Nhảy đến nội dung

Không tổn thương kẻ ngài yêu thương

KHÔNG TỔN THƯƠNG KẺ NGÀI YÊU THƯƠNG

Có lẽ chỉ có thể là Thiên Chúa mới có thể làm được những điều mà bài Tin mừng hôm nay thuật lại. Sau cuộc tử nạn, Ngài đã phục sinh và hiện ra cùng các môn đệ, cùng ăn với các ông để củng cố niềm tin: “Đấng Kytô phải chịu khổ hình, rồi ngày thứ ba từ cõi chết sống lại, và phải nhân danh người mà rao giảng cho muôn dân, bắt đầu từ Giêrusalem, kêu gọi họ sám hối để được ơn tha tội.” (Lc 24, 46-47)

Chết và sống lại, đó là tận cùng ao ước của con người. Ai cũng muốn sống và sống hạnh phúc, không ai thích chết. Ngay cả những người tự kết liễu cuộc đời mình cũng không phải vì họ không muốn sống, cho bằng bởi họ quá yêu bản thân mình nên khi gặp chuyện ngoài ý muốn, họ không có khả năng dung hòa mong muốn của bản thân và yêu cầu của cuộc sống để rồi chọn cách kết thúc. Hoặc có những con người hy sinh mạng sống mình vì lợi ích cho người khác, không phải vì họ không yêu quí bản thân, mà ngược lại. Chính vì thấy sự sống là cần thiết nhất, quan trọng nhất nên họ đã hy sinh bản thân cho người khác có cơ hội được sống, được trải nghiệm phần trọng của họ trong cuộc đời.

Tại sao sự sống lại quan trọng như vậy? Chắc hẳn đó không phải tại vì được ăn, được mặc, được hưởng thụ. Nhưng sống là để làm người, là sống kiếp con người, là chia sẻ cảm nghiệm làm người với mọi người, là được cùng nhau học tâp, vui chơi, và làm việc.. là cùng nhau trải qua mọi cung bậc cảm xúc của cuộc sống: buồn vui, hạnh phúc, đau khổ, bệnh tật, hoạn nạn và chết chóc... Và sống là để được làm con Chúa.

Chỉ có con người mới được tự do hưởng nếm mùi vị cuộc sống như vậy. Đó là ân huệ Thiên Chúa ban. Ân huệ ấy ban đầu rất đẹp và hoàn hảo, nhưng cũng vì hai tiếng “tự do” mà con người đã đánh mất ân huệ Thiên Chúa ban tặng, để rồi phải đau khổ và phải chết.

Có lẽ không ít những người oán trách tổ tông xưa kia, sao nghe lời xúi giục của ma quỉ mà đánh mất ân huệ Thiên Chúa, nhưng nhìn lại bản thân. Ngày nay khi tôi đang sống trên kinh nghiệm của tổ tông vậy mà tôi vẫn lạm dụng tự do và phạm tội. Tôi cũng có khác hơn gì các ngài đâu. Thế nên, đừng đổ thừa tại ai, ai cũng thực sự là tội nhân mà.

Thôi bỏ đi, không bàn về chuyện xưa việc cũ, mà hãy nói chuyện của ngày hôm nay. Khi tôi đang sống mầu nhiệm phục sinh, khi tôi đã xác tín việc Con Thiên Chúa đã chết và sống lại vì yêu tôi. Vậy thì thái độ sống của tôi thế nào, tôi có vui và hạnh phúc vì đã có người yêu tôi đến nỗi hy sinh mạng sống để cho tôi được sống không? Nếu như tôi nói rằng tôi sợ chết, tôi muốn sống mãi, đã có người hy sinh cho tôi điều tôi ao ước đó, thì khi lãnh nhận tôi vẫn không vui vẻ và hạnh phúc là vì sao?

Thiên Chúa cũng chỉ muốn cho tôi hạnh phúc, đó chính là bản chất của tình yêu. Khi yêu ai, người ta chỉ mong muốn một điều duy nhất cho người mình yêu đó chính là hạnh phúc. Tình yêu chân thật là hy sinh cảm xúc của trái tim mình để cho trái tim người mình yêu thương hạnh phúc. Vì họ biết rất rõ cảm giác đau khổ khi bị tổn thương là thế nào. Tình yêu chân thật thì thà khiến mình đau chứ không khiến người khác đau. Ai nói yêu bạn, mà còn khiến cho bạn đau khổ chính là kẻ nói dối, họ chỉ yêu chính bản thân họ mà thôi.

Có đôi khi chúng ta không hiểu thánh ý Thiên Chúa, chúng ta quay ra oan trách Ngài. Thế nhưng, con người thì có thể không có, riêng Thiên Chúa, Ngài luôn luôn yêu thương và tha thứ cho con người. Ngài quyền năng và sức mạnh, Ngài có thể làm được vô vàn điều kì diệu cho người Ngài yêu thương. Quan trọng là chúng ta, có dám tin không?

Lạy Chúa, có lẽ con không dám tin Chúa, con không dám tin Ngài yêu con và tha thứ cho con. Đơn giản có lẽ Ngài là Thiên Chúa thinh lặng. Trong thinh lặng và suy niệm mà khám phá sự hiện diện cũng như tình yêu Thiên Chúa trong cuộc đời mình không phải là điều kỳ diệu lắm hay sao? Thôi thì, xin Ngài, cúi xin Ngài ban thêm niềm tin cho con. Xin cho con sức mạnh của sự chờ đợi, không phải chờ đợi điều diệu kỳ Chúa làm phép lạ cho con, cho bằng chờ đợi con mỗi ngày khám phá và vững tin vào tình yêu của Thiên Chúa phục sinh và cố gắng sống chứng nhân tình yêu ấy giữa lòng trần thế. Chỉ cần con hiểu, cũng như con mong muốn, Ngài không bao giờ tổn thương kẻ Ngài yêu thương...

M. Hoàng Thị Thùy Trang.