Học Làm Người Trưởng Thành Nhân Cách - Bài 71-80
- CN, 26/01/2025 - 16:13
- Lm Đan Vinh
HỌC LÀM NGƯỜI TRƯỞNG THÀNH NHÂN CÁCH - BÀI 71-80
Xem: Bài 01-10 | Bài 11-20 | Bài 21-30 | Bài 31-40 | Bài 41-50 | Bài 51-60 | Bài 61-70 | Bài 71-80 |Bài 81-90 |
================
BÀI 71
HOÀN THIỆN NHÂN CÁCH - NÓNG GIẬN DỄ HÀNH XỬ OAN SAI
1. LỜI CHÚA : Thánh Gia-cô-bê dạy: “Mau nghe, chậm nói, khoan giận” (Gc 1,19).
2. CÂU CHUYỆN : CHÚ CHÓ TRUNG THÀNH BỊ CHẾT OAN.
- Năm đó tại ALASKA Hoa Kỳ, có một đôi vợ chồng sống chung với nhau trong một căn nhà ở bìa rừng. Sau một thời gian, chị vợ mang bầu và đã từ giã cuộc đời khi sinh con, để lại cho chồng một bé trai kháu khỉnh. Từ khi vợ chết, anh chồng chịu vất vả với cảnh gà trống nuôi con: hằng ngày anh phải đìu đứa con phía sau lưng đi vào rừng sâu cưa cây, rồi chở đến nhà máy xén gỗ bán lấy tiền nuôi con. Một ngày kia anh đã gặp được một con chó hoang bị thương nằm thoi thóp bên đường, anh liền mang về nhà săn sóc và huấn luyện nó trở thành chó nhà giúp đỡ công việc cho anh. Đây là giống chó bẹc-dê rất thông minh và mạnh khỏe. Nó luôn ngoan ngoãn đi theo chủ vào rừng và giúp chủ chăm sóc đứa con khi anh đang làm việc.
- Ngày nọ, anh chủ nhà có việc phải ra khỏi nhà không tiện mang theo con nhỏ. Trước khi đi, anh đã dặn dò con chó phải ở nhà thay anh trông coi đứa bé. Lẽ ra công việc chỉ cần sáng đi tối về, nhưng hôm đó trời bị bão tuyết, nên anh đành nán ở lại đến trưa hôm sau mới về nhà. Đến nhà, anh hơi chột dạ khi thấy cổng ngòai căn nhà đã bị mở toang và con chó của anh từ trong nhà khập khiễng chạy ra vẫy đuôi chào chủ. Thấy miệng con chó còn dính đầy máu tươi, anh liền chạy vào trong nhà quan sát, thì nhìn thấy một quang cảnh tan hoang: Đồ đạc lộn xộn, chỗ nào cũng có vết máu đỏ, ngay cả trên giường cũng bê bết máu. Nhưng anh lại không nhìn thấy con trai đâu. Anh gọi tên con nhưng vẫn không nghe thấy tiếng trả lời.
- Nghĩ là con chó nhà của anh đã quay trở lại bản tính hoang dã trước kia nên ăn thịt con trai mình. Trong lúc nóng giận, anh liền rút súng ra nhắm bắn vào đầu con chó tội phạm. Nó chỉ kịp kêu “ẳng” lên một tiếng rồi ngã lăn ra đất giãy chết. Ngay lúc đó, anh nhìn thấy đứa con của anh đang từ dưới gầm giường bò ra và lớn tiếng gọi ba. Anh vội bồng con trên tay quan sát từ đầu đến chân. Tuy trên mình nó cũng có vết máu, nhưng dường như con anh không bị thương chỗ nào cả. Anh nhìn lại con chó, thấy trên đùi của nó bị mất một miếng thịt, và tại góc nhà gần đó là xác một con chó sói bị chết nằm giơ bốn vó lên, trên miệng chó sói vẫn còn ngậm miếng thịt của con chó nhà của anh.
- À, thì ra con chó Bẹc-dê của anh đã anh dũng chiến đấu chống lại chó sói để cứu cậu chủ, nhưng bây giờ lại bị chủ “lấy óan đền ơn” ra tay giết hại cách oan ức. Đây là một sự ngộ nhận gây hậu quả nghiêm trọng, mà từ đó về sau mỗi lần nghĩ đến là anh đều cảm thấy nhói đau trong tim. Anh luôn tự trách đã quá nóng vội hồ đồ, khi chưa hiểu rõ thực hư, đã vội ra tay giết chết con chó trung thành đã có công bảo vệ cậu con trai của mình khỏi bị sói rừng giết hại.
3. SUY NIỆM :
1) Nguyên nhân thường hay dẫn đến thái độ ngộ nhận hiểu lầm : Một phần là do tính nóng nảy như người ta thường nói : “Giận quá mất khôn”; phần khác cũng do thành kiến về người khác như anh chủ nhà đã nghĩ sai cho con chó, nghĩ rằng nó đã biến đổi trở về tính hoang dã trước kia. Nhưng có lẽ nguyên nhân chính là do thái độ thiếu kiên nhẫn, nên đã vội vàng xử lý, khi chưa biết rõ thực hư, như anh chủ nhà đã vội giết hại con chó trung thành khi chưa hiểu rõ sự việc.
2) Hậu quả của thái độ ngộ nhận : Sự ngộ nhận tiến triển từ sự nghĩ không tốt cho đối phương , làm cho sự hiểu lầm càng thêm trầm trọng, đưa đến chỗ không thể ngồi lại nói chuyện phải quấy với nhau được. Ngộ nhận đối với một con vật mà đã phát sinh hậu quả nghiêm trọng như vậy, thì sự ngộ nhận giữa người với người còn gây hậu quả nghiêm trọng biết chừng nào !
4. SINH HOẠT :
Ta cần làm gì để tránh sự ngộ nhận gây hậu quả nghiêm trọng để khỏi phải ân hận vì sự đã rồi như anh chủ nhà trong câu chuyện trên ?
5. LỜI CẦU :
LẠY CHÚA, trong cuộc sống chung với tha nhân, chúng con thường hay hiểu sai về người khác và cũng hay bị người khác hiểu không đúng về mình. Theo chúng con nghĩ : nguyên nhân chính dẫn đến hiểu lầm là do thành kiến, do thái độ hồ đồ khi xét đóan sự việc, và hành động hấp tấp theo tính nóng nảy của mình. Xin cho chúng con quyết tâm thực hành lời Chúa trong thư thánh Gia-cô-bê hôm nay là : “Mau nghe, chậm nói và khoan giận”. Nhờ đó, chúng con sẽ bình tĩnh suy xét thấu đáo mọi việc và hành xử khôn ngoan trước bất cứ tình huống nào xảy ra trong cuộc sống thường ngày.- AMEN.
LM ĐAN VINH – HHTM
BÀI 72
HOÀN THIỆN NHÂN CÁCH - TRỪ KHỬ THÓI XẤU HAY NÓNG GIẬN
1. LỜI CHÚA : Thánh Phao-lô khuyên tín hữu Ê-phê-sô : “Anh em nổi nóng ư ? Đừng phạm tội. Chớ để mặt trời lặn mà cơn giận vẫn còn. Đừng để ma quỷ thừa cơ lợi dụng !” (Ep 4,26-27).
2. CÂU CHUYỆN : HẬU QUẢ TAI HAI CỦA TÍNH NÓNG NHƯ TRƯƠNG PHI.
Trong “Tam Quốc Chí diễn nghĩa”, Trương Phi là một trong ba anh em kết nghĩa Vườn Đào, trong đó Lưu Bị là anh cả rồi đến anh hai Quan Vũ và Trương Phi là em thứ ba. Tính tình Trương Phi nóng như lửa, thường không kiềm chế được mình, nhất là mỗi khi say rượu. Lưu Bị biết nhược điểm của Trương Phi, nên luôn khuyên bảo và đòi em phải hứa không được uống rượu say trước khi trao trọng trách. Mỗi lần như vậy, Trương Phi đều hứa nhưng sau đó lại sai phạm do không làm chủ được bản thân. Cũng chính do tính tình thô bạo này mà ông đã bi chết thảm dưới tay thuộc hạ.
Khi ấy do nôn nóng báo thù cho Quan Vũ đã bị quân của Tôn Quyền giết, Trương Phi nóng lòng muốn báo thù nhưng chưa có cơ hội, nên mang tâm trang chán nản . Ông thường mượn rượu giải sầu rồi lại đánh đập quân sĩ dưới quyền khi họ không làm theo ý mình. Trong số các thuộc hạ của ông có hai người là Trương Đạt và Phạm Cương. Hai người này sợ bị Trương Phi chém đầu do không hoàn thành được quân lệnh là : trong thời gian ngắn phải nộp đủ số áo giáp trắng cho quân sĩ mặc trong cuộc hành quân trừng phạt Đông Ngô báo thù cho Quan Vũ. Hai người này đã hè nhau giết chết Trương Phi lúc ông uống rượu say ngủ, rồi chạy sang đầu hàng quân Đông Ngô.
3. SUY NIỆM :
1) Hậu quả của tính nóng nảy lỗ mãng :
- Người dễ nổi nóng : Trong đời sống hằng ngày, người có quyền thường hay nổi nóng. Nhiều người lúc bình thường tính tình hiền lành hòa nhã vui vẻ, nhưng khi gặp điều trái ý lại trở nên bẳn gắt, hay to tiếng la mắng đánh đập người dưới...
- Hậu quả tai hại : Sự nóng nảy và cư xử lỗ mãng chỉ mang lại hậu quả tai hại như người ta thường nói : “No mất ngon, giận mất khôn !”. Vì thế, ông Nguyễn đình Giản thời kỳ Lê mạt, đã viết vào một tờ giấy dán lên tường nhà để nhắc nhở mình phải luôn cảnh giác với tính nóng nảy này : “TẢO CẤP TẮC BẠI SỰ“ nghĩa là : Nóng tính ắt hỏng việc.
2) Chúng ta nên làm gì ?
- Đối xử khoan dung nhân hậu : Khi nắm giữ quyền hành, thay vì áp dụng lối hành xử tàn bạo của các nhà độc tài là : “Sát nhất nhân, vạn nhân cụ” (Giết một người, vạn người sợ), chúng ta cần hành xử khôn ngoan là tôn trọng tha nhân, qua cách đối xử khoan dung nhân hậu với mọi người. Vì tình thương sẽ hóa giải hận thù, khiêm tốn nhân ái sẽ có sức mạnh thuyết phục người khác nể phục hơn là hành xử răn đe trừng phạt, như thánh Phan-xi-cô Sa-lê-si-ô đã nói : “Một giọt mật bắt được nhiều ruồi hơn một thùng giấm”.
- Chừa bỏ thói hờn giận : Hội thánh cũng dạy các tin hữu phải tu sửa thói hư hay nóng giận bằng cách tập nhân đức đối lập là hiền lành như kinh Cải Tội đã dạy : “Thứ bốn : Hay nhịn chớ hờn giận”.
- Tông đồ Gio-an từ một “đứa con của sấm sét” khi đòi trừng phạt tiêu diệt làng Sa-ma-ri trong tuổi thanh niên lúc đang theo Thầy Giê-su đi giảng đạo, đã dần trở thành người hiền hoà nhẫn nhịn. Khi về già ngài luôn ca ngợi mầu nhiệm “Thiên Chúa là Tình Yêu” và dạy các tín hữu phải thực hành giới răn yêu thương (x. 1 Ga 4,20-21).
- Sống theo châm ngôn : “Mau nghe, chậm nói, khoan giận” (Gc 1,19) : Để sống giới răn yêu thương của Chúa, chúng ta hãy năng nhắc lại châm ngôn sống là lời Chúa trong thư Gia-cô-bê : “Mau nghe, chậm nói, khoan giận”.
4. SINH HOẠT :
Nếu bạn hay nổi nóng khi gặp điều trái ý. Bạn quyết tâm làm gì để tu sửa, hầu gây được thiện cảm và được nhiều người quý mến sẵn lòng cộng tác trong mọi việc ?
5. LỜI CẦU :
Lạy Chúa Giê-su. Xin giúp chúng con ý thức về tai hại của tính nóng nảy và quyết tâm tu sửa. Xin cho chúng con biết học nơi Chúa sự hiền lành và khiêm nhường trong lòng, để luôn nhẫn nhịn chịu đựng tha nhân. Nhờ đó, chúng con sẽ ngày một hoàn thiện hơn, gây được thiện cảm với mọi người, trở thành môn đệ đích thực của Chúa nhờ thực hành giới răn yêu thương. – AMEN.
LM ĐAN VINH – HHTM
BÀI ĐỌC THÊM
CÂU CHUYỆN : KHI GIÁO HOÀNG NỔI GIẬN :
Gần đây Đức Giáo Hoàng Phan-xi-cô đã có thái độ tức giận đánh vào tay người phụ nữ đã nắm tay ngài níu lại trong lúc ngài đi duyệt qua đám đông đang đứng tại quảng trường Va-ti-can vào tối ngày 31/12/2019. Ngày hôm sau ngài đã ngỏ lời xin lỗi về phản ứng đó như sau: “Kiên nhẫn của tình yêu. Tình yêu làm cho chúng ta kiên nhẫn. Chúng ta đã nhiều lần mất kiên nhẫn. Chuyện đó cũng đã xảy ra với tôi. Tôi xin lỗi đã làm gương xấu đêm qua”.
Bạn nhận xét thế nào về các lời bình luận trên các trang mạng về phản ứng của Đức giáo hoàng. Cụ thể là hai lời bình sau đây được nhiều người đọc nhất :
- Một người viết : “Ngài cũng là con người thôi. Làm giáo hoàng không có nghĩa là không còn cảm thấy đau đớn hay không được phản ứng lại khi bị đau”.
- Một nhà báo cũng viết : “ Giáo hoàng đã phản ứng trong sự tức giận và xin lỗi mọi người vì đã nêu gương không tốt. Hành vi này giúp tôi hiểu thế nào là đời sống Ki-tô mỗi ngày, và các thách thức lớn nhỏ của đời sống ấy là gì ?”.
BÀI 73
HOÀN THIỆN NHÂN CÁCH – TẬP LỐI SỐNG CÔNG MINH CHÍNH TRỰC
1. LỜI CHÚA : Chúa phán : “Khốn cho các người, hỡi những người Pha-ri-sêu ! Các ngươi nộp thuế thập phân về bạc hà, vân hương, và đủ thứ rau cỏ, mà xao lãng lẽ công bình và lòng yêu mến Chúa” (Lc 11,42).
2. CÂU CHUYỆN : TRẢ LẠI VÉ SỐ TRÚNG TIỀN TỶ.
Gần đây trang mạng vnexpress đã đăng một câu chuyện “cổ tích” có thật về sự công minh thật thà của hai người dân lao động nghèo như sau :
Chị PHẠM THỊ LÀNH thuê nhà trọ bán vé số ở Long An. Liên lạc qua điện thoại cô đã hứa bán chịu 20 tờ vé số còn thừa cho anh Tuấn như mọi lần, dù hai người chưa gặp để giao nhận vé số. Kết quả, vào buổi chiều sau khi sổ số, trong số 20 tờ vé còn lại kia đã có đến 10 vé số trúng, trong đó có 4 vé trúng giải đặc biệt. Khi biết được có nhiều vé số trúng thưởng, chị Lành đã không theo thói thường là giữ lại các tờ vé số trúng, nhưng đã trao toàn bộ 20 vé cho anh Tuấn. Tổng số tiền trúng giải lên tới con số 6,6 tỷ đồng.
Câu chuyện trúng số diễn ra từ giữa tháng 11 nhưng đến nay bà con ở thị trấn Bến Lức, Long An, vẫn không ngớt bàn tán. Mọi người đều ngạc nhiên, bởi vợ chồng chị Lành lâu nay được xếp vào loại nghèo rớt mùng tơi, đã phải bỏ quê nhà ở Hồng Ngự (Đồng Tháp) để lên Long An kiếm sống bằng nghề bán vé số dạo. Người trúng số là anh Đỗ Ngọc Tuấn cũng là dân lao động nghèo, đã 25 năm chạy xe ba gác. Tuy nhiên dù chị Lành mới chỉ hứa sẽ bán 20 tờ vé số còn lại với giá 200.000 đồng, mà chưa nhận tiền và cũng chưa giao vé, nhưng khi biết đã trúng giải lớn, thay vì có thể giữ lại các số trúng, chị Lành vẫn giao đủ 20 tờ vé số cho anh Tuấn. Chị nói: “Hồi đó tới giờ, khi tui bán vé số bị ế, anh Tuấn đều mua số còn lại để ủng hộ, sau đó dù không trúng nhưng anh vẫn trả tiền sòng phẳng. Mấy tờ vé số này ảnh đã mua dù chưa trả tiền mua vé. Trúng hay trật cũng đã là của ảnh rồi. Tui mà không trả thì thiên hạ còn coi tôi ra gì nữa”. Người
phụ nữ 29 tuổi tâm sự khi được phóng viên hỏi tại sao chị vẫn giao trả vé số trúng cho người mua dù chưa nhận được tiền bán vé và chưa bàn giao vé số.
Còn anh Tuấn thì nhớ lại : “Tui nhận điện thoại của cô Lành, tưởng cổ đòi tiền mua 20 tờ vé số nên bảo chờ tui đi giao hàng xong sẽ sang nhà trả. Nào ngờ cổ báo tin trúng tới 10 tờ vé số”. Kiểm tra 10 tờ trúng số, có 4 tờ trúng đặc biệt, còn lại là giải an ủi, anh Tuấn đã trả 200.000 đồng tiền mua vé số cho chị Lành và trao tặng một tờ vé số trúng cho chị. Anh nói: “Tui trả nợ tiền mua vé số cho cô và tặng cô một tờ số trúng để làm vốn...” Những người chứng kiến cảnh này đều đồng loạt vỗ tay mừng cho 2 người nghèo bỗng dưng trở thành tỷ phú. Mấy ngày qua, căn nhà nhỏ xíu rộng chưa đầy 30 m2 của chị Lành ở huyện Hồng Ngự, Đồng Tháp, luôn đầy ắp tiếng cười. Với tờ vé số được anh Tuấn “thưởng”, vợ chồng chị Lành đã nhận được gần 3 tỷ đồng sau khi đã trừ thuế. Hai người đem tiền về quê mua đất cất nhà. Còn anh Tuấn sau đó vẫn tiếp tục công việc chạy xe ba gác đi giao hàng như trước. Người đàn ông may mắn này tâm sự : “Tui vẫn là người lao động bình thường, vẫn chạy ba gác vì đó là nghề nghiệp của tui”.
3. SUY NIỆM :
1) Các lời bình trên mạng :
- Một cư dân mạng đã viết cảm tưởng như sau: Thật tự hào và cảm động ! Cảm ơn đời này vẫn còn có người như anh Tuấn và chị Lành đã nêu gương công minh chính trực. Chúc hai người luôn an bình hạnh phúc với gia đình mình.
- Người khác viết : Đọc xong chuyện này, tôi vẫn cứ ngỡ là chuyện cổ tích, tôi đã đọc đi đọc lại hàng chục lần. Câu chuyện thật xúc động !!!! Chúc hai gia đình của anh và chị luôn hạnh phúc.
2) Học Sống Lời Chúa :
- Chúa Giê-su đã đòi các môn đệ phải công minh chính trực như sau : “Có thì nói có, không thì nói không. Thêm điều đặt chuyện là bởi ma quỷ mà ra”. Người cũng mạnh mẽ khiển trách những người Biệt phái và các kinh sư Do thái do thái độ khoe khoang sự công chính bằng những hành động giả hình bề ngoài, đang khi trong lòng lại đầy mưu mô xảo trá gian tà. Đối với Thiên Chúa, sự giả hình thật đáng ghét và “lẽ công bình và lòng yêu mến Chúa” lại thật sự giá trị !
- Thực thi công bình bác ái là dấu hiệu của sự thánh thiện đích thực : Một người tuân giữ lề luật, làm các việc từ thiện, đóng góp công sức tiền của xây dựng Nhà Chúa... mà nếu ăn ở gian tham và nuôi lòng thù hận... thì khác gì lối sống giả hình của bọn Biệt phái thời Đức Giê-su đã bị quỏ trách (x. Mt 23,27).
4. SINH HOẠT : Để giữ được sự công minh chính trực như chị Lành, chúng ta cần làm gì ?
5. LỜI CẦU :
Lạy Thiên Chúa là Đấng công minh chính trực. Xin soi sáng và hướng dẫn chúng con chu toàn luật mến Chúa yêu người bằng lối sống công bình nhân ái. Xin cho chúng con luôn ăn ở thành thật : Không giữ lại của đánh rơi nhưng sẵn sàng trả lại cho người bị mất. Cho chúng con đã hứa phải giữ lời, luôn thành tín trong lời nói việc làm ... để chúng con xứng đáng nên con thảo của Chúa Cha, nên môn đệ thực sự của Chúa Giê-su, và nên anh chị em của mọi người.- Amen.
LM ĐAN VINH – HHTM
BÀI 74
HOÀN THIỆN NHÂN CÁCH - NHẬN LỖI GIÚP XÂY DỰNG HẠNH PHÚC GĐ
1. LỜI CHÚA : "Bấy giờ anh ta hồi tâm và tự nhủ : "Biết bao nhiêu người làm công cho cha ta được cơm dư gạo thừa, mà ta ở đây lại chết đói ! Thôi, ta đứng lên, đi về cùng cha và thưa với người : "Thưa cha, con thật đắc tội với Trời và với cha, chẳng còn đáng gọi là con cha nữa. Xin coi con như một người làm công cho cha vậy”. Thế rồi anh ta đứng lên đi về cùng cha. Anh ta còn ở đằng xa, thì người cha đã trông thấy. Ông chạnh lòng thương, chạy ra ôm cổ anh ta và hôn lấy hôn để (Lc 15,17-20).
2. CÂU CHUYỆN : KHIÊM TỐN NHẬN LỖI VÀ TRÁNH ĐỔ LỖI THA NHÂN.
Có hai anh bạn thân là Long và Tâm ở gần nhà nhau. Một hôm, Long qua thăm nhà Tâm, thấy bầu khí gia đình thật an vui, vợ chồng con cái sống vui tươi chan hoà hạnh phúc liền hỏi bạn : “Sao tôi thấy mọi người nhà anh ai cũng nói chuyện vui vẻ và sống thỏai mái. Còn trong nhà tôi thì bầu khí lúc nào cũng căng thẳng, vợ chồng cứ năm ba bữa lại có chuyện cãi lộn to tiếng với nhau. Anh có phép thuật gì hay xin chỉ cho tôi với”. Anh Tâm trả lời : “Chẳng có phép thuật gì đâu ! Đó là do vợ chồng nhà tôi ai cũng nghĩ mình không hòan hảo, đang khi vợ chồng anh ai cũng cho mình là phải là đúng, nên hay tranh cãi đổ lỗi cho nhau, làm cho bầu khi gia đình luôn căng thẳng như vậy”. Rồi anh giải thích : “Này nhé : Giả dụ một hôm vợ anh khi dọn bữa điểm tâm đã để tách cà phê sát mép bàn, khiến anh vô ý chạm phải rơi xuống đất bể tan. Trước sự cố này anh liền trách vợ : “Tại em để tách cà phê gần mép bàn khiến anh đụng phải ? Sao em lại không để vào giữa bàn ăn ?”. Vợ anh cãi lại : “Từ trước đến nay em vẫn để như vậy mà đâu có sao. Tại hôm nay anh hậu đậu đụng vào nên mới làm nó bị rơi bể chứ. Sao anh lại trách em ?”.
Vì hai vợ chồng anh ai cũng nghĩ mình phải nên không nhận lỗi và luôn đổ lỗi cho ngừơi khác. Nếu là gia đình tôi, khi chẳng may gặp sự cố như vậy, tôi sẽ nói thế này : “Sao hôm nay anh thật tệ vì sáng sớm đã đụng làm bể tách cà phê. Thôi cho anh xin lỗi nghe em”. Khi ấy vợ tôi cũng trả lời : “Thực ra không thể trách anh được. Cũng tại em đã vô ý để tách cà phê gần bên mép bàn nên anh mới chạm phải làm nó bị rơi bể. Lần sau em sẽ rút kinh nghiệm để tách cà phê gần vào phía trong. Cho em xin lỗi”. Vì hai người đều tự nhận lỗi về mình và không đổ lỗi cho nhau, nên bầu khí gia đình lúc nào cũng bình an vui vẻ.
3. SUY NIỆM :
1) Hãy khiêm tốn nhận lỗi :
Khi xảy ra đụng chạm tranh cãi, nếu biết khiêm tốn nhận lỗi sẽ giải quyết được nhiều rắc rối. Chỉ cần một lời nhận lỗi là có thể chuyển họa thành phúc. Thế thì tại sao chúng ta lại không nhận lỗi để sớm giải quyết tranh chấp, thay vì để sự căng thẳng ngày một leo thang ? Rào cản khiến chúng ta khó nhận lỗi chính là tự ái cao thể hiện qua thái độ không nhận lỗi mà luôn đổ lỗi cho người khác.
2) Cần tập thói quen nói lời xin lỗi :
a- Tại sao phải tập ? : Bởi vì có nhiều điều nghe thì dễ nhưng lại khó thực hiện, nên phải tập cho thành thói quen tốt. Phải tập “nói lời xin lỗi” để tạo sự thông cảm với nhau, để dẹp bớt tính tự phụ. Khi lỡ làm cho ai buồn phiền thì chúng ta hãy can đảm nói lời xin lỗi : “Xin lỗi anh, tôi đã làm cho anh buồn”. Như vậy, sự nặng nề căng thẳng sẽ biến mất và thay thế bằng bầu khí nhẹ nhàng hòa hợp.
b- Cần nói lời xin lỗi càng sớm càng tốt : Thông thường, bạn nên xin lỗi trực diện “mặt đối mặt”. Tuy nhiên khi cần cũng có thể dùng cách gọi điện thoại, nhắn tin, gởi hoa… Khi nhận được lời xin lỗi chân thành của bạn, người bị tổn thương sẽ cảm thấy cơn buồn giận giảm đi rất nhiều.
c- Chân thành lắng nghe : Bạn đã làm điều lỗi với "đối phương", nay bạn chịu nhận lỗi và chân thành lắng nghe lời trách móc của họ cũng là phải lẽ. Hãy cứ để "đối phương" nói ra hết những suy nghĩ, bực bội oán hờn và hy vọng sau đó quan hệ hai bên sẽ sớm trở lại như cũ.
d- Dục tốc bất đạt : Thật là khó để bắt "đối phương" tha lỗi cho bạn ngay, vì nó còn tùy thuộc vào việc họ cảm thấy bị thiệt nhiều hay ít. Cần có thời gian để cơn giận nguôi đi thì họ mới dễ dàng bỏ qua lỗi lầm cho bạn. Không nên đòi họ phải tha ngay khi lòng họ chưa sẵn sàng làm điều này.
e- Cần khắc phục hậu quả : Nhận lỗi mà thôi chưa đủ : quan trọng nhất là bạn phải quyết tâm khắc phục hậu quả không tốt do mình gây ra. Đây là điều kiện để “đối phương” dễ dàng bỏ qua lỗi lầm cho bạn
4. SINH HOẠT :
Bạn sẽ làm gì để tập thành thói quen nói lời “xin lỗi”, nếu chẳng may bạn xúc phạm bằng lời nói hay việc làm khiến tha nhân buồn lòng ?
5. LỜI CẦU :
Lạy Chúa Giê-su. Xin giúp chúng con biết khiêm nhường tự hạ để sẵn sàng mở miệng xin lỗi nhau mỗi khi xảy ra sự cố không hay trong gia đình. Nhờ đó chúng con sẽ có thể luôn sống an vui hoà hợp và chan hoà hạnh phúc.- AMEN.
LM ĐAN VINH – HHTM
BÀI 75
HOÀN THIỆN NHÂN CÁCH - NHẬN LỖI LÀ PHƯƠNG THẾ SỐNG HÒA THUẬN
1. LỜI CHÚA : Thánh Phao-lô dạy : “Lời nói của anh em luôn mặn mà dễ thương, để anh em biết đối đáp sao cho phải với mỗi người” ( Cl 4,6).
2. CÂU CHUYỆN : GIÁO SƯ VÀ GÃ TÀI XẾ
Có một vị giáo sư nọ kiến thức uyên bác thường được các học viện thỉnh giảng. Một hôm sau khi giảng xong đề tài : “Thực tập nhận lỗi để sống hòa thuận với anh em”, ông đã tự lái xe hơi về nhà. Khi xe vừa ra chạy ngoài cổng trường thì gặp một chiếc taxi từ xa phóng tới thắng gấp súyt đụng phải xe của ông. Rõ ràng gã tài xế taxi có lỗi đã phóng nhanh giữa đường phố đông người. Nhưng thay vì nhận lỗi, gã tài xế này lại lớn tiếng la mắng viên giáo sư : “Bộ ông bị đui hay sao mà lái xe bất cẩn như vậy hả ?”. Nghe lời mắng chửi như vậy, viên giáo sư tức giận đỏ mặt, vì theo luật giao thông : tài xế này đã phóng nhanh trên đường phố đông người đi lại là vi phạm nghiêm trọng luật giao thông đường bộ. Viên giáo sư liền to tiếng cãi lại : “Chính anh mới là kẻ đui khi lái xe bạt mạng giữa đường phố đông người như vậy”. Gã tài xế taxi liền xuống xe thách thức : “Ông có giỏi thì ra đây nói chuyện phải quấy với tôi ! ”. Viên giáo sư cũng không vừa : “Ra thì ra chứ ta sợ gì anh”. Nhưng khi vừa ra khỏi xe, viên giáo sư thấy một đám học viên đang từ học viện ra về và đang tiến gần tới chỗ ông đứng. Viên giáo sư nghĩ tới đề tài mới thuyết trình “Thực tập nhận lỗi để sống hòa thuận với tha nhân”, nên thay vì tranh cãi hơn thua với gã kia, ông tiến đến gần bắt tay anh ta và ôn tồn nói : “Đúng là tôi có lỗi. Anh cho tôi xin lỗi nhé”. Gã tài xế đang trong tư thế sẵn sàng đối phó ngạc nhiên trước thái độ hòa hõan của đối phương nên cũng hạ giọng nắm tay viên giáo sư và nói : “Thực ra đây là lỗi của cháu đã lái xe quá nhanh, chứ không phải hòan tòan do lỗi của bác dâu. Bác cho cháu xin lỗi nhé”. Sau cái bắt tay xin lỗi làm hòa, cả hai lại vui vẻ lên xe về nhà.
3. SUY NIỆM :
- Qua câu chuyện trên, chúng ta thấy cuộc chiến tưởng chừng sắp bùng nổ, nhưng nhờ viên giáo sư kịp tháo ngòi nổ bằng thái độ khiêm tốn nhận lỗi trước, nên cuối cùng tranh cãi đã được giải quyết ổn thỏa. Giả như hai bên đều cho mình là đúng và hòan tòan đổ lỗi cho đối phương thì sự việc chằc đã có kết cục tai hại rồi.
- Lời nhận lỗi có khả năng giúp giải quyết phân nửa mâu thuẫn giữa hai bên. Chỉ cần một lời xin lỗi chân thành mà thôi là đã có thể biến họa thành phúc. Thế thì tại sao chúng ta lại không sẵn sàng nhận lỗi để sự việc được giải quyết ổn thỏa, tránh sự phiền não, tốn hao tiền bạc, suy giảm sức khỏe và mất nhiều thời gian theo đuổi việc tranh cãi kiện tụng ? Rào cản khiến chúng ta không muốn nhận lỗi và xin lỗi là sự tự ái, là cái tôi ích kỷ và tự mãn của mình. Khi can đảm nhận lỗi là chúng ta đã chiến thắng được “cái tôi” của mình rồi vậy.
4. THẢO LUẬN : Bạn sẽ làm gì để nhận lỗi và làm hòa với người đang có điều chi bất bình với bạn, để bạn xứng đáng được đi dâng lễ như lời Chúa dạy (Mt 5,23-24) ?
5. LỜI CẦU :
Lạy Chúa Giê-su. Xin giúp chúng con biết khiêm tốn tự hạ để can đảm nhận phần trách nhiệm của mình khi có sự cố không hay xảy ra. Xin cho chúng con biết chân thành nói lời xin lỗi những ai đã bị xúc phạm do lời nói hay hành động của chúng con. Nhờ đó chúng con hy vọng sẽ sống an vui với tha nhân, đồng thời gây được thiện cảm với mọi người, là điều kiện để chu tòan sứ vụ loan báo Tin Mừng.- AMEN.
LM ĐAN VINH – HHTM
BÀI 76
HOÀN THIỆN NHÂN CÁCH - GIÁ TRỊ TÍCH CỰC CỦA LỜI XIN LỖI
1. LỜI CHÚA : Bấy giờ, anh ta hồi tâm tự nhủ : “Biết bao người làm công cho cha ta được cơm dư gạo thừa, mà ta ở đây lại chết đói ! Thôi, ta đứng lên, đi về cùng cha và thưa với người : “Thưa cha, con thật đắc tội với Trời và với cha, chẳng còn đáng gọi là con cha nữa. Xin coi con như một người làm công cho cha.” Thế rồi anh ta đứng lên đi về cùng cha. (Lc 15,17-20).
2. CÂU CHUYỆN : XIN LỖI GIÚP HOÀ GIẢI TRANH CHẤP.
A-BI-GA-IN, một phụ nữ khôn ngoan trong dân Ít-ra-en xưa, đã cho thấy sức mạnh của lời xin lỗi, dù bà chỉ xin lỗi cho hành động sai trái của người chồng. Khi đang cư ngụ nơi đồng vắng, Đa-vít, mà sau này sẽ trở thành vua Ít-ra-en, đang cùng với thuộc hạ bảo vệ đàn gia súc của Na-ban là chồng của bà A-bi-ga-in. Thế nhưng khi các người bạn trẻ của Đa-vít xin ít bánh và nước, thì đã bị ông Na-ban mắng nhiếc đuổi đi. Nghe vậy, Đa-vít rất tức giận nên đã dẫn theo 400 người đến hỏi tội Na-ban. Khi biết tin, bà A-bi-ga-in đã đón đường Đa-vít và phục xuống chân ông mà nói : “Lạy ông chủ. Lỗi tại tôi, lỗi tại tôi ! Xin cho phép nô tỳ của ông được nói trước mặt ông”. Sau đó A-bi-ga-in đã giải thích lại sự tình và trao cho Đa-vít món quà tặng thực phẩm gồm một số đồ ăn thức uống. Bấy giờ, Đa-vít nói với bà rằng : “Hãy đi về bình an. Tôi đã nghe theo lời bà xin và đã tha thứ cho chồng của bà”. (X 1 Sam 25,2-35). Chính thái độ khiêm hạ của bà A-bi-ga-in kèm theo lời xin lỗi thành thật về cách đối xử thô lỗ của ông chồng, nên đã bảo toàn đươc mạng sống cho cả nhà bà. Thậm chí Đa-vít còn cảm ơn bà vì đã cản ông không đổ máu người vô tội. Dù không phải là người đã xử tệ với Đa-vít và các thuộc hạ của ông, nhưng A-bi-ga-in đã đứng ra nhận phần trách nhiệm thay cho chồng, nhờ đó đã giảng hòa được với Đa-vít.
3. SUY NIỆM :
- Phải thành thật xin lỗi : Điều quan trọng khi xin lỗi là lời lẽ và giọng nói phải biểu lộ sự thành khẩn hối tiếc thực sự.
- Phải tránh tái phạm : Tại quầy kiểm tra hành lý ở sân bay, một người đàn ông đã phải ngỏ lời xin lỗi một người phụ nữ, khi hành lý ông kéo theo sau lúc xếp hàng đã vô tình đụng phải người của bà ta đứng phía sau ông. Sau đó ít phút, khi đi tiếp, chiếc va-li của ông kéo theo lại đụng phải người phụ nữ ấy và một lần nữa, ông ta lại quay lại nhã nhặn xin lỗi. Bấy giờ người chồng cùng đi chung đã nói rằng : “Nếu anh thật lòng xin lỗi, thì phải tránh đừng để hành lý tiếp tục đụng phải vợ tôi nữa”. Thật vậy, một lời xin lỗi chỉ có giá trị biểu lộ lòng hối tiếc và đạt kết quả hoà giải nếu tránh tiếp tục sai lỗi.
4. THẢO LUẬN : Bạn có đồng ý với câu nói của người chồng trong câu chuyện trên, khi anh ta yêu cầu người kéo hành lý đụng phải vợ anh ngỏ lời xin lỗi, phải tránh để chiếc va-li kéo theo tiếp tục đụng vào vợ anh nữa ? Tại sao ?
5. LỜI CẦU :
Lạy Chúa. Xin cho con biết khiêm tốn nhận lỗi mỗi khi sai lỗi với tha nhân. Nhờ đó chúng con sẽ giải hoà và kiến tạo bình an và sống yên vui hoà hợp với mọi người.-AMEN.
LM ĐAN VINH – HHTM
BÀI 77
HOÀN THIỆN NHÂN CÁCH - NHẬN LỖI LÀ CÁCH HOÀ GIẢI TÍCH CỰC
1. LỜI CHÚA : Chúa phán : “Nếu khi anh sắp dâng lễ vật trước bàn thờ, mà sực nhớ có người anh em đang có chuyện bất bình với anh, thì hãy để của lễ lại đó trước bàn thờ, đi làm hòa với người anh em ấy đã, rồi trở lại dâng lễ vật của mình” (Mt 5,23-24).
2. CÂU CHUYỆN : LÀM HOÀ TRƯỚC KHI ĐI DÂNG LẾ.
Bà Ngọc là người Công Giáo, sáng nào trước khi gánh xôi đi bán, cũng ra giếng trước nhà giặt một thau quần áo phơi lên dây gần đó. Lát sau bà Châu ở sát bên, là người lương, cũng đem quần áo ra giếng giặt và phơi trên cùng một dây phơi.
Một hôm, sau khi giặt xong, bà Châu thấy dây phơi đã đầy quần áo, bà liền kéo quần áo mới treo còn nhỏ nước về một bên để có chỗ phơi quần áo nhà bà. Vừa lúc ấy, bà Ngọc thấy thế liền ra la mắng bà Châu thậm tệ ! Đối lại bà Châu cũng không vừa đã dùng những lời lẽ không đẹp chửi lại. Bà Ngọc trong lúc không kiềm hãm được cơn giận đã lôi tất cả quần áo của bà Châu xuống khỏi dây phơi giày đạp và và xé rách. Bà con lối xóm thấy thế liền chạy đến can ngăn nên mới không xảy ra xô xát lớn…!
Mấy ngày sau, bà Ngọc đi dự lễ Chúa nhật, nghe cha xứ đọc bài Tin Mừng : “Nếu khi anh sắp dâng lễ vật trước bàn thờ, mà sực nhớ có người anh em đang có chuyện bất bình với anh, thì hãy để của lễ đó lại trước bàn thờ, đi làm hòa với người anh em ấy đã, rồi trở lại dâng lễ vật của mình” (Mt 5,23-24). Bà có cảm tưởng như Chúa đang phiền trách về hành vi tranh chấp hôm trước, nên bà đã bỏ dở lễ đi ra chợ mua một số bộ quần áo mang đến nhà bà Châu xin lỗi để làm hoà. Bà nói :
- Chị à, mấy hôm trước vì quá nóng nên tôi đã có những lời lẽ không hay xúc phạm đến chị, nhất là tôi lại giày đạp xé rách quần áo của các cháu. Hôm nay nghĩ lại tôi thấy mình đã sai nên đến đây xin lỗi chị. Xin chị tha thứ và nhận số quần áo này để các cháu mặc đỡ !
Bà Châu rất bất ngờ và cảm động trước cử chỉ khiêm tốn và thành tâm nhận lỗi đó, bà cũng rưng rưng nước mắt xin lỗi bà Ngọc. Bà không dám nhận số quần áo do bà Ngọc mang tới, nhưng vì bà Ngọc nài ép mãi nên cuối cùng bà mới nhận. Rồi cả hai đã ôm nhau khóc trước sự vui mừng của bà con lối xóm !
Từ ngày ấy, hai gia đình đã trở nên thân thiết với nhau, có gì họ cũng mang sang chia sẻ cho nhau. Qua đó cho thấy Bà Ngọc đã quyết tâm thực hành theo Lời Chúa dạy trong thư thánh Phao-lô : “Kẻ thù ngươi có đói, hãy cho nó ăn; có khát, hãy cho nó uống; Làm như vậy, ngươi sẽ chất than hồng lên đầu nó. Đừng để cho sự ác thắng được mình, nhưng hãy lấy thiện mà thắng ác.” (Rm 12, 20-21).
Một thời gian sau, cả gia đình bà Châu đã gặp cha xứ xin gia nhập đạo Công Giáo.
3. SINH HOẠT : Tại sao hai bà đang giận ghét nhau lại có thể làm hoà lại được với nhau ? Nguyên nhân khiến Bà Châu và gia đình tình nguyện xin theo đạo là gì ?
4. SUY NIỆM :
1) Sức mạnh của lời xin lỗi :
- Xin lỗi sẽ hoá giải các tranh chấp bất bình : Có một người con trai rất giận bố và từ lâu đã không nói chuyện với bố. Anh nghĩ : “Ông ấy chỉ lo làm ăn kinh tế mà không quan tâm chu toàn trách nhiệm lo cho con cái”.
- Hoà giải với nhau nhờ thành tâm xin lỗi : Một hôm ông bố đến ngồi cạnh con trai và nói rằng : “Này con. Hôm nay bố thành thật xin lỗi con vì trong suốt thời gian qua bố đã mải mê lo công việc làm ăn mà ít quan tâm đến con. Nhưng con nên biết rằng : bố luôn yêu thương con”. Kết quả thật kỳ diệu : Sau lời nói đó, hai cha con đã ôm nhau cảm thông và đã năng nói chuyện thân tình với nhau.
2) Giá trị của lời xin lỗi :
- Xin lỗi có khả năng làm nguôi cơn giận : Xin lỗi ngăn chặn các hiểu lầm, là liều thuốc chữa lành vết thương lòng.
- Xin lỗi mở cửa tha thứ : giúp hai bên dễ dàng cảm thông và tha thứ cho nhau.
- Một lời xin lỗi chân thành có sức mạnh biến đổi tâm hồn hai bên đang tranh chấp.
3) Nghệ thuật xin lỗi :
- Thành tâm hối lỗi : Xin lỗi là chứng tỏ cho người bị tổn thương biết bạn không cố tình làm như thế. Đồng thời bạn hối lỗi vì đã làm phiền đến họ. Chẳng hạn : “Mình rất hối hận khi lỡ miệng nói ra điều bí mật của bạn. Mình cảm thấy rất xấu hổ”.
- Sửa chữa lỗi lầm : Cách xin lỗi đúng đắn nhất là sửa chữa sai lầm do mình gây ra. Nếu bạn làm hư hỏng đồ vật của ai đó, hãy đề nghị được sửa chữa hoặc thay mới nó. Trong trường hợp thiệt hại vật chất không rõ, thì hãy hỏi xem liệu bạn có thể làm gì để bù đắp thiệt hại ? Bạn cũng có thể “bồi thường” bằng cách gửi tặng “nạn nhân” một món quà xứng hợp.
- Chọn đúng thời điểm : Với những lỗi nhỏ như va chạm vào ai đó, bạn hãy lập tức xin lỗi chứ đừng trì hoãn. Nếu lỗi lầm nghiêm trọng hơn, như nói lời xúc phạm, thì cần thêm thời gian suy nghĩ trước khi xin lỗi. Tránh vội nói lời xin lỗi vì có thể bị người kia hiểu lầm là bạn xin lỗi giả tạo và thiếu chân thành.
– Cung cách xin lỗi : Khi xin lỗi hãy nói về lỗi lầm cách rõ ràng, ngắn gọn và đi thẳng vào vấn đề. Nếu có “tình tiết giảm nhẹ” thì cũng nên đề cập đến lúc này. Sau khi xin lỗi, hãy giữ yên lặng và lắng nghe người kia nói suy nghĩ của họ và để lời xin lỗi của bạn có điều kiện phát sinh hiệu quả.
5. LỜI CẦU :
Lạy Chúa Giê-su là Đấng hiền lành và khiêm nhường trong lòng. Xin giúp chúng con học nơi Chúa sự khiêm hạ để không cố chấp trong các sai lỗi, nhưng sớm nhận ra lỗi lầm và quyết tâm tu sửa. Xin cho chúng con mau mắn ngỏ lời xin lỗi để làm hoà với người bị xúc phạm, hầu ngày một nên hoàn thiện về nhân cách hơn, xứng đáng làm con Thiên Chúa và nên anh chị em của mọi người.- AMEN.
LM ĐAN VINH – HHTM
BÀI 78
HOÀN THIỆN NHÂN CÁCH –ỨNG XỬ TỰ TRỌNG ĐỂ ĐƯỢC TÔN TRỌNG
1. LỜI CHÚA : Tô-bi-a cha khuyên con trai : "Điều con không thích thì cũng đừng làm cho ai cả" (Tb 4,15a).
2. CÂU CHUYỆN : CÂU CHUYỆN HÔI BIA TẠI BIÊN HOÀ.
Cách đây ít lâu, trên các mặt báo lớn, đâu đâu cũng thấy đăng tin về vụ hôi của. Thật là xấu hổ và nhục nhã cho những người hôi của và cho cả thành phố Biên Hòa.
3. SUY NIỆM :
Khi đọc câu chuyện hôi bia ở Biên Hòa nói trên, hầu như mỗi người chúng ta đều cảm thấy buồn. Chắc chắn một điều là khi hình ảnh hôi bia nói trên được đăng lên báo chí : mấy chục con người, chạy vồ lấy các lon bia vương vãi và nhặt nhạnh sạch sẽ… cho thấy biểu hiệu của lòng tham lam. Hình ảnh này sẽ mãi đi theo những người này, khiến họ cảm thấy xấu hổ vì đã chiếm đoạt đồ vật không phải của mình.
- "Tôi thấy nhục nhã vì đã hôi bia trước mặt con gái mình" : Lời một người cha đã tham gia vào việc hôi bia phát biểu với phóng viên : “Khi về nhà và đối mặt với cô con gái đã nhìn thấy mình đi hôi bia, tôi cảm thấy xấu hổ với con. Khi bật tivi lên và mở báo hằng ngày ra và thấy hình ảnh của mình đang hí hửng ôm cả chục lon bia, tôi xấu hổ không dám ra đường gặp bạn bè hay hàng xóm láng giềng chung quanh”. Đó cũng là một bài học "nhớ đời" cho tất cả những người đã lỡ nhặt bia ở hiện trường hôm ấy. Cũng là một bài học cho những kẻ đã tỏ thái độ lãnh đạm trước sự mất mát tài sản cuả người tài xế xe tải hôm ấy.
- “Cảm thông với người tài xế lái xe gặp nạn : Câu chuyện về anh tài xế lái xe nhà nghèo, đứng trước nguy cơ phải đền 400 triệu cho công ty, thậm chí còn phải đi tù vì một lỗi chẳng phải do mình. Hình ảnh người tài xế đen thui, gầy gò đang đứng khóc lóc van xin mọi người đừng hôi của. Quang cảnh lúc đó khiến mọi người chứng kiến đếu cảm thông và thương hại cho hoàn cảnh khó khăn anh đang gặp phải.
- Cảm giác xấu hổ : Liệu những người "hôi" bia kia có thấy xấu hổ khi con cái đọc được bài phóng sự trên báo chí hay xem video clip phóng sự truyền hình trên tivi về việc làm không tốt của mình hay không ?
- Chịu sự trừng phạt : Làm sai thì phải bị trừng phạt, và không sự trừng phạt nào nặng nề bằng sự "cắn rứt lương tâm". Nhưng chính nhờ lương tâm cáo trách mà những kẻ sai lỗi mới có điều kiện hồi tâm và quyết tâm sửa sai để nên tốt hơn.
4. THẢO LUẬN : Bạn có cảm nghĩ gì khi chứng kiến cảnh tượng hôi bia nói trên ? Gặp hoàn cảnh tương tự, bạn sẽ làm gì để tỏ thái độ tự trọng và cảm thông với nạn nhân ?
5. LỜI CẦU :
Lạy Chúa Giê-su. Xin cho mỗi người chúng con biết cảm thông với nỗi đau của người tài xế bị mất của trong câu chuyện trên. Xin cho chúng con biết tự trọng để quyết không tham lam chiếm đoạt của cải không phải của mình. Xin cho chúng con biết thực thi bác ái cụ thể theo lời Khổng Tử : “Kỷ sở bất dục, vật thi ư nhân” - Điều mình không muốn thì đừng làm cho người, và lời Tô-bi-a cha khuyên con trai : "Điều con không thích thì cũng đừng làm cho ai cả" (Tb 4,15a).- AMEN.
LM ĐAN VINH – HHTM
BÀI 79
HOÀN THIỆN NHÂN CÁCH –TỰ TRỌNG NHƯNG ĐỪNG TỰ ÁI
1. LỜI CHÚA : Chúa phán : Vậy tất cả những gì anh em muốn người ta làm cho mình, thì chính anh em hãy làm cho người ta” (Mt 7,12).
2. CÂU CHUYỆN : TRÁNH TỰ ÁI CAO KHI ĐƯỢC NHẮC BẢO.
Một bác nông dân nghèo khó, quanh năm phải làm ruộng vất vả mà vẫn chẳng đủ ăn. Một hôm bác tâm sự với mấy người bạn như sau :
“Gia đình tôi có một thằng con trai. Hai vợ chồng cố gắng tiết kiệm để lấy tiền cho con ăn học lên đến hết cấp 3. Sau đó do không thi đậu được vào đại học, nên nó phải ở nhà phụ giúp gia đình lo việc đồng áng. Trong số họ hàng nhà tôi có anh con ông bác ruột đang làm giám đốc một doanh nghiệp nhỏ ở miền Nam, nghe biết hoàn cảnh khó khăn của gia đình tôi, anh ta đã bằng lòng cho đứa em là con trai tôi vào miền Nam học việc. Thằng con tôi tính tình ham chơi nên thường bê trễ công việc, khiến ông anh giám đốc phải nhiều lần nhắc bảo. Một hôm do vi phạm kỷ luật nên nó bị anh la rầy : “Chú muốn làm việc với anh thì phải làm đàng hòang. Còn nếu không thì chú ra ngoài kiếm việc khác mà làm”. Câu nói của ông anh khiến con tôi chạm tự ái, nên ngay chiều hôm ấy, nó đã dọn đồ ra khỏi chỗ làm và đến nay đang làm phu khuân vác tại một công ty khác khổ cực”.
Khi nghe xong câu chuyện của nhà bác, mọi người trong phòng đều thở dài. Hầu như ai cũng cho rằng anh con trai của bác quyết định bỏ đi như vậy là đúng. Một người phát biểu : “Nếu là tôi, có lẽ tôi cũng không thèm ở lại chỗ của người anh giám đốc làm gì !”. Người khác lại chêm vào : “Hắn ta đã nói như thế thì dù có các vàng tôi cũng không thèm ở lại !”....
3. SUY NIỆM :
1) Phân biệt sự giống và khác nhau giữa tự trọng và tự ái cao :
TỰ TRỌNG VỚI TỰ ÁI có vẻ giống nhau vì đối tượng nhắm tới đều là bản thân mỗi người chúng ta. Hầu như ai cũng đều muốn được người khác quý mến và tôn trọng. Nhưng tự trọng và tự ái lại hòan tòan khác nhau :
- TỰ TRỌNG là một phẩm chất tốt đẹp của một người : Luôn tôn trọng phẩm giá và nhân cách của mình. Bất cứ ai cũng cần có lòng tự trọng. Nếu để mất đi lòng tự trọng, là sẽ bị vong thân, mất luôn phẩm giá của bản thân mình.
- TỰ ÁI CAO là thói xấu cần loại trừ, do quá yêu bản thân và đề cao “cái tôi” của mình, nên dễ tức giận khi bị ai đó coi thường, và thường hay phản ứng lại. Người tự ái cao do kiêu ngạo nên không muốn nghe lời góp ý của người khác và luôn cảm thấy mình bị không được tôn trọng. Người tự ái cao do tính nóng nảy nên dễ gây hậu quả nghiêm trọng, dẫn đến tranh cãi đánh lộn nhau, nếu không biết làm chủ tính nóng của mình.
Chẳng hạn : Anh con trai của bác nông dân trong câu chuyện trên do tự ái cao đã cảm thấy chạm tự ái khi bị ông anh giám đốc quở trách, nên thay vì nhận lỗi tu sửa khuyết điểm, lại tỏ thái độ tức giận và bỏ đi làm chỗ khác. Hậu quả là bản thân phải làm phu khuân vác vất vả không tương lai, và còn đánh mất tình cảm anh em.
2) Tự trọng và tự ái tuy khác nhau nhưng lại liên quan với nhau :
- Để giữ được lòng tự trọng thì trước tiên người ta phải biết kiềm chế tính tự ái cao, đồng thời phải khiêm tốn tiếp thu các lời khuyên bảo của người trên để ngày một hoàn thiện về nhân cách hơn.
- Một người biết yêu mình và cố bảo vệ danh dự là người có lòng “tự trọng” đáng quí. Sự tự trọng sẽ giúp người ta tránh làm điều xấu để khỏi bị khinh thường và luôn làm điều tốt để được người khác tôn trọng.
4. THẢO LUẬN : Qua câu chuyện trên, bạn sẽ làm gì để tập tính tự trọng và tránh thói tự ái cao trong sinh hoạt hằng ngày và trong giao tiếp xã hội ?
5. LỜI CẦU :
Lạy Chúa Giê-su. Xin cho chúng con biết luôn ứng xử với tinh thần tự trọng để gây thiện cảm với tha nhân. Cho chúng con tránh thói tự ái cao, để khỏi gây hậu quả tai hại. Xin cho chúng con biết luôn ứng xử khiêm tốn, nhẫn nhịn chịu đựng tha nhân, và quyết tâm thực hành theo châm ngôn : “Hãy tự trọng nhưng tránh tự ái”, để ngày một hoàn thiện về nhân cách, trở nên con thảo của Chúa Cha và nên chứng nhân tình yêu của Chúa trước mặt người đời.- AMEN.
LM ĐAN VINH – HHTM
BÀI ĐỌC THÊM
LÒNG TỰ TRỌNG CỦA LOÀI CHÓ
Loài chó còn biết tự trọng hơn con người - câu nói này rất đúng với những người có thói tham nhũng, vừa vơ vét tiền bạc của dân, lại vừa muốn lên mặt lãnh đạo dân. Khi một huấn luyện viên dạy chó nghiệp vụ trong quân đội được hỏi về sự thông minh của loài chó được huấn luyện đã trả lời rằng :
- Trừ chuyện không biết nói ra, loài chó không khác gì con người.
- Phải chăng câu này của anh có phần cảm tính ?
- Không đâu ! Anh nói.
Rồi anh kể một chuyện sau đây :
Trong doanh trại của tôi có một con chó cực kỳ thông minh tên là ĐEN. Để trắc nghiệm năng lực phản ứng của nó, một hôm đội huấn luyện viên dạy chó nghĩ ra một biện pháp đặc biệt. Họ chọn hơn chục người xếp thành một hàng, sau đó cử một người trong số đó bí mật vào trong doanh trại « lấy cắp » một cái áo, đem giấu đi, rồi lại trở về đứng trong hàng. Khi mọi việc đã xong xuôi, huấn luyện viên dạy chó dắt con Đen đến, bảo nó đi tìm cái áo bị mất. Con Đen chạy đi, chỉ một loáng sau đã thấy nó ngoạm cái áo bị mất mang đến. Huấn luyện viên dạy chó liền vui vẻ vỗ vỗ lên đầu nó tỏ ý khen ngợi. Rồi anh chỉ tay vào hàng người đang đứng xếp hàng kia, bảo con Đen đi tìm kẻ đã lấy cắp chiếc áo. Nó chạy đến dí mũi hít hít ngửi ngửi hết người này đến người khác, chẳng mấy chốc đã cắn quần một anh lôi ra ngoài hàng. Anh chàng này đúng là « kẻ cắp ».
Như vậy là con Đen đã hoàn thành nhiệm vụ được giao. Thế nhưng huấn luyện viên lại một mực lắc đầu bảo nó : « Không, không phải người ấy ! Tìm lại đi ! ».
Con Đen hết sức ngạc nhiên, mắt nó ánh lên nỗi nghi hoặc, thắc mắc, vì nó tin chắc rằng mình không hề nhầm người. Nhưng mặt khác, nó cũng tuyệt đối tin tưởng vào huấn luyện viên của mình.
- “Sao lại như vậy nhỉ?” - nó nghĩ.
- “Không phải người ấy ! Hãy tìm lại đi !”. Huấn luyện viên tiếp tục bảo.
Con Đen tin lời huấn luyện viên, nên quay lại hàng người để tìm ...
Nhưng sau nhiều lần thận trọng ngửi đi ngửi lại, cuối cùng nó vẫn cứ cắn quần anh kia lôi ra.« Không ! Không ! ». Huấn luyện viên lắc đầu : “Tìm lại đi!”.
Con Đen mỗi lúc một thêm nghi hoặc, đành chạy lại chỗ hàng người kia. Lần này nó đánh hơi ngửi rất lâu, để xác định ai là kẻ cắp. Sau cùng, nó đứng lại bên cạnh anh « kẻ cắp » kia rồi quay đầu nhìn huấn luyện viên, tỏ ý :
- “Làm sao lầm được nhỉ ? Tôi biết chắc người này đã lấy chiếc áo mà ...”.
- “Không ! Tuyệt đối không phải người ấy !”. Huấn luyện viên lại quát to, nét mặt trở nên nghiêm nghị.
Lòng tự tin của con Đen bị vỡ tan ! Dĩ nhiên nó tin vào huấn luyện viên hơn tin vào bản thân nó. Nó không hề nghĩ rằng, huấn luyện viên có thể mang niềm tin tuyệt đối của nó vào ông ra làm trò đùa. Rốt cuộc nó bỏ kẻ cắp kia đi tìm người khác. Nhưng ai đây ? Bản năng của một con chó và khả năng đã được con người huấn luyện cho nó biết, chỉ có người đó là tên lấy cắp. Nhưng huấn luyện viên vẫn nhất định bảo không phải. Thế thì là ai đây ? ... Con chó Đen lưỡng lự ...
- “Nó ở trong hàng người ấy đấy ! Mau tìm ra ngay !” Huấn luyện viên quát.
Con Đen vô cùng thất vọng chán nản. Nó dừng lại bên chân mỗi người một lúc, nhìn nhìn ngó ngó xem người đó có giống tên kẻ cắp hay không, rồi quay đầu nhìn ánh mắt của huấn luyện viên, hy vọng có thể tìm thấy chút tín hiệu hoặc biểu thị gợi ý gì đấy... của chủ. Cuối cùng, khi nó nắm bắt được một chút xíu biến đổi trong ánh mắt của huấn luyện viên, nó cắn quần người đứng bên cạnh và kéo ra. Tất nhiên, lần này thì nó đã nhầm, hay đúng hơn, nó bị bắt buộc phải nhầm.
Nhưng huấn luyện viên của nó cùng mấy người kia thì lại cười lên ha hả. Tiếng cười khiến con Đen trở nên lú lẫn. Sau cùng huấn luyện viên gọi “kẻ cắp” bước ra, rồi bảo con Đen :
- Lần đầu mày đã tìm đúng rồi, nhưng mày sai ở chỗ không kiên trì bảo vệ niềm tin của mày.
Một điều khiến huấn luyện viên và mọi người có mặt lúc ấy không thể hiểu được và kinh ngạc pha lẫn ân hận, là : Khi con Đen hiểu ra chuyện vừa rồi là lừa dối, nó « ngoào » lên một tiếng vô cùng đau khổ, mắt ứa ra những giọt nước mắt nóng hổi. Sau đấy nó ủ rũ gục đầu nặng nề, thui thủi từng bước bỏ đi.
- “Đen ! Đen ! Mày đi đâu thế hả ?”. Huấn luyện viên sợ hãi đuổi theo và hỏi tới tấp. Con Đen chẳng hề đoái hoài tới người đã rèn dạy nó nữa mà cứ cắm cúi bước ra khỏi doanh trại.
- “Đen ! Đen ! Tao xin lỗi mày !”. Huấn luyện viên oà khóc. Nhưng con Đen chẳng hề xúc động, nó không thèm ngoái lại nhìn chủ mình.
- “Đen ! Đừng giận ! Tao chỉ đùa mày một tí thôi mà !”. Huấn luyện viên chạy đến ôm chặt lấy con chó, nước mắt nóng hổi từ mặt anh lã chã rơi xuống con Đen.
Con chó giãy giụa tuột ra khỏi vòng tay của huấn luyện viên, rồi nó thủng thẳng, lừ đừ từng bước đi lên quả đồi bên ngoài doanh trại, tìm một chỗ khuất gió, xoài bốn chân nằm xuống đất ... Mấy ngày sau, con Đen không ăn không uống, ủ rũ chán chường. Mặc cho huấn luyện viên dỗ dành thế nào đi nữa, nó cũng nhất định không chịu tha lỗi cho anh.
Lúc bấy giờ mọi người mới hiểu ra : Dù chỉ là con chó thôi, nó cũng có lòng tự trọng. Hoặc nói đúng hơn : Nó còn có lòng tự trọng hơn một số con người ! ...
Chuyện về sau ư ? Sau này con Đen không còn tin tưởng vào huấn luyện viên của nó nữa, thậm chí không tin bất cứ người nào. Đồng thời tính tình của nó cũng thay đổi hẳn, mắt không còn sáng quắc như trước, bốn chân không còn phi như bay nữa, mất hẳn dáng vẻ oai vệ dữ dằn của một con chó nghiệp vụ... Cuối cùng, huấn luyện viên chẳng còn cách nào nữa, đành đau xót cho nó được giải nghệ...
BÀI 80
HOÀN THIỆN NHÂN CÁCH – HÃY BIẾT SĨ DIỆN NHƯNG ĐỪNG SĨ DIỆN HÃO
1. LỜI CHÚA : Chúa phán : “Vậy tất cả những gì anh em muốn người ta làm cho mình, thì chính anh em hãy làm cho người ta” (Mt 7,12).
2. CÂU CHUYỆN : ĐÁNH LỘN DO THÓI “SĨ DIỆN HÃO”.
Một hôm mấy anh bạn nhậu rủ nhau đến quán gần nhà để cùng lai rai. Khi rượu bắt đầu phát huy tác dụng, thì một anh trong bọn rót rượu mời các bạn khác cùng nâng ly. Chẳng may hôm ấy có một anh “cơ thể bất an” từ chối không cụng ly chung khiến anh mời bị chạm tự ái vì cho mình bị coi thường. Anh ta hất ly rượu đang cầm trên tay vào mặt anh kia và hai người lao vào ẩu đả. Trong nhóm bạn bè đồng bàn có kẻ ác cảm với anh kia lại đốc thêm : “Đánh bỏ mẹ nó đi cho tao !” khiến kẻ vừa bị “chạm nọc” càng quyết ăn thua đủ. Cũng may anh cả có uy tín đã kịp thời xuất hiện và đứng ra hoà giải nên sự việc mới dừng lại không gây hậu quả nghiêm trọng.
3. SUY NIỆM :
- Sở dĩ chuyện không đáng gì mà lại phát sinh ra to một phần do men rượu tác động. Phần khác do không có người uy tín kịp thời can ngăn. Hơn nữa lại có kẻ “đổ dầu vào lửa” khi xúi anh chàng say xỉn hãy trừng trị kẻ dám từ chối ly rượu mời của mình. Nhưng có lẽ nguyên nhân chính là do thái độ “sĩ diện hão” của anh chàng mời rượu. Khi thấy người được mời từ chối uống rượu do cơ thể bất an, nhưng anh lại cho rằng mình bị anh ta coi thường. Như vậy một phần do tự ái cao, phần khác do có cái tôi quá lớn, đã dẫn đến thái độ gây hấn để trừng phạt kẻ dám coi thường mình.
- Ý thức tự trọng của một người có nhân cách được gọi là “sĩ diện” : Người có sĩ diện sẽ ra sức bảo vệ danh dự của mình trước mặt người khác. Họ sẽ tránh làm điều sai trái để khỏi bị đánh giá thấp và khỏi bị mất mặt. Tuy nhiên, nếu tính tự trọng kèm theo tự ái cao thì họ sẽ cho rằng mình bị coi thường khi có người dám không làm theo ý mình. Điều này chứng tỏ anh ta là người không biết tự trọng, khi ra sức bảo vệ thứ danh dự không có thực. Sĩ diện mà anh bảo vệ kia không có thực, gọi là “sĩ diện hão”.
- Phàm là người thì ít nhiều ai cũng có tính tự ái và tự trọng, được gọi là tính “sĩ diện”. Tuy nhiên cần tránh tự trọng quá đáng, tự ái quá cao do quá tự tôn. Dường như người càng làm lớn, càng có địa vị cao thì càng dễ tự tôn. “Cái tôi” nở to khiến họ dễ chạm tự ái, khi ai đó dám xúc phạm đến mình. Với quyền lực trong tay, kẻ tự ái cao sẽ dễ lạm quyền khi trừng phạt cách vô lý và bất công kẻ anh cho là đã dám xúc phạm đến mình.
4. SINH HOẠT :
Phân biệt giữa người có tính sĩ diện do biết tự trọng và người có thói “sĩ diện hão” do tự ái cao khác nhau thế nào ? Bạn cần làm gì để trở nên một con người tự trọng và tránh trở thành kẻ sĩ diện hão ?
5. LỜI CẦU :
Lạy Chúa Giê-su. Xin cho chúng con biết tự trọng để tránh làm điều xấu ảnh hưởng đến danh dự và uy tín của bản thân. Xin cho chúng con tránh thói sĩ diện hão. Cho chúng con biết “tự trọng nhưng đừng quá tự ái”, để ngày một nên người hoàn thiện về nhân cách hơn.- AMEN.
LM ĐAN VINH – HHTM