Nhảy đến nội dung

Lễ Giáng Sinh ( Rạng đông)

 

 

LỄ GIÁNG SINH (RẠNG ĐÔNG)

Đến nơi, họ gặp bà Ma-ri-a, ông Giu-se,

cùng với Hài Nhi đặt nằm trong máng cỏ  ( Lc 2,15-20 )

 

   Khi các thiên sứ từ biệt mấy người chăn chiên để về trời, những người này bảo nhau : "Nào chúng ta sang Bê-lem, để xem sự việc đã xảy ra, như Chúa đã tỏ cho ta biết." Họ liền hối hả ra đi. Đến nơi, họ gặp bà Ma-ri-a, ông Giu-se, cùng với Hài Nhi đặt nằm trong máng cỏ.Thấy thế, họ liền kể lại điều đã được nói với họ về Hài Nhi này.Nghe các người chăn chiên thuật chuyện, ai cũng ngạc nhiên.Còn bà Ma-ri-a thì hằng ghi nhớ mọi kỷ niệm ấy, và suy đi nghĩ lại trong lòng. Rồi các người chăn chiên ra về, vừa đi vừa tôn vinh ca tụng Thiên Chúa, vì mọi điều họ đã được mắt thấy tai nghe, đúng như đã được nói với họ. Đó là Lời Chúa.

SUY NIỆM

   Thật âm thầm,lặng lẽ và đơn sơ,Con Thiên Chúa nhập cuộc vào trần thế giữa một đêm đông giá lạnh.Không kèn,không trống,không ai đưa ai đón, sao mà lẻ loi và hoang vắng đến lạ thường.Vào cuộc đời là bắt đầu cảnh khó nghèo,phải chăng Chúa muốn dạy chúng con,đường trọn lành không phải là con đường của nhung lụa,con đường rộng rãi thênh thang hay con đường tràn ngập tiếng reo hò vỗ tay; nhưng là con đường hẹp,âm thầm và khổ giá.Mầu nhiệm Giáng Sinh của Chúa đang mở ra cho chúng ta nhiều bài học,những bài học lạ kỳ,những bài học thật gần gũi,nhưng cũng đòi hỏi nhiều nỗ lực và cố gắng.

·        “Họ liền hối hả ra đi”.Các mục đồng nghèo khổ là những chàng lãng tử chăn thuê.Họ là những người có vinh dự được đón tiếp và chiêm ngưỡng việc nhập thể của Con Thiên Chúa.Chẳng cao sang quyền quý,chẳng quà cáp ì xèo,nhưng với tâm hồn đơn sơ,chân thành,họ là những người thật diễm phúc trên đời.

·        “Ai cũng ngạc nhiên”.Xem chừng như sự việc cũng chỉ dừng lại ở  những tiếng xì xào,bàn tán,có chăng là những con mắt tròn xoe.Thế rồi chẳng ai dám dấn thân ra đi để chiêm ngắm Chúa. Tò mò,ích kỷ và hám lợi,đó là tất cả lòng người.Họ không dám đến với Chúa,vì sợ phải chia sẻ với cảnh khó nghèo của gia đình Thánh Gia.Họ không dám đến gần Chúa vì sợ điều tiếng hay liên lụy không tốt.Họ chỉ dừng lại ở sự ngạc nhiên,để giữ sự an toàn cho mình.

·        “Còn Mẹ Ma-ri-a thì hằng ghi nhớ mọi kỷ niệm ấy, và suy đi nghĩ lại trong lòng”.Con Mẹ sinh ra trong cảnh khó nghèo,cô đơn và cùng cực.Mẹ chẳng biết cậy trông ai trên đất khách quê người xa  lạ.Mẹ không hiểu và càng khó hiểu, sao Con Mẹ,Con Thiên Chúa,lại chấp nhận cái nghèo, sự thiếu thốn đến cùng cực.Mẹ không than van hay kêu trách,nhưng Mẹ sống tâm tình vâng phục và phó thác ngày nào, khi Mẹ được mời gọi nhập cuộc vào chương trình cứu độ của Thiên Chúa.Cùng với Con,Mẹ sẵn sàng thưa tiếng xin vâng và chấp nhận mọi nghịch cảnh.

