Nhảy đến nội dung

Nhớ lại và sống lại cuộc khổ nạn của Chúa Giêsu - Được Nhìn thấy cuộc khổ nạn và cái chết của Chúa Giêsu trên màn hình đã mở rộng tầm mắt của tôi.

Nhớ lại và sống lại cuộc khổ nạn của Chúa Giêsu

Tác giả: LM Jude Winkler – Lại Thế Lãng chuyển ngữ

Tại một hội nghị cách đây vài năm, tôi chịu trách nhiệm trưng bày những cuốn sách dành cho thiếu nhi. Suốt cả buổi chiều, các bậc phụ huynh ghé vào mua sách cho con em mình.

Đôi khi cha mẹ sẽ bảo trẻ chọn bất kỳ cuốn sách nào trên bàn nhưng chỉ chọn một cuốn. Những đứa trẻ nhỏ nhất chắc hẳn đã chọn cùng một cuốn sách: Các chặng đàng Thánh giá. Tôi đã nghĩ rằng hình ảnh Chúa Giêsu bị đóng đinh trên trang bìa sẽ làm chúng sợ hãi nhưng trong sự đơn sơ, ngây thơ của chúng, chúng có thể thấy ngoài sự kinh hoàng của thập giá là tình yêu được thể hiện.

Đó là tình yêu mà chúng ta tôn vinh khi chúng ta đi viếng các chặng đàng Thánh giá. Chúng ta không chỉ tưởng niệm những sự kiện xảy ra cách đây hai nghìn năm. Chúng ta đang bước vào cuộc khổ nạn của Chúa Kitô để cảm nghiệm cách Người đã đổ ra sự sống và tình yêu của mình để tha tội cho chúng ta.

Nguồn gốc các chặng đàng Thánh giá. Các chặng đàng Thánh giá dường như bắt nguồn từ việc thực hành đạo đức của những người hành hương đến Đất Thánh, những người đã đến thăm các địa điểm của cuộc đời, sự đau khổ, cái chết và sự phục sinh của Chúa Giêsu. Trong số các địa điểm khác, những người hành hương sẽ đến thăm Golgotha ​​và ngôi mộ, cả hai đều sớm được trông nom bởi Nhà thờ Mộ Thánh. Những người hành hương này nhận thấy rằng có một thứ gì đó có sức mạnh thực sự chạm vào nơi Chúa Giêsu chết và sống lại.

Trên thực tế, chúng ta có một bản tường thuật của một nữ tu người Tây Ban Nha tên là Egeria, người đã đến thăm Đất Thánh vào thế kỷ thứ tư sau công nguyên. Nữ tu này mô tả phụng vụ được cử hành tại Thánh địa. Chẳng hạn vào Chủ nhật, vị chủ tế sẽ đọc câu chuyện Kinh thánh về sự phục sinh của Chúa. Nữ tu viết "Khi bài đọc được bắt đầu, có rất nhiều người rên rỉ và rên rỉ với rất nhiều nước mắt đến nỗi cả những người cứng rắn nhất cũng có thể cảm động rơi nước mắt vì Chúa đã chịu đựng những điều như vậy cho chúng ta." Tương tự như vậy, nữ tu mô tả vào ngày Thứ Sáu Tuần Thánh "cảm xúc thể hiện và sự thương tiếc của tất cả mọi người trong mỗi lời dậy bảo và lời cầu nguyện thật tuyệt vời; vì không có người lớn hay nhỏ nào vào ngày đó, trong suốt ba giờ đó, không than khóc nhiều hơn có thể hình dung rằng Chúa đã phải gánh chịu những điều đó cho chúng ta. "

Thực hành này về việc kỷ niệm cuộc khổ nạn của Chúa Giêsu được coi trọng đến mức các nhà thờ và tu viện ở châu Âu bắt đầu thiết lập các mô phỏng của thánh địa. Như vậy, những người không có khả năng chi trả cho chuyến hành hương dài và gian khổ đến Đất Thánh cũng có thể trải nghiệm một chuyến viếng thăm tâm linh ở đó.

Hai sự kiện đã thúc đẩy thêm lòng sùng kính này. Thứ nhất là các cuộc Thập tự chinh. Nhiều người đã du lịch đến Đất Thánh và nhiều người khác đã nghe về những chuyến đi của họ và khao khát được trải nghiệm những gì họ đã mô tả.

Sự kích thích thứ hai xảy ra vào năm 1342 khi các đền thờ trên khắp Đất Thánh được giao cho các Tu sĩ Dòng Phanxicô trông coi. Họ chuẩn bị chỗ ở thích hợp và có được những ân xá đặc biệt dành cho những người hành hương để chuyến viếng thăm của họ trở nên thiêng liêng nhất có thể. Họ cũng truyền bá lòng sùng kính đối với cuộc khổ nạn của Chúa Giêsu khắp thế giới Kitô giáo.

Các tu sĩ dòng Phanxicô và ảnh hưởng của họ. Các tu sĩ dòng Phanxicô luôn có một tình yêu lớn lao đối với bất cứ điều gì liên quan đến cuộc đời và cái chết của Chúa Giêsu. Thánh Phanxicô đã giúp phổ biến máng cỏ Giáng sinh khi ông dựng một khung cảnh máng cỏ sống động ở Greccio Ý vào năm 1223. Ông cũng thích suy niệm về cuộc khổ nạn của Chúa Giêsu, thậm chí đã viết Nghi thức về cuộc khổ nạn để tưởng nhớ. Phanxicô đã nhìn thấy trong sự ra đời và cái chết của Chúa Giêsu là hai thời điểm then chốt mà tính con người và sự khiêm nhường của Chúa Giêsu được thể hiện rõ ràng nhất. Ông nhìn thấy trong đó đỉnh cao của việc Chúa Giêsu từ bỏ cho Thiên Chúa, một sự từ bỏ của tình yêu hoàn toàn.

Thánh Phanxicô đã cảm động trước tình yêu này đến nỗi nó đã trở nên hữu hình. Khi ông ở Greccio, ông đã bùng cháy với lòng biết ơn đến nỗi những người xung quanh nhìn thấy ông ôm hài nhi Giêsu trên tay mặc dù không có đứa trẻ nào có mặt lúc đó. Tương tự như vậy, khi ở trên Núi Alvernia vài tháng sau, Phanxicô nhận dấu thánh, chính những vết thương của Chúa Giêsu trên da thịt của ông, do đó làm cho cơ thể ông trở thành một ký ức sống động của cuộc khổ nạn. Người yêu, Thánh Phanxicô, đã đến giống như người được yêu.

Ngay từ những ngày đầu thành lập, các tu sĩ dòng Phanxicô đã coi đó là nhiệm vụ của họ để nuôi dưỡng lòng sùng kính đối với các chặng đàng Thánh giá và máng cỏ Giáng sinh. Lúc đầu, các các chặng đàng Thánh giá mà họ xây dựng nằm bên ngoài nhà thờ, nhưng đến giữa thế kỷ XVII, đưa vào bên trong trong. Trên thực tế, các tu sĩ Phanxicô đã được xác định với lòng sùng kính này đến nỗi cho đến gần đây, họ là những người duy nhất được đặc ân làm phép cho các chặng đàng mới được xây dựng.

Cầu nguyện với những chặng đàng Thánh giá như thế nào. Có nhiều cách khác nhau để cầu nguyện với các chặng đàng Thánh giá. Nhiều giáo xứ cử hành việc này như một cộng đoàn, đặc biệt là trong Mùa Chay. Trong khi đau khổ có xu hướng tách biệt và cô lập chúng ta, thì việc tưởng niệm Chúa Giêsu chịu đau khổ như một cộng đồng có xu hướng gắn kết chúng ta với nhau. Nó làm cho chúng ta trở nên trọn vẹn hơn với Ngài và với nhau.

Tất nhiên, có những lúc chúng ta tự cầu nguyện với các chặng đàng Thánh giá nhiều hơn như một sự suy gẫm trong im lặng. Cầu nguyện các chặng đàng Thánh giá theo cách này có thể là một trải nghiệm thân mật sâu sắc, cho chúng ta cảm giác rằng chúng ta đang đi bên cạnh Chúa Giêsu trên đường đến thập giá của Ngài.

Bản thân của việc đi từ chặng đàng này đến chặng đàng khác cũng là một hình thức cầu nguyện. Theo một nghĩa nào đó, chúng ta đang cầu nguyện bằng đôi chân của mình. Chúng ta thường chỉ cầu nguyện với tâm trí của mình. Nhưng việc đi từ chặng đàng này sang chặng đàng khác giúp cho lời cầu nguyện của chúng ta trọn vẹn hơn khi chúng ta đưa cơ thể phù hợp với tâm trí, tương tự như cách Chúa Giêsu đã làm trên đường đến Golgotha ​​và cách mà Phanxicô đã làm khi nhận được dấu thánh.

Nhớ lại và sống lại. Điều quan trọng cần biết là khi chúng ta cầu nguyện với các chặng đàng Thánh giá, chúng ta không chỉ nhớ lại lịch sử cổ đại. Người Do Thái tin rằng bằng cách kể lại một sự kiện trong quá khứ, chúng ta có thể phần nào tham gia vào sự kiện đó. Đây được gọi là sự tưởng niệm, và nó là cơ sở để chúng ta hiểu biết về Thánh Lễ. Tại Tiệc Thánh, chúng ta hiện diện trong nhà thờ, nhưng chúng ta cũng có mặt bằng cách nào đó trong bữa Tiệc ly, trước thánh giá, và tại ngôi mộ trống. Chúng ta vượt qua thời điểm hiện tại của mình và trải nghiệm một cách thần bí một chút về sự vĩnh hằng.

Đây cũng là điều chúng ta làm khi cầu nguyện với các chặng đàng. Chúng ta không chỉ kể câu chuyện mà chúng ta đang tham gia vào đó. Tình yêu của Chúa Giêsu dành cho chúng ta như được thể hiện qua các chặng đàng và tình yêu của chúng ta dành cho Ngài đã thu hẹp khoảng cách giữa những gì xảy ra khi đó và cuộc sống của chúng ta ngày nay. Chúng ta thấy Chúa Giêsu ngã xuống dưới sức nặng của thập giá và kinh hoàng về nỗi đau của Ngài. Chúng ta trở thành Veronica và đề nghị lau mặt cho Ngài. Chúng ta sát cánh cùng Maria khi Maria chứng kiến ​​người con trai yêu quý của mình qua đời. Không còn là những người ngoài cuộc không quan tâm mà chúng ta giống như Phanxicô trở nên kết hợp với Chúa Kitô.

Cuộc khổ nạn của chúng ta. Chúa Giêsu bảo các môn đệ vác thập giá mà theo Ngài và các chặng đàng thánh giá cho chúng ta cơ hội để làm điều đó. Chúng ta chết cho chính mình khi chúng ta suy ngẫm về tội lỗi của mình và nhớ rằng Chúa Giêsu đã chết để chúng ta được tha thứ. Khi nhớ đến những đau khổ của Chúa Giêsu, chúng ta cũng có thể nhớ lại cách chúng ta đã phạm tội với Thiên Chúa và với nhau.

Khi nhớ lại cách Chúa Giêsu bị xét xử, chúng ta có thể tự hỏi liệu mình có đánh giá sai người khác hay không. Khi nhớ lại ba lần ngã của Chúa Giêsu, chúng ta có thể nhớ lại những lần chúng ta đã rơi vào tội lỗi cũng như những lần chúng ta chứng kiến ​​những người khác sa ngã và không giúp đỡ họ.

Chúng ta cũng vác thập giá của mình trên các chặng đàng bằng cách kết hợp những đau khổ của chúng ta với những đau khổ của Chúa Giêsu. Đau khổ thường khiến chúng ta cảm thấy như thể chúng ta đang ở trên một cây thập giá mà không có ai giúp đỡ chúng ta. Nhưng trong các chặng đàng Thánh giá, chúng ta được nhắc nhở ai ở phía bên kia của thập giá: Chúa Giêsu, người luôn ở với chúng ta.

Các chặng đàng Thánh giá cũng có thể khuyến khích chúng ta vượt qua thử thách để sống đức tin của mình theo cách sâu sắc hơn. Chúng giúp chúng ta can đảm từ chối những điều ngăn cách chúng ta khỏi tình yêu của Thiên Chúa, để được đóng đinh vào thập giá đối với thế gian để chúng ta có thể cho đi chính mình đối với Chúa và những người khác một cách trọn vẹn hơn.

Cuối cùng, các chặng đàng Thánh giá cung cấp cho chúng ta cơ hội để được liên đới với những đau khổ của thế giới. Khi cầu nguyện các chặng đường Thánh giá, chúng ta có thể thực hành khổ nạn - nghĩa là "cùng chịu đau khổ với." Chúng ta có thể tự gánh lấy những đau khổ của người   khác để họ không còn phải gánh nặng một mình nữa.

Không bao giờ giống nhau nữa. Có những sự kiện nhất định trong cuộc sống của chúng ta sẽ thay đổi chúng ta mãi mãi. Cái chết của một người thân yêu, một chiến thắng kỳ diệu, một nhận thức mới – tất cả những điều này để lại một dấu ấn không thể phai mờ trong chúng ta. Các chặng đàng Thánh giá là một sự kiện như vậy. Làm sao cuộc sống có thể giống như vậy sau khi chúng ta đã trải nghiệm quá nhiều tình yêu? Làm sao chúng ta có thể nhìn chính mình hoặc thế giới xung quanh bằng cùng con mắt sau khi nhìn Đấng đã bị đâm thủng vì tội lỗi của chúng ta? Chúa Giêsu yêu thương chúng ta đến chết theo đúng nghĩa đen. Làm sao chúng ta có thể không tràn đầy lòng biết ơn và sẵn sàng sống trong tình yêu thương đó?

************

Được Nhìn thấy cuộc khổ nạn và cái chết của Chúa Giêsu trên màn hình đã mở rộng tầm mắt của tôi.

Tác giả: Teresa Riedel – Lại Thế Lãng chuyển ngữ

Khi tôi học lớp tám, gia đình đã dạy tôi rất nhiều về đức tin Công giáo. Tôi đã có một chuỗi những kinh nguyện bao gồm cả Kinh Mân Côi mà tôi đã đọc vào buổi tối trước khi đi ngủ. Nếu tôi lo lắng trước khi làm bài kiểm tra ở trường, tôi đọc một lời cầu nguyện ngắn gọn cầu xin Chúa giúp đỡ.

Nhìn chung, tôi là một đứa trẻ ngoan nhưng tôi cũng biết mình có thể hách dịch. Khi những người khác muốn tránh né trong buổi tập bơi, tôi sẽ nói với họ. Tôi nghĩ rằng tôi đang giúp đỡ người huấn luyện viên nhưng cách tôi nói chuyện với mọi người thực sự khá cau có và có vẻ ra lệnh.

Nhìn lại bản thân lúc đó, tôi cũng có thể thấy rằng mình khá bất an. Xung quanh những người bạn trong đội bơi của tôi, hầu hết đều không có đạo, tôi không cảm thấy mình được là chính mình. Tôi ngại nói về niềm tin của mình, quan tâm về những gì họ nghĩ về tôi và về những sự thích thú khác với họ trong lĩnh vực âm nhạc, ăn mặc và truyền thông.

Mùa xuân năm đó, cha mẹ tôi gửi tôi đến một cuộc tĩnh tâm Tuần Thánh với chị gái tôi. Trước đây gia đình chúng tôi đã đi đàng Đàng Thánh Giá và viếng thăm các nhà thờ khác nhau trong Tuần Thánh nhưng chúng tôi luôn cảm thấy như đang nhớ về một điều gì đó xa xôi. Tôi đã nghe đi nghe lại câu chuyện về cái chết và sự phục sinh của Chúa Giêsu nhưng nó không gợi lên nhiều phản hồi trong lòng tôi. Nhưng năm nay trong buổi tĩnh tâm, chúng tôi đã xem bộ phim Cuộc Thương Khó của Chúa Kitô vào Thứ Sáu Tuần Thánh. Tôi đã rất ngạc nhiên về mức độ bạo lực trong cuốn phim và tôi đã cùng những cô gái xung quanh mình khóc và chuyền cho nhau những hộp khăn giấy. Nhưng thông điệp vẫn không có tác dụng. Không có nhiều thay đổi trong mối quan hệ của tôi với Chúa hay sự tự tin của tôi.

Một bài học bất ngờ. Tôi quay lại khóa tĩnh tâm vào năm sau và thấy mình đang ở trong cùng một căn phòng cũng làm những việc tương tự. Một lần nữa, đó là Thứ Sáu Tuần Thánh và một lần nữa chúng tôi đã xem Cuộc Khổ nạn của Chúa Kitô. Giống như năm trước rất nhiều cô gái xúc động. Nhưng lần này tôi biết mình chờ đợi điều gì nên đã có thể suy nghĩ nhiều hơn về câu chuyện.

Thay vì nức nở cách không kiểm soát được và che mắt lại, tôi ngồi yên trên ghế. Tôi chăm chú quan sát và lặng người với những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt. Khi tôi nhìn thấy Chúa Giêsu bị trói vào cột đá, vác thập giá và sau đó bị treo trên đồi Canvê, một ý nghĩ tràn ngập tâm trí tôi “Ngài đã làm tất cả những điều đó vì tôi.”

Lần đầu tiên tôi cảm thấy xao động sâu tận trong trái tim mình. Tôi không chỉ cảm thấy buồn mà tôi cảm thấy biết ơn Chúa Giêsu. Cảm tạ Ngài đã làm điều đó cho con. Cảm tạ Ngài đã vượt qua điều đó để con có thể ở bên Ngài trên thiên đường. Ngài không đáng phải làm điều đó. Nhưng Ngài đã làm điều đó cho con.

Tôi đã nghe các bài giảng và nói về cách Chúa Giêsu hy sinh thân mình cho từng người. Nhưng tôi chưa bao giờ hiểu hết được chiều sâu vô hạn của sự hy sinh và tình yêu của Giêsu dành cho tôi. Buổi tối hôm đó mắt tôi đã được mở ra theo một cách mới. Tôi không rõ tại sao thời gian đó lại khác biệt như vậy nhưng tôi nghĩ Chúa Giêsu đang tìm đến tôi.

Ngài ở với tôi. Sau đêm đó, tôi đã cố gắng trở thành một người tốt hơn với người xung quanh vì Chúa Giêsu. Đức tin của tôi trở thành của tôi không phải vì tôi lớn lên theo Công giáo mà vì tôi muốn có một mối quan hệ với Chúa Giêsu. Cho đến thời điểm đó, đức tin là những gì tôi . Sau đó đức tin trở thành thứ mà tôi sống.

Đó là cách đây 4 năm và kể từ đó mối quan hệ của tôi với Chúa Giêsu ngày càng sâu sắc hơn. Khi tôi đọc kinh, tôi không chỉ “đọc” nữa. Tôi đang nói chuyện với Chúa Giêsu. Bởi vì Ngài đã chết vì tôi, tôi biết Ngài muốn giúp tôi nên tôi nói với Ngài về cuộc sống của tôi: những thử thách và thành công của tôi. Điều này khác với những kinh tôi đọc trước khi đi ngủ lúc tôi mười ba tuổi, bây giờ tôi biết rằng Chúa Giêsu đang ở với tôi. Ngài không ở ngoài kia xa xôi - Ngài quan tâm đến tôi.

Bây giờ tôi hiểu tình yêu của Chúa Giêsu trọn vẹn hơn, tôi trông cậy vào Ngài nhiều hơn. Thay vì nhảy bật lên để điều khiển một tình huống như tôi đã làm trước đây, tôi có thể chậm lại và đáp lại với sự kiên nhẫn hoặc khiêm tốn hơn. Khi chuẩn bị học xong trung học, tôi cố gắng tin vào Chúa về tương lai của mình. Đôi khi tôi vẫn cảm thấy căng thẳng nhưng điều đó không quá lấn át vì tôi tin cậy Chúa Giêsu.

Một Kitô hữu tự tin. Tôi cũng nhận thấy rằng cách tôi hành động với bạn bè đã thay đổi bởi vì mối quan hệ của tôi với Chúa Giêsu sống động hơn xưa. Gần đây, một cô gái trong đội bơi dường như đã gặp một ngày tồi tệ. Tôi không coi mình là một người dễ động lòng nhưng tôi cảm thấy rằng tôi cần phải ôm cô ấy vào lòng. Tôi không muốn làm điều đó nhưng bản năng tôi cảm thấy rằng Chúa Giêsu muốn tôi làm điều đó. Rõ ràng là bạn tôi cần điều đó vì sau này cô ấy rất biết ơn.

Lúc tập bơi, tôi cảm thấy thoải mái hơn khi thừa nhận đức tin của mình với những người bạn không theo đạo. Tôi nghĩ Chúa Giêsu giúp tôi nói về điều đó. Nó không chỉ là sự tự tin của riêng tôi mà Chúa Giêsu sử dụng tôi bởi vì tôi đã trở nên cởi mở hơn với Ngài.

Tôi đã dần dần tự tin hơn vào đức tin của mình. Tôi không còn sợ bị gán mác là một Kitô hữu nữa. Nếu người khác không thích tôi, tôi biết rằng Chúa Giêsu vẫn yêu thương tôi. Tôi không cần phải thay đổi bản thân để giống như các bạn cùng trang lứa. Thay vào đó, tôi đang cố gắng tập trung vào phần cuối của việc lên thiên đường và mang theo càng nhiều người càng tốt.

Có một ngày gần đây tôi nhận ra “tôi đang hạnh phúc”. Tôi cảm thấy rằng Thiên Chúa đang nói với tôi “Này, hãy xem. Ta đã đáp lại những lời cầu nguyện của con”. Tôi không thể tự mình đi đến nhận thức đó. Tôi nghĩ Chúa muốn tôi biết rằng tôi không cần phải bất hạnh, hách dịch hay điều khiển. Tôi có thể biết ơn tất cả những gì Ngài đã cho tôi và để Ngài tiếp tục thay đổi cuộc sống của tôi./.

Tác giả: