Ngài đang đến giữa sa mạc cuộc đời chúng ta
- T7, 13/12/2025 - 18:48
- Lm Giuse THÁNH GIÁ
Chúa nhật III Mùa Vọng – Năm A
“Ngài đang đến giữa sa mạc cuộc đời chúng ta”
Anh chị em thân mến,
Mùa Vọng là mùa của những bước chân lặng lẽ đi tìm nguồn sống, giữa một thế giới đầy mệt mỏi và tiêu hao nội lực. Mùa Vọng đặt mỗi người chúng ta vào hành trình hiện sinh của một kẻ đang chờ đợi: vừa thao thức, vừa hoang mang, vừa hy vọng, vừa chán chường.
Và Thiên Chúa, hôm nay, qua Lời của Ngài, bước vào chính cái hỗn độn tâm lý – tâm linh đó, để đối thoại với chúng ta, để biến đổi chúng ta từ bên trong.
⸻
1) Sa mạc không phải ở bên ngoài, nhưng ở trong lòng chúng ta
Ngôn sứ Isaia cho thấy một sa mạc trổ hoa, một cõi khô cằn biến thành rực rỡ. Nhưng thưa anh chị em, đó không chỉ là cảnh quan của Trung Đông. Đó là thực tại nội tâm của con người thời đại:
• nơi ký ức bị tổn thương,
• nơi hy vọng khô héo,
• nơi niềm vui mất sức sống,
• nơi lòng ta trống rỗng trước một cuộc đời quá nhiều áp lực.
Có những người vẫn cười, vẫn làm việc, vẫn hiện diện, nhưng trong thẳm sâu, họ “tê liệt”, không còn khả năng yêu thương, tin tưởng, hay mơ ước.
Và Isaia nói:
“Chính Thiên Chúa sẽ đến cứu anh em.”
Thiên Chúa đến, không chỉ để thay đổi hoàn cảnh, mà để giải phóng chủ thể, chữa lành hệ thần kinh cảm xúc, tháo gỡ những cơ chế phòng vệ khiến ta không thể sống tròn đầy.
Ngài đến để biến kẻ què đi được, kẻ mù nhìn thấy, kẻ câm hát ca – không chỉ trong thân xác, mà trong chiều sâu nhân vị.
⸻
2) Tiếng kêu xin là tiếng nói trung thực nhất của con người
Thánh Vịnh hôm nay cầu nguyện:
“Lạy Chúa, xin đến cứu chúng con.”
Đó là tiếng kêu của một con người biết mình không thể tự cứu mình.
Chúng ta sống trong một nền văn hóa dạy ta phải tự lực, phải thành công, phải mạnh mẽ. Nhưng thưa anh chị em, không ai có thể tự chữa lành những vết thương nằm ngoài tầm kiểm soát của ý chí.
Và chính khi ta dám thốt lên:
“Con không đủ. Con cần Ngài.”
là lúc Thiên Chúa bắt đầu chạm vào những vùng sâu nhất của linh hồn.
Trong thần học, lời cầu xin là bước khởi đầu của cứu độ.
Không phải vì Thiên Chúa thiếu thông tin, nhưng vì con người cần trưởng thành trong sự thật.
⸻
3) Kiên nhẫn – nhân đức khó nhất của thời đại nóng vội
Thánh Giacôbê mời gọi:
“Anh em hãy bền tâm vững chí, vì ngày Chúa quang lâm đã gần đến.”
Chờ đợi không phải là trạng thái tiêu cực.
Chờ đợi là một dạng anh hùng nội tâm.
Trong đời sống thiêng liêng cũng như trong trị liệu tâm lý, không có phép màu chớp nhoáng.
Có những vết thương chỉ lành khi chúng ta can đảm ở lại với chúng – không chạy trốn, không vội vàng lấp đầy – nhưng kiên nhẫn để ân sủng thấm sâu.
Chúng ta luôn muốn mọi sự ngay lập tức:
ngay lập tức bình an, ngay lập tức hạnh phúc, ngay lập tức thánh thiện.
Nhưng Tin Mừng nói:
Hoa trái chỉ đến nơi người biết chờ đợi.
⸻
4) Hoài nghi không phải là kẻ thù của đức tin
Trong Tin Mừng, Gioan Tẩy Giả hỏi:
“Thầy có thật là Đấng phải đến không, hay chúng tôi còn phải đợi ai khác?”
Đây là tiếng nói của người vĩ đại đang trải qua khủng hoảng nội tâm.
Ông từng chỉ vào Đức Giêsu và tuyên xưng: “Chiên Thiên Chúa.”
Nhưng giờ đây, trong tù, giữa bóng tối và sự im lặng, ông đặt câu hỏi.
Tại sao?
Vì đức tin thật không được sinh ra từ cảm xúc an toàn, nhưng từ bóng tối của hoang mang.
Khoảnh khắc ông hỏi không phải là dấu hiệu yếu đuối, mà là dấu hiệu trưởng thành:
đức tin dám đối diện với thực tại, dám đặt câu hỏi, dám tìm kiếm.
Và Đức Giêsu không trách ông.
Ngài không trả lời bằng lý luận, nhưng bằng hành động:
• người mù sáng mắt,
• người què đi được,
• kẻ nghèo được nghe Tin Mừng.
Thưa anh chị em,
Đức tin không phải là trốn lên mây,
nhưng là nhận ra Thiên Chúa đang chữa lành thế giới bằng những cử chỉ nhỏ bé và âm thầm.
⸻
5) Thiên Chúa đến để ta trở nên chính mình
Mùa Vọng không chỉ nói về “Chúa đến”,
mà về chúng ta phải thay đổi để đón Ngài.
Ngài không đến để biến ta thành siêu nhân,
nhưng để ta trở thành con người đúng nghĩa:
tự do khỏi sợ hãi,
giải phóng khỏi mặc cảm,
thoát khỏi khoái cảm kiểm soát,
mở ra trước tình yêu,
và sống cuộc đời như quà tặng.
Thiên Chúa không đến để ta trốn chạy thực tại,
nhưng để ta đủ mạnh mẽ bước vào nó,
với trái tim chữa lành và ánh mắt hy vọng.
⸻
Kết luận
Anh chị em thân mến,
Mùa Vọng mời ta đặt một câu hỏi rất nhân bản và rất thiêng liêng:
Tôi đang chờ ai?
Một vị thần đáp ứng nhu cầu?
Hay một Đấng biến đổi cuộc đời từ bên trong?
Thiên Chúa đang đến.
Không phải trong những cơn bão ngoạn mục,
nhưng trong từng giọt ân sủng thấm dần vào sa mạc khô cằn của tâm hồn.
Xin cho chúng ta biết chờ đợi Ngài,
với kiên nhẫn,
với chân thật,
với lòng khao khát được chữa lành.
Để khi Ngài đến,
chúng ta không chỉ thấy sa mạc nở hoa,
nhưng thấy chính chúng ta
được biến đổi thành những con người mới,
tự do, bình an, và đầy tràn niềm vui.
Amen.