Chúa đã chẳng làm một phép lạ nào cho ngày Mình giáng sinh vào trần thế sao cho thật huy hoàng và hoành tráng.Chúa cũng chẳng đòi hỏi hay phiền lụy đến ai,khi nói lời nhờ cậy. Chúa đến trần gian một cách âm thầm và đơn nghèo nhất,như những kẻ cô thân cô thế,không nơi nương tựa.Chúa chỉ muốn chia sẻ kiếp người nghèo khó, và dạy chúng con luôn biết sống đơn sơ,quảng đại,để làm vơi bớt những khổ đau của tha nhân. 

LỜI CẦU NGUYỆN

   Lạy Chúa,Chúa đến để ban cho con người chúng con được hạnh phúc và bình an.Chúa nhận hết vào con người Mình sự nghèo khó,đói rách và cô đơn,để cho con người được giầu có và ấm áp.Chúa đã trở thành món quà đặc biệt, để con người thụ hưởng mọi phú quý vinh quang.Xin giúp chúng con luôn biết quý trọng những ơn lành của Chúa,và sẵn sàng là quà tặng cho anh em mình bằng tấm lòng quảng đại và cho đi.Amen.

BÀI ĐỌC THÊM

CON BÚP BÊ VÀ BÔNG HỒNG TRẮNG.


   Tôi rảo nhanh chân đến cửa hàng địa phương để mua vài món quà giáng sinh vào phút chót lễ Giáng Sinh. Trên đường đi tôi ngắm nhìn mọi người rồi tự nhủ, đáng nhẽ mình phải đi mua quà từ sớm, nhưng do bận nhiều việc quá. Lễ Giáng Sinh cũng là lúc để tôi có thể thong thả được một lúc. Có lúc tôi đã ước rằng mình sẽ ngủ một giấc dài qua cả mùa Giáng Sinh. Nhưng bây giờ là lúc tôi phải nhanh chóng đến cửa hàng đồ chơi.


   Ðang tìm những thứ cần mua, tôi thấy một cậu bé khoảng 5 tuổi đang ôm một con búp bê rất dễ thương. Cậu bé ôm con búp bé rất âu yếm và đang vuốt ve tóc của nó. Tôi cảm thấy rất tò mò nên chăm chú quan sát cậu bé và tự hỏi không biết cậu bé đó định tặng con búp bê đó cho ai. Tôi nhìn thấy cậu bé quay sang nói với người cô đi bên cạnh “Cô có chắc là cô không đủ tiền mua con búp bê này không?”. Người cô trả lời đứa cháu một cách không hài lòng “Cháu phải biết rằng cô không có đủ tiền để mua nó!” Người cô dặn đứa bé không được đi lung tung trong khi bà đi mua trêm vài thứ khác, và bà sẽ quay lại sau vài phút nữa.Rồi thì bà ta bỏ đi để lại thằng bé vẫn đang mải mân mê con búp bê trên tay.


   Tôi tiến lại gần để hỏi xem thằng bé định mua con búp bê đó cho ai. Thằng bé trả lời “Cháu mua con búp bê này cho em gái của cháu, vì nó rất thích được tặng một con búp bê nhân dịp giáng sinh và nó đoán rằng ông già Noel sẽ tặng nó một con”. Tôi bèn bảo thằng bé rằng có thể ông già Noel sẽ mang đến không biết chừng. Thằng bé đáp lại ngay “Ông già Noel không biết chỗ em cháu đang ở. Cháu sẽ đưa con búp bê này cho mẹ cháu để mẹ cháu chuyển cho em cháu”. Nghe như vậy tôi liền hỏi thằng bé xem em nó hiện giờ đang ở đâu.
   Thằng bé ngước nhìn tôi với ánh mắt buồn,rươm rướm lệ, rồi nói “Nó đã đi theo với Chúa rồi”.


   Bố của cháu bảo là mẹ của cháu cũng đang chuẩn bị đi cùng với em cháu rồi. Nghe những lời thằng bé nói tôi cảm thấy tim tôi như có ai vừa bóp nhẹ. Nói xong thằng bé ngước nhìn tôi rồi nói “Cháu đã bảo với bố cháu khuyên mẹ cháu đừng đi theo em cháu vội. Cháu bảo ông nhắn với mẹ cháu rằng, hãy đợi cháu đi cửa hàng về đã”. Sau đó thằng bé hỏi tôi có muốn xem bức tranh của nó vẽ không. Tôi bảo rằng tôi rất thích. Thằng bé liền rút vài bức tranh nó để ở quầy hàng đưa cho tôi rồi nó nói “Cháu muốn mẹ cháu mang theo những bức tranh này theo để mẹ cháu không quên cháu, cháu rất yêu mẹ cháu, nên cháu không muốn mẹ đi đâu. Nhưng bố cháu bảo mẹ cháu phải đi cùng với em cháu”.


   Tôi chăm chú nhìn thằng bé và cảm thấy dường như trong cái hình hài nhỏ bé kia, thằng bé lớn hơn rất nhiều. Trong khi thằng bé không chú ý, tôi vội lục tìm trong ví của mình, để lấy ra một nắm tiền, rồi tôi bảo thằng bé “Cháu có đồng ý là chúng ta sẽ cùng đếm số tiền này không ?” Thằng bé vô cùng phấn khởi, nó nói “Ðược ạ, cháu hi vọng là đủ”, rồi tôi đưa cho thằng bé một ít, để hai người cùng đếm. Trong khi đếm tiền, thằng bé khẽ nói “Tất nhiên ở cửa hàng này có rất nhiều búp bê, cảm ơn Chúa đã mang cho con số tiền này”, sau đó thằng bé nói với tôi rằng “Cháu vừa mới ước được Chúa ban cho cháu số tiền này, cháu sẽ mua con búp bê này để mẹ cháu mang nó cho em gái cháu. Và Ngài đã nghe thấy lời nguyện ước của cháu. Cháu cũng muốn ước rằng Ngài ban cho cháu đủ tiền để mua cho mẹ một bông hồng trắng, vì mẹ cháu rất thích hoa hồng trắng. Nhưng cháu chưa kịp hỏi Ngài, thì Ngài đã ban cho cháu số tiền đủ để mua cả búp bê và hoa hồng nữa”


   Ðúng lúc đó thì cô của thằng bé quay trở lại nên tôi đẩy xe hàng của mình đi. Lúc này đây, tôi có tâm trạng khác hẳn với lúc mới vào cửa hàng, và tôi không khỏi nghĩ miên man về câu chuyện thằng bé kể cho tôi. Bây giờ tôi mới nhớ ra, mình có đọc thấy trên báo nhiều ngày trước đây, có một tai nạn do một tài xế say rượu đã đâm vào một ô tô làm chết tại chỗ một bé gái, còn mẹ của bé thì bị thương rất nghiêm trọng. Lúc đó, tôi chỉ mong tai nạn đó không phải là trường hợp của cậu bé đã kể.


   Hai ngày sau tôi đọc trên báo thấy đăng tin người phụ nữ xấu số đó đã qua đời. Tôi vẫn không tài nào quên được cậu bé và tự hỏi, không biết hai câu chuyện này có liên quan gì đến nhau không. Ngày hôm sau, có điều gì đó cứ thôi thúc tôi, khiến tôi bước ra ngoài và mua một bó hoa hồng trắng, rồi đem đến nơi cử hành tang lễ cho người phụ nữ trẻ. Ở đó tôi thấy người phụ nữ nằm trong quan tài, trên tay ôm một bông hồng trắng rất đẹp, bên cạnh là một con búp bê và những bức tranh của cậu bé mà tôi đã gặp ở cửa hàng đồ chơi hôm nào.


   Tôi đứng đó, nước mắt tuôn trào.Cũng từ đó tôi cảm thấy yêu quí người thân của mình hơn, và biết trân trọng những tình cảm linh thiêng đó. Tình yêu của cậu bé dành cho em gái và mẹ của mình thật là quá lớn lao. Nhưng chỉ cần có một tích tắc vô trách nhiệm của gã lái xe say rượu kia, đã tàn phá hoàn toàn cuộc đời của cậu bé tội nghiệp.

   Ai đó đã từng nói rằng: “Chúng ta sống được nhờ những cái gì mình có, nhưng chính chúng ta tạo ra ý nghĩa cuộc sống của mình bằng những gì chúng ta chia sẻ với người khác”.
 

CHÚC MỪNG LỄ GIÁNG SINH: AN VUI * THÁNH THIỆN * HẠNH PHÚC

 

Lm.Gioan B.Phan kế Sự

Tác giả: