Mảnh đất tâm hồn
- CN, 26/01/2025 - 16:13
- Huệ Minh
23.9
Thứ Bảy trong tuần thứ Hai Mươi-Tư Mùa Quanh Năm
1 Tm 6:13-16; Tv 100:2,3,4,5; Lc 8:4-15
Mảnh đất tâm hồn
Có một người gieo hạt giống trên 4 mảnh đất khác nhau, đó là mảnh đất vệ đường, mảnh đất sỏi đá, mảnh đất nhiều bụi gai, và cuối cùng là mảnh đất tốt. Trong 4 mảnh đất được gieo thì chỉ có nơi mảnh đất tốt, hạt lúa mới sinh hoa kết quả.
Chúa Giêsu giải thích dụ ngôn này như sau: người gieo hạt giống là Thiên Chúa, hạt giống là Lời Chúa.
* Mảnh đất vệ đường là những kẻ chẳng thiết tha gì đến Lời Chúa. Lời gieo xuống đó chẳng bao lâu thì bị quỉ dữ cướp đi.
* Mảnh đất sỏi đá là những người mau mắn đón nhận Lời Chúa nhưng không quý chuộng bao nhiêu. Khi gặp một chút gian khó là bỏ cuộc.
* Mảnh đất nhiều bụi gai là những người cũng đón nhận Lời Chúa, nhưng điều họ quan tâm hơn cả là những thú vui tội lỗi, những đam mê của cải trần gian ... Các thứ này được ví như là gai góc um tùm dần dần làm cho Lời Chúa chết ngẹt trong tâm hồn họ.
* Mảnh đất tốt là những người sốt sắng đón nghe Lời Chúa, ghi sâu vào tâm hồn và quảng đại đem ra thi hành trong cuộc sống.
Nội dung dụ ngôn mà chúng ta vừa nghe rất đơn giản, ngắn gọn nhưng lại chứa đựng nhiều bài học phong phú và ý nghĩa. Cụ thể, khi chiêm ngắm hình ảnh người gieo hạt giống nơi trang Tin Mừng hôm nay, chúng ta có thể gặp được hình ảnh một vị Thiên Chúa giàu lòng quảng đại, tin tưởng và hy vọng vào con người.
Thật vậy, với dụ ngôn “Người gieo hạt giống” này, Chúa Giêsu muốn cho chúng ta thấy lòng quảng đại, tin tưởng và hy vọng của Thiên Chúa đối với con người chúng ta. Thiên Chúa quảng đại khi gieo hạt giống Lời Chúa và ân sủng của Chúa vào lòng mỗi người chúng ta. Hạt giống ấy là Đức Giêsu Kitô, là Ngôi Lời, Con yêu dấu của Chúa Cha được gửi đến thế giới này, cho dù lúc Chúa Giêsu đến, nhiều người vẫn không thèm đón tiếp Người (x.Ga 1, 11). Và cho dù tâm hồn chúng ta còn chai cứng như lề đường, đầy sỏi đá và còn bị nhiều bụi gai dục vọng, đam mê phủ lấp, nhưng Thiên Chúa vẫn gieo vì tin tưởng trong lòng mỗi người chúng ta đây, không ai hoàn toàn là mảnh đất “lề đường”, mảnh đất “sỏi đá” hay “bụi gai”, nhưng trong tâm hồn mỗi người chúng ta đang có một mảnh đất tốt nào đó cho dù nó có nhỏ bé, thế nhưng khi Lời Chúa được gieo vào tâm hồn thì chắc chắn sẽ sinh hoa trái là những việc tốt lành thánh thiện.
Thiên Chúa vẫn luôn quảng đại, tin tưởng và hy vọng nơi từng người chúng ta. Còn phần chúng ta, chúng ta có cái nhìn và thái độ nào đối với bản thân và mọi người xung quanh?
Thiết nghĩ rằng, nếu Thiên Chúa đã luôn quảng đại, tin tưởng và hy vọng vào chúng ta, thì chúng ta cũng cần có cái nhìn và thái độ lạc quan về bản thân chúng ta và mọi người xung quanh như thế.
Trước hết, với bản thân, chúng ta không có lý do gì để mà tự ti, mặc cảm, thất vọng về bản thân mình. Chúng ta cần vượt qua những mặc cảm tội lỗi, những yếu đuối để đứng dậy làm lại cuộc đời, để sống tốt hơn. Thiên Chúa luôn gieo ân sủng của Ngài cho chúng ta qua các bí tích và Lời của Ngài. Mỗi người chúng ta đều có một giá trị đặc biệt nào đó trước mắt Thiên Chúa. Thiên Chúa mời gọi chúng ta hãy mở lòng đón nhận ân sủng của Ngài và làm cho ân sủng đó ngày càng phát triển trong đời sống chúng ta.
Tiếp theo, chúng ta cũng phải luôn có cái nhìn tích cực đối với mọi người xung quanh. Người ta vẫn thường nói: “Trong hai người cùng đi đường với ta, thế nào cũng có một người là thầy ta” và “Không ai xấu đến nỗi không có gì tốt để cho chúng ta học hỏi”. Chính vì thế, trong các hoạt động tông đồ, chúng ta xác tín rằng không ai hoàn toàn là mảnh đất lề đường, là mảnh đất sỏi đá hay mảnh đất bụi gai, mà luôn có một phần nhỏ mảnh đất tốt nào đó để Lời Chúa sinh hoa trái tốt lành, thánh thiện. Do đó, chúng ta hãy loan báo Lời Chúa, loan báo sự thật, loan báo sự thiện cho mọi người, bởi vì chính Thiên Chúa mới là Đấng làm cho hạt giống Lời Chúa mọc lên và sinh hoa kết quả, chứ không phải chúng ta (x. 1 Cr 3, 5-9).
Hạt giống nào cũng ẩn chứa những hy vọng; bông hoa nào cũng mang đến những niềm vui. Dẫu biết rằng có những hạt giống bị hư hao do các loại tâm hồn vệ đường, đá sỏi, bụi gai, nhưng người gieo giống – hình tượng của Thiên Chúa – vẫn lạc quan, vì hy vọng sẽ có những hạt rơi vào tâm hồn đất tốt, để rồi sinh hoa kết hạt bội thu. Có vẻ như thất bại của các hạt giống càng lúc càng gia tăng: hạt giống chưa kịp nảy mầm bị chim trời ăn mất, hạt giống đã nảy mầm nhưng bị chết héo, hạt giống đã thành cây con nhưng bị chết ngạt. Thế nhưng, chỉ cần vài hạt giống rơi vào đất tốt, hạt gấp trăm, chẳng những bù đắp những hư hao, và còn dư dật phong phú. Dụ ngôn cho ta cái nhìn lạc quan về Nước trời, về việc nên thánh của người con cái Chúa.
Dẫu biết rằng tâm hồn mình còn nhiều sỏi đá, cỏ lùng, đừng thất vọng mà để hoang tàn, nhưng xin vẫn cứ chăm chỉ: Chăm chỉ nhặt sỏi, chăm chỉ nhổ cỏ, vun trồng chuẩn bị tốt cho mảnh đất của đời mình để sẵn sàng đón nhận hạt giống được gieo trong mùa màng hồng ân. Khi mùa gặt tới, mong rằng, mảnh đất đời tôi, đời bạn nuôi dưỡng giống, ít nhất cho những hạt sinh được ba mươi…
BIẾT SỐNG
Tình cờ đọc được câu chuyện để cho ta suy nghĩ :
"Nhưng làm nhà giàu sướng hơn chớ, má?”
“Giàu nghèo gì phải vui mới được”.
Chữ vui đó cũng minh mông, với mỗi người nó có nghĩa khác nhau. Có những người như má, quán bán bánh canh của má nổi tiếng xóm hẻm hồi xưa. Mỗi ngày nấu đúng bảy mươi hai tô, hỏi mua tô thứ bảy mươi ba về làm thuốc cũng không có đâu. Sáng dọn chưa ấm chỗ, vèo cái hết nồi bánh, bà dành cả thời gian còn lại của ngày để nằm võng thong thả nghe Thái Thanh hát “bể sầu không nhiều nhưng cũng đủ yêu”, hoặc dẫn con Chó đi chơi dài xóm. Chó, là tên của con vịt xiêm cồ.
Tại sao bà chỉ bán bảy mươi hai tô bánh canh, bà giải thích rồi, nhiêu đó đã đủ lời để xoay xở trong nhà, lại còn dư chút đỉnh để dành khi bất trắc. Mấy chục năm, bà hài lòng với việc giữ gia cảnh mình gói gọn trong hai chữ “đủ ăn”.
"Sống như má mình không phí cuộc đời. Đâu phải giàu mới vui”, nhắc tới đó chị bùi ngùi. Người ra thiên cổ lâu rồi, nhưng ký ức động đậy như người vẫn đi lại quanh đây.
Đó là tâm tình, kỷ niệm, ký ức của mấy chị em nhớ về má. Má hài lòng với gia cảnh được gói trong hai chữ “đủ ăn”.
Còn nhớ, Kinh Lạy Cha mà Chúa dạy chúng ta cũng như thế mà : Xin cho chúng con lương thực hàng ngày.
Chả biết là bà cụ có phải là người Công Giáo hay không nhưng sao cái Triết, cái Thần trong Bà hay quá ! Bà biết sống quá đi chứ ! Bà biết dừng Bà biết đủ để rồi Bà vui.
Thật sự là chuyện “biết sống” như bà cụ này không phải dễ đâu vì lẽ biết là một chuyện mà còn sống hay không lại là chuyện khác nữa. Khoảng cách từ miệng đến tay xa quá xa để rồi nhiều người không sống đủ với “bảy mươi hai tô bánh canh” như Bà.
Chính vì không thấy đủ nên rồi người ta cứ chạy vạy đầu này đầu kia để lấp cho đầy túi tham. Thế nhưng rồi cái túi tham của con người biết bao giờ mới đủ.
Chiều nay, đọc những mẫu chuyện của bác sĩ Trung lại một lần nữa giật mình về cái phận người.
- Có 1 người đang khoẻ mạnh, vui tươi ... tự nhiên "đột quị" ở tuổi 39.
- Có 1 người đang hừng hực trên con đường tranh đấu lên chức giám đốc một công ty lớn ... tự nhiên đau thượng vị, tự nhiên mệt mỏi kéo dài, lúc đầu nghĩ do viêm dạ dày, do stress ... rồi tới lúc đau quá chịu không nổi, đi nội soi mới biết mình bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối đã xâm lấn thành bụng, di căn hạch ở tuổi 47.
- Có 1 người đang cố thu góp, mua hàng chục căn nhà, có trong tay cỡ vài trăm tỉ, đang đi bộ thong dong trên vỉa hè thì bị một chiếc xe hơi do người mới tập lái điều khiển lao đến tông trực diện, chấn thương sọ não, hôn mê. Được đưa đến bệnh viện trong tình trạng tiên lượng tử vong cao. Tự nhiên thấy vài trăm tỉ hư không làm sao ấy! Vậy mà cả đời chúng ta lao đao đi tìm.
- Có một người tài phiệt, 80 tuổi nhưng khi viết di chúc lại bần thần, cho con nhưng hai đứa con chưa bao giờ hiền hoà hiếu thuận, cho cháu thì không đành lòng, cho người dưng, chời ơi, nghĩ đến thế thôi cũng tan nát, cả đời mình làm lụng vất vả, ăn không dám ăn ngon, mặc không dám mặc đẹp. Đùng một cái ổng chết. Con cháu kiện tụng đem nhau ra toà, nồi da xáo thịt vì tài sản.
Ngày mỗi ngày nhiều chuyện “Có” xảy ra quanh ta lắm. Cuộc đời là như vậy đó. Chả ai biết được ngày nào là ngày cuối đời.
Trong giờ cơm, chúng tôi đùa vui với nhau những câu chuyện xem chừng có tính đạo đức hay nói cách khác là có chiều kích cánh chung. Chúng tôi phân vai ai giảng lễ an táng cho ai rồi ai cầm hình, ai cầm bát hương ...
Tôi có nói với cả nhà rằng anh em đùa vui với nhau vậy thôi chứ ngày nào giờ nào thì chỉ mình Thiên Chúa biết mà thôi. Tất cả chúng ta đều nằm trong lòng bàn tay của Chúa mà. Ngay như bản thân, nhiều và nhiều lần tưởng chừng đã ngỏm rồi nhưng Chúa lại để cho sống. Ngay cái thở của mình không còn tự nhiên mà phải nhờ đến máy là đủ hiểu con người của mình nó mỏng giòn và yếu đuối như thế nào. Chưa kể đến chuyện huyết áp – tiểu đường. Chả biết lúc nào nó lên mà chữa. Nó thích lên lên xuống xuống là chuyện của nó. Phần ta, sống chung với nó như là bạn vậy. Cũng như cái nghèo nó ôm lấy đời mình thế nào thì tiểu đường và huyết áp cũng ôm mình như vậy.
Với tất cả những chuyện vô thường trong cuộc sống như những câu chuyện “Có 1 người ...” như nhắc nhớ phận người chúng ta.
Lời Chúa đã nhắc rồi mà : Lạy Chúa ! Con như người thợ dệt, mãi dệt đời mình, bỗng nhiên bị tay Chúa, cắt đứt ngay hàng chỉ !
Vâng ! Mỗi người chúng ta là thợ dệt, Chúa mới là chủ đời ta.
Biết và ý thức như thế ta sẽ sống trọn vẹn lời Kinh Lạy Cha : “Xin cho chúng con lương thực hàng ngày” cũng như cho ta biết sống như bà cụ bán bánh canh trong gia đình kia.
Một khi ý thức, biết và sống chắc có lẽ ta sẽ bình an và thanh thoát. Dĩ nhiên cũng lo lắng cho cuộc đời nhưng lo làm sao bán đủ bảy mươi hai tô bánh canh như bà cụ thì lòng ta sẽ bình an.
Ai ai cũng sống nhưng biết sống không phải là chuyện đơn giản. Có người biết đó nhưng cứ mãi tham để rồi đời cứ mãi long long. Càng long đong với cuộc đời thì lại càng thấy thiếu và khổ. Càng thấy thiếu và khổ thì càng ky cóp. Tiếc thay khi nằm xuống xuôi tay ta chả mang theo được bất thứ một thứ gì ngoài hai bàn tay trắng.
Huệ Minh