáo lý, và kêu gọi mọi người hoán cải. Tờ báo này đã trở thành một công cụ quan trọng trong việc truyền bá đức tin và xây dựng cộng đồng Công giáo tại Ý.
Cuộc đời thánh thiện của Bartolo Longo đã được Giáo hội Công giáo công nhận qua các bước phong thánh. Ngày 26 tháng 10 năm 1980, Đức Giáo hoàng Gioan Phaolô II tuyên phong Bartolo Longo lên bậc Chân phước, với danh hiệu “Tông đồ Kinh Mân Côi”. Ngài được ca ngợi vì lòng sùng kính Đức Mẹ, sự tận tụy phục vụ người nghèo, và vai trò quan trọng trong việc khôi phục đức tin tại Pompei.
Sau nhiều năm nghiên cứu và xác minh các phép lạ liên quan đến sự cầu bầu của Chân phước Bartolo Longo, Giáo hội đã quyết định tuyên thánh cho ngài. Lễ tuyên thánh sẽ diễn ra vào ngày 19 tháng 10 năm 2025, tại Quảng trường Thánh Phêrô, Vatican, trong một công nghị Hồng y do Đức Giáo hoàng Lêô XIV triệu tập. Sự kiện này không chỉ là niềm vui lớn lao cho Giáo hội Công giáo, mà còn là lời nhắc nhở rằng không có tội lỗi nào quá lớn để Thiên Chúa không thể tha thứ, và không có con người nào quá xa cách để không thể được cứu chuộc.
Cuộc đời của Tân Thánh Bartolo Longo là một minh chứng hùng hồn cho quyền năng của ân sủng Thiên Chúa và sức mạnh của sự hoán cải. Từ một người từng chìm đắm trong bóng tối của tà giáo, Bartolo đã trở thành một ngọn đuốc sáng, soi đường cho hàng triệu người tìm về với Thiên Chúa qua Kinh Mân Côi. Ngài không chỉ xây dựng một đền thánh vật chất tại Pompei, mà còn dựng nên một đền thánh thiêng liêng trong tâm hồn của những ai được chạm đến bởi cuộc đời và sứ vụ của ngài.
Những bài học từ cuộc đời ngài vẫn còn nguyên giá trị trong thế giới hiện đại:
Sức mạnh của đức tin: Dù con người có rơi vào bóng tối sâu thẳm đến đâu, Thiên Chúa luôn dang tay đón nhận những ai thành tâm trở về.
Vai trò của Kinh Mân Côi: Lời cầu nguyện đơn sơ này có thể mang lại bình an, chữa lành, và biến đổi cả một cộng đồng.
Tình yêu thương và bác ái: Sự thánh thiện không chỉ nằm ở việc cầu nguyện, mà còn ở việc phục vụ những người nghèo khổ và bị bỏ rơi.
Hy vọng trong hoán cải: Không ai là không thể thay đổi, và mỗi người đều có cơ hội để sống một cuộc đời ý nghĩa và thánh thiện.
Tân Thánh Bartolo Longo là một tấm gương sáng ngời về sự hoán cải, lòng sùng kính, và tình yêu thương. Từ một tư tế của giáo phái thờ Satan, ngài đã trở thành “Tông đồ Kinh Mân Côi” và là người sáng lập Đền Thánh Đức Mẹ Mân Côi Pompei – một di sản vĩnh cửu của Giáo hội Công giáo. Lễ tuyên thánh của ngài vào ngày 19 tháng 10 năm 2025 sẽ là một lời mời gọi mạnh mẽ để mọi người noi gương ngài: sống đời thánh thiện, cầu nguyện với Đức Mẹ Mân Côi, và dấn thân phục vụ tha nhân.
Chúng ta hãy cùng hiệp thông trong niềm vui của Giáo hội và cầu xin Tân Thánh Bartolo Longo cầu bầu cho chúng ta, để mỗi người cũng có thể tìm thấy ánh sáng đức tin và trở thành dụng cụ của tình yêu Thiên Chúa trong thế giới hôm nay.
Lm. Anmai, CSsR tổng hợp