Nhảy đến nội dung

Hình thành thói quen kiên trì cầu nguyện

Hình thành thói quen kiên trì cầu nguyện

Tác giả: Phó tế Greg Kandra –Lại Thế Lãng chuyển ngữ

Ngay sau khi tốt nghiệp đại học, tôi chuyển đến một tòa nhà chung cư cách phòng tập thể dục vài dãy nhà.

Tôi đi ngang qua đó mỗi ngày khi tôi đi bộ tới chỗ làm. Sau vài tháng, khi bắt đầu một năm mới đầy hứa hẹn và quá nhiều năng lượng từ bánh trái cây và rượu trứng, cuối cùng tôi quyết định dấn thân. Tôi tham gia phòng tập thể dục.

Tôi đã có những buổi tập luyện tận tụy, trọn vẹn, đầy thử thách và bổ ích nhất trong cuộc đời mình. Trong khoảng một tháng. Những gì bắt đầu bằng sự nhiệt tình vào tháng 1 đã trở nên nhàm chán vào tháng 2 và trở thành một buổi tối nằm dài trên ghế ăn bánh quy vào tháng 3.

Cũng có thể như vậy khi chúng ta nói về việc cam kết cầu nguyện. Chúng ta bắt đầu với những lý tưởng cao cả và trái tim thánh thiện, quyết tâm cầu nguyện. Sau đó, tiếng chuông báo thức reo lên, và chúng ta muốn ngủ thêm vài phút nữa. Hoặc rồi đứa trẻ với dự án ở trường. Hoặc con chó cần phải đi khám bác sĩ thú y. Hoặc tầng hầm bị ngập nước.

Hoặc chuyến đi đưa bạn ra khỏi thị trấn vì công việc và khiến bạn đau đầu, đau cổ và vị đắng sau khi uống quá nhiều cà phê trên chuyến bay dài về nhà. Cuộc sống cứ thế trôi qua. Và bạn tự nhủ, "Lạy Chúa, khi nào thì nó sẽ kết thúc?"

Và nhìn kìa! Bạn vừa cầu nguyện xong! Xin chúc mừng.

Sự thật là nếu chúng ta muốn trở thành những người bận rộn cầu nguyện—thay vì những người luôn quá bận rộn để cầu nguyện—chúng ta cần phải ưu tiên cho việc cầu nguyện. Chúng ta cần quan tâm đủ để dành đủ thời gian để biến điều này thành một phần trong thói quen hàng ngày của chúng ta.

Tất nhiên, thời điểm dễ nhất để làm điều này là vào đầu và cuối ngày—trước khi sự vội vã của thời hạn và sự bận rộn chiếm lấy tâm trí bạn—và sau đó, khi bạn chuẩn bị nghỉ ngơi. Bắt đầu và kết thúc một ngày bằng một lời với Chúa có thể tạo nên sự khác biệt.

Nhiều năm trước, một đồng nghiệp đã tặng tôi một khung ảnh gỗ tuyệt đẹp vào dịp Giáng sinh, kèm theo một lời nhắn: “Bố tôi vẫn thường nói, ‘Điều quan trọng trong cuộc sống là cách bạn đóng khung nó.’” Trong bối cảnh này, tôi phải suy nghĩ: Chẳng phải việc chúng ta cố gắng đóng khung những ngày tháng, cuộc sống của mình bằng lời cầu nguyện là hợp lý sao?

Chào buổi sáng bằng lời cầu nguyện tạ ơn: “Cảm ơn Chúa vì một ngày nữa.” Dành năm phút để cầu nguyện ngợi khen và hy vọng. Thì thầm Kinh Lạy Cha. Cầu xin Chúa hướng dẫn. Cảm ơn Ngài vì bất cứ điều gì đến với bạn, và hứa sẽ chấp nhận mọi điều diễn ra như chính nó: một món quà.

Sau đó, vào cuối ngày, hãy thử thì thầm một lần nữa: “Cảm ơn Chúa vì một ngày nữa.” Hãy dành thời gian để kiểm điểm lại. Hãy xem xét ngày hôm nay đã dẫn bạn đến đâu, Chúa đã dẫn bạn đến đâu. Hãy cầu xin Chúa ban cho bạn ân sủng để tiếp tục phát triển và học hỏi—và mong muốn được đến gần Ngài hơn.

Theo thời gian, bạn có thể bắt đầu thấy đời sống cầu nguyện của mình, giống như nhiều khía cạnh khác của cuộc sống, phát triển theo một nhịp điệu riêng. Những ngày của bạn có được một cấu trúc được ban ơn phước—một khung—giúp giữ mọi thứ lại với nhau.

Bạn đang phát triển thói quen quan trọng là biến cầu nguyện thành một thói quen—một điều gì đó tự nhiên trôi chảy trong cuộc sống của bạn. Một số người thấy rằng việc dành một góc nhà làm “góc cầu nguyện” có ích, một loại không gian thiêng liêng có thể chỉ có một chiếc ghế, một chiếc bàn, một cây thánh giá và một chiếc đèn để đọc sách. Họ biến nơi này thành điểm đến hàng ngày, nơi không có gì khác quan trọng ngoài cuộc trò chuyện quan trọng nhất, cuộc đối thoại liên tục với Chúa.

Bất cứ nơi nào bạn cầu nguyện, bất cứ khi nào bạn cầu nguyện, hãy cam kết thực hiện. Bắt đầu với năm phút mỗi ngày. Sau đó là mười phút. Bạn có thể thấy thói quen cầu nguyện đang phát triển trong bạn.

Lời cầu nguyện của bạn không cần phải hoàn hảo. Nó không cần phải trọn vẹn. Nó chỉ cần như vậy. Tất cả những gì bạn thực sự cần là mong muốn nói chuyện với Chúa theo bất kỳ cách nào dễ nhất—và tin tưởng Ngài sẽ làm cho nó dễ dàng hơn nữa.

Mỗi Khoảnh Khắc Đều Là Ân sủng. Cá nhân tôi thấy một trong những nơi thuận tiện nhất để cầu nguyện thậm chí không phải là trên mặt đất. Đó là trên tàu điện ngầm, trên đường đi làm. Hãy đối mặt với sự thật: vào sáng sớm của một ngày trong tuần, khi đi làm, tất cả chúng ta đều là những kẻ tạm trú. Trong vài phút, chúng ta là những người sống chung, những người hàng xóm, bị ràng buộc bởi thời gian và không gian và những chiếc ghế nhựa bẩn thỉu, chớp mắt nhìn nhau khi đèn nhấp nháy, cửa sổ rung lắc, và các trạm dừng lao vút qua trong một trận bão tuyết gạch trắng.

Tôi đi tàu sớm hơn những ngày này; tôi thường bước lên sân ga tàu điện ngầm ở Queens vào khoảng 7:30 sáng, để đến nơi làm việc vào khoảng 8:15 sáng. Tôi thường đi tàu địa phương; dễ dàng hơn để có chỗ ngồi. Nhưng đôi khi tôi sẽ đi tàu tốc hành và đứng, dành một vài phút để cố gắng giữ tỉnh táo. (Đây là một lời cầu nguyện nhanh cho bạn: "Lạy Chúa, xin đừng để con ngủ quên và lỡ trạm ngừng của con...") Thật thú vị khi thấy mọi người đang làm gì vào giờ đó.

Ngày nay, nhiều người giải câu đố Sudoku, từ sách bìa mềm hoặc báo. Một số vẫn vật lộn với trò ô chữ. Một số người lấy tờ New York Times và gấp thành hình chữ nhật dài để dễ đọc (tôi nghĩ đó là một hình thức gấp giấy origami kỳ lạ của New York). Một số người đọc sách bìa mềm của Grisham hoặc King hoặc Steele. Thỉnh thoảng, một chàng trai trẻ đội mũ sọ (người Do Thái thường đội), mặc đồ đen, sẽ bước lên tàu và mở một cuốn sách tiếng Do Thái. Đôi khi tôi sẽ thấy những bà già cầm những tờ rơi nhỏ, đọc những bài học từ Kinh thánh.

Một buổi sáng, tôi nhìn thấy một phụ nữ trẻ rất nghiêm túc ngồi đối diện tôi, hai tay khoanh lại, mắt nhắm, môi mấp máy. Và khi tôi nhìn xuống đôi tay cô ấy, tôi nhận thấy những ngón tay đang lần hạt. Cô ấy đang cầu nguyện Kinh Mân Côi.

Tôi đã từng thấy điều đó trước đây. Giống như tờ New York Times đã gấp lại, đó là một hiện tượng của New York, một thói quen cầu nguyện cho thấy rằng chúng tôi là một thành phố rõ ràng sùng đạo, đầy những người nhập cư và nhiều nền văn hóa khác nhau liên tục va chạm vào nhau và mang đến cho mọi người rất nhiều lý do để cầu nguyện. Nhưng sáng hôm đó, tôi thấy điều đó thật bất ngờ. Người phụ nữ trẻ này đang cầu nguyện—một kiểu cầu nguyện đặc biệt, vô cùng riêng tư.

“Cầu cho chúng con là kẻ có tội, khi này và trong giờ lâm tử. Amen.”

Trong một đường hầm dưới lòng đất, rung chuyển bên dưới lòng sông, xung quanh là bóng tối và những người lạ, một người trong đám đông vô danh bị dồn vào trong một chiếc hộp thiếc đang cầu nguyện với một người phụ nữ đầy ân sủng.

Tàu điện ngầm là một điều bí ẩn. Chúng không nên hoạt động, nhưng chúng đã hoạt động, và thật là một phép màu nhỏ khi chúng ta không bị trái đất nuốt sống. Nhưng sáng hôm đó, một trong những người hàng xóm của tôi trên tàu điện ngầm—một lữ khách trên hành trình này, một người bạn đồng hành, một người hành hương hướng đến những điểm chưa biết—đang ôm ấp một điều bí ẩn khác. Cô ấy đang nắm giữ nó trong tay.

Khi tôi nghĩ về điều đó và nhìn quanh toa tàu điện ngầm, tôi hiểu rằng chúng tôi đã trở thành một loại nhà thờ, mỗi người chúng tôi chìm sâu vào những lời cầu nguyện thầm lặng của riêng mình về một trò chơi câu đố hoặc tin tức thị trường chứng khoán hoặc tỷ số thể thao hoặc mục tin đồn. Hoặc chìm sâu vào những lời cầu nguyện với Mẹ Maria.

Nếu bạn đi làm hàng ngày như tôi, hãy dành những khoảnh khắc ít ỏi giữa đây và đó, giữa nơi bạn đang ở và nơi bạn sẽ đến, để cầu nguyện về triển vọng, về lòng biết ơn, về hy vọng. Cuộc sống, rốt cục là một hành trình. Chúng ta không nên biến nó thành một hành trình cầu nguyện sao? Hãy tìm sự an ủi khi biết rằng bạn không đơn độc. Không ai trong chúng ta đơn độc. Hiểu được điều đó, và chấp nhận điều đó, chính là một dạng cầu nguyện.

Sáng hôm đó trên tàu, tôi lại nhìn người phụ nữ cầm tràng hạt và thấy cô mỉm cười với chính mình. Và tôi cũng mỉm cười. Một toa tàu điện ngầm đầy người lạ không còn chỉ toàn người nữa. Đối với những ai chọn tin tưởng, nó tràn đầy ân sủng. Đây cũng có thể là cách mà cuộc sống hàng ngày của chúng ta diễn ra. Hãy thử xem. Bạn có thể kinh ngạc trước những gì xảy ra.

Một gợi ý để kết hợp thành công lời cầu nguyện vào cuộc sống hàng ngày của chúng ta là biến nó thành thói quen, vì vậy hãy cố gắng biến lời cầu nguyện hàng ngày thành một phần trong thói quen của bạn. Dành ra vài phút, một vài phút mỗi ngày. Việc đầu tiên vào buổi sáng? Tuyệt vời. Trước khi pha cà phê, hãy đăng ký với Chúa. Đi làm mà không có việc gì để làm? Hãy nói vài lời với Chúa. Chia sẻ với Ngài những lo lắng của bạn về ngày sắp tới. Xin Ngài ở bên cạnh. Tìm một vài phút và biến vài phút đó thành "thời gian dành cho Chúa". Sau đó, hãy tuân thủ nó.

Sau một thời gian, bạn sẽ ngạc nhiên về việc nó trở nên tự nhiên như thế nào—và bạn sẽ biết ơn những cách nhỏ nhưng có ý nghĩa mà thói quen cầu nguyện có thể giúp định hướng lại cuộc sống của bạn. Hãy chú ý. Hãy có kỷ luật. Nhưng cũng hãy kiên nhẫn và thương xót với chính mình. Thói quen không được hình thành trong một sớm một chiều. Nhiều năm trước, tôi đã nghe ca sĩ Harry Connick thừa nhận, "Tôi là một người Công giáo thực hành. Tôi sẽ tiếp tục thực hành cho đến khi tôi làm đúng." Hãy tiếp tục thực hành cầu nguyện!

Tác giả: