Ngay cả thánh Phaolô cũng có những thăng trầm
- CN, 26/01/2025 - 08:13
- Lại Thế Lãng
Ngay cả thánh Phaolô cũng có những thăng trầm
Tác giả: Joe Difato – Lại Thế Lãng chuyển ngữ
Hãy quay trở lại Rôma vào tháng Bảy năm 64 sau Công nguyên. Ở đó, chúng ta thấy tông đồ Phaolô bị giam giữ trong một nhà tù La Mã. Ông đang chờ xét xử về những cáo buộc ngụy tạo từ Hoàng đế Nêrô rằng Phaolô và các Kitô hữu khác đã gây ra một vụ hỏa hoạn tàn phá thành phố.
Chính giữa tình huống này mà Phaolô đã viết Thư Thứ Hai gửi Timôthê. Phaolô biết rằng ngày cuối của cuộc đời ông đã gần kề (2 Tm 4:6), và vì vậy bức thư này nổi bật so với những bức thư khác của ông. Nó không có bất kỳ hiểu biết thần học mới hoặc giáo lý nào. Không có sự khôn ngoan mới nào ở đây cho cả một Hội Thánh – chỉ là một lời từ biệt chân thành và một số lời khuyên cuối cùng cho một trong những môn đệ trung thành nhất của ông.
Timôthê có lẽ đã nghe một số lời khuyên của Phaolô rất nhiều lần: "Hãy khơi dậy đặc sủng của Thiên Chúa," (2 Tm 1:6). "Đừng hổ thẹn vì phải làm chứng cho Chúa chúng ta" (1:8). " Hãy đồng lao cộng khổ như một người lính giỏi của Đức Ki-tô Giê-su. " (2:3). "Hãy giữ vững những gì anh đã học được và đã tin chắc. " (3:14).
Nhưng Phaolô cũng dành thời gian để chia sẻ về cách ông đang làm trong tù và sự căng thẳng mà ông đã trải qua với một số Kitô hữu khác (2 Tm 4: 8-11). Ông nói về những người đã làm tổn thương ông trong quá khứ (1:15). Ông kể lại một số đau khổ và bắt bớ mà ông đã chịu đựng (3:11-12). Nói tóm lại, Phaolô trút hết lòng mình cho Timôthê như một đứa con trai hay một người em trai yêu dấu.
Trong bài viết này, chúng ta muốn xem xét bức thư cuối cùng này của Phaolô và tập trung vào những gì nó cho chúng ta biết về các mối quan hệ của ông. Chúng ta muốn xem Phaolô đã đối phó với sự cô đơn của chính mình trong tù như thế nào, các cuộc tấn công cá nhân chống lại danh tiếng của ông và lời kêu gọi truyền lại ngọn đuốc cho thế hệ trẻ hơn - và xin Thần khí cho biết điều ông muốn dạy chúng ta qua lời chứng của Phaolô. Chúng ta muốn thấy làm thế nào, giống như Phaolô, chúng ta có thể tiếp tục sống trong tình yêu, ngay cả khi các mối quan hệ của chúng ta bị thử thách. Và chúng ta muốn thấy làm thế nào, giống như Phaolô, chúng ta có thể "kiên trì" theo Chúa và xây dựng Giáo Hội của Người, "Lúc thuận tiện cũng như lúc không thuận tiện; " (2 Tm 4:2).
Một cuộc chia tay đau đớn. Tất cả chúng ta đều biết rằng Thánh Phaolô là một trong những anh hùng vĩ đại của Giáo hội sơ khai. Ông đã có một sự cải đạo đầy kịch tính theo Chúa Kitô, ông đã đi khắp nơi để rao giảng phúc âm, và ông đã viết gần một phần tư cuốn Tân Ước. Nhưng bất chấp tất cả những hành động anh hùng và cho tất cả sự thánh thiện của mình, Phaolô vẫn là một con người giống như phần còn lại của chúng ta. Ông có những khiếm khuyết, yếu đuối và tội lỗi, giống như những người còn lại trong chúng ta. Và, giống như phần còn lại của chúng ta, sự không hoàn hảo của ông thể hiện rõ nhất trong cách ông liên quan đến một số người trong cuộc sống của mình. Hai cái tên đặc biệt xuất hiện trong 2 Timôthê: Đê-ma và A-lê-xan-đê, (4:10, 14-15).
Đê-ma là một đồng nghiệp trong Chúa với Phaolô, Luca và Máccô (Ph 24). Nhưng đến một lúc nào đó, Đê-ma trở nên "say mê thế giới hiện tại" và rời bỏ đời sống truyền giáo (2 Tm 4:10). Các học giả không chắc chắn chính xác lý do tại sao Đê-ma rời đi. Có thể ông đã trở nên chán nản hoặc bị choáng ngợp bởi những khó khăn của cuộc sống trên đường truyền giáo. Cũng có thể Đê-ma đã từ bỏ đức tin của mình hoàn toàn, chọn "thế giới hiện tại" thay vì vương quốc của Thiên Chúa. Dù thế nào đi nữa, quyết định từ bỏ công việc của Chúa của Đê-ma đã làm Phaolô đau đớn. Ông "bỏ rơi tôi", Phao-lô đã viết, cho thấy ông đã chấp nhận hành động của Đê-ma một cách cá nhân như thế nào (4:10).
Nhiều người trong chúng ta có thể liên hệ với cảm nghĩ của Phaolô. Thật đau đớn khi một người thân yêu rời bỏ Giáo Hội. Các cuộc thăm dò gần đây cho chúng ta biết rằng một tỷ lệ lớn người Công giáo không tham dự Thánh lễ mỗi tuần. Tất nhiên, có nhiều lý do tại sao một người có thể ngừng thực hành đạo: khủng hoảng đức tin, tin tức về một vụ bê bối hoặc sự quyến rũ của thế giới. Nhưng bất kể lý do là gì, những người trong chúng ta vẫn trung thành nhớ anh chị em của mình trong Chúa và mong mỏi họ trở lại.
Những người phỉ báng Phaolô. A-lê-xan-đê thợ đồng đã gây ra cho Phaolô một loại đau đớn khác. Không giống như Đê-ma, người dường như vừa bỏ đi, A-lê-xan-đê "mạnh mẽ chống lại" Phaolô và lời rao giảng của ông (2 Tm 4:15). Chắc hẳn ông đã gây ra nhiều thiệt hại vì Phaolô cảm thấy ông cần phải cảnh báo Timôthê "đề phòng ông ta" (4:15) và nói với Timôthê rằng A-lê-xan-đê đã làm cho Phaolô "rất nhiều tai hại" (4:14). Nhiều người tin rằng đây cũng chính là A-lê-xan-đê đã "làm đắm tàu" đức tin của mình và đã bắt đầu "báng bổ" danh Chúa trước đó (1 Tm 1:19, 20).
Dường như A-lê-xan-đê đã hợp tác với hai người đàn ông khác, Hy-mê-nê và Phi-lê-tô, để cố gắng thuyết phục mọi người rằng lời rao giảng của Phaolô về lời hứa phục sinh là sai. Theo họ, các tín đồ không cần phải lo lắng về việc tuân theo các điều răn hoặc tránh "điều ác" (2 Tm 2:19). Họ dạy rằng vì các Kitô hữu đã được rửa tội đã chia sẻ sự sống lại của Chúa Giêsu, họ được giải thoát khỏi mọi sự lên án và có thể làm bất cứ điều gì họ muốn.
Những lời của Phaolô về A-lê-xan-đê, Hy-mê-nê và Phi-lê-tô không phải lúc nào cũng có vẻ yêu thương. Điều đó có thể là do những người này đang truyền bá sự dạy dỗ sai lạc, gây nguy hiểm cho sự thật của Tin Mừng. Nhưng những lời này cũng ám chỉ cảm giác tức giận hoặc oán giận mà Phaolô có thể cảm thấy đối với họ. Tại một thời điểm, ông giao hai người trong số họ "cho Sa-tan" (1 Tm 1:20). Vào một thời điểm khác ông cầu xin Chúa "trả báo" cho A-lê-xan-đê về những tổn hại mà ông ta đã gây ra thay vì tha thứ cho ông ta (2 Tm 4:14).
Những lời tuyên bố gay gắt như thế này không nên làm chúng ta ngạc nhiên quá nhiều. Đối với Phaolô, ý tưởng quay má bên kia không phải lúc nào cũng có nghĩa là bỏ đi và buông bỏ bất kỳ sự cay đắng nào. Chúng ta chỉ cần nhớ lại cách ông và tông đồ Banaba đã có một " bất đồng . . sác bén" rằng họ không còn có thể đi cùng nhau với tư cách là những người truyền giáo (Cv 15:39). Nhưng bất chấp những phản ứng thẳng thừng hoặc bốc lửa của mình, Phaolô chắc hẳn đã khao khát những anh em này trở về với Chúa.
Lý thuyết và thực hành. Nhiều đoạn Kinh thánh cho chúng ta biết về các mối quan hệ bị tổn thương. Sách Châm ngôn bảo chúng ta trả lại điều thiện cho điều ác (Cn 25:21). Chúa Giêsu bảo chúng ta "hãy hòa giải" với bất cứ ai có điều gì chống lại chúng ta (Mt 5:23-24). Ngay cả Phaolô cũng bảo chúng ta cầu nguyện xin ân sủng để sống hòa thuận với nhau (Rm 15:5-6).
Nhưng những đoạn văn như thế này dựa trên lý thuyết nhiều hơn là trong thực tế. Chúng trình bày lý tưởng mà chúng ta nên hướng tới, ngay cả khi chúng nhận ra rằng đôi khi chúng ta bỏ lỡ mục tiêu. Khi chúng ta ở trong trạng thái bình an, chúng ta có xu hướng đồng ý với những mệnh lệnh yêu thương này, và chúng ta không gặp nhiều khó khăn khi tuân theo chúng. Nhưng kinh nghiệm bị tổn thương bởi một người mà chúng ta quan tâm có thể cám dỗ chúng ta trở nên cay đắng hoặc nghiền ngẫm về những sai lầm trong quá khứ. Trên thực tế, các nghiên cứu cho chúng ta biết rằng phải mất năm lời nói tích cực và xây dựng để bù đắp cho một lời nói tiêu cực hoặc chia rẽ. Vì vậy, khi chúng ta tập trung vào những tổn thương hoặc oán giận của mình, thật khó để sống theo lời kêu gọi trong thánh thư để sống hòa bình với nhau.
Tôi có thể tưởng tượng Phaolô hẳn đã hối hận như thế nào về cách ông đã góp phần chia rẽ với Phêrô và Banaba. Tôi chắc chắn rằng ông vẫn yêu Đê-ma. Tôi đoán rằng ông thậm chí còn muốn hàn gắn mối quan hệ của mình với A-lê-xan-đê, Hy-mê-nê và Phi-lê-tô - cho dù họ có muốn hay không.
Chúa gần gũi với những người đau khổ. Tất cả chúng ta đều đã trải qua nỗi đau, sự tức giận và oán hận đến từ các mối quan hệ bị tổn thương. Tôi không nói về những vết thương nhỏ mà chúng ta có thể vượt qua. Tôi đang nói về những điều thực sự đau đớn: bị sa thải một cách bất công; trải qua một cuộc ly hôn cay đắng; hoặc bị từ chối, bị tấn công hoặc phá hoại bởi một người bạn cũ. Những tổn thương này có thể có ảnh hưởng nghiêm trọng đến các mối quan hệ khác của chúng ta. Chúng có thể khiến chúng ta ít tin tưởng hơn, nghi ngờ hơn và ít sẵn sàng mở lòng với người khác.
Thánh Phaolô đã từng viết, "Hãy chiến thắng sự dữ bằng điều thiện" (Rm 12:21). Đó là một tình cảm tốt, nhưng khi ông cảm thấy bị phản bội bởi Đê-ma, A-lê-xan-đê và những người khác, điều đó thật đau đớn. Người đàn ông đã từng nói với người Côrintô hãy "chịu đựng sự bất công" và "hãy để mình bị lừa dối" có thể tự mình gặp khó khăn trong việc sống điều này (1 Cr 6: 7). Tương tự như vậy, chúng ta có thể khó hài lòng hoặc chiến thắng điều ác bằng điều thiện khi chúng ta bị tổn thương bởi một người gần gũi với chúng ta.
Chúa Giêsu biết rằng Phaolô cảm thấy khó vượt qua một số tổn thương, giận dữ và oán giận. Cũng vậy, Chúa Giêsu biết chúng ta khó phục hồi như thế nào khi chúng ta bị tổn thương. Ngài hiểu rằng chúng ta có thể không thể buông bỏ vết thương của mình ngay lập tức. Và vì vậy Ngài ở gần chúng ta Ngài bảo đảm với chúng ta rằng Ngài vẫn yêu thương chúng ta. Ngài nhắc nhở chúng ta rằng Ngài "gần gũi với những người đau khổ" (Tv 34:19). Và Ngài hứa sẽ giúp chúng ta tìm ra một con đường phía trước để chúng ta có thể vượt qua nỗi đau của mình.
Vì vậy, ngay cả khi bạn cảm thấy bị tổn thương hoặc bị từ chối bởi một người gần gũi với bạn, hãy biết rằng Chúa Giêsu không từ chối bạn. Ngài không muốn bạn bị tổn thương. Ngài vẫn gần gũi với bạn trong trái tim tan vỡ của bạn, và Ngài sẽ không bao giờ rời bỏ bạn. Bạn luôn có thể nhìn vào Ngài, bất kể điều gì